Im Miệng Và Hãy Hôn Em Đi!

Chương 10

Cửa hé ra. Mắt Shala sưng phù và ướt đẫm. Cô đang khóc. Chết tiệt, điều ấy làm bụng Sky chấn động

“Tôi có thể vào không?” Anh hỏi, tôn trọng một sự thật là dù những nghi ngờ của cô cực kỳ vô lý, đối với cô thì chúng lại rất hợp lý.

Cô do dự, rồi lùi lại. Sky bước vào phòng và đóng cửa lại.

Cô mặc quần đùi ngủ in trái tim hồng và một cái áo ba lỗ đồng bộ. Chúng không mời mọc và chúng cũng không quá gợi cảm, nhưng chúng khiến đầu gối anh run rẩy. Vải cotton ôm lấy các đường cong một cách vừa vặn, và nhờ cái quần đùi mà lần đầu tiên anh nhìn thấy đôi chân cân đối của cô. Rồi anh nhận ra vết máu trên áo cô và, rất đúng đắn, bản năng tình dục của anh cuốn xéo. Cô quấn một cái khăn tay quanh bàn tay phải

“Tôi có thể xem tay cô không?” Anh hỏi.

“Nó ổn,” cô đáp lại.

“Xin hãy để tôi nhìn tay cô.”

Cô giơ tay ra, và anh cẩn thận bỏ cái khăn ra. Anh thấy một vết rạch dài năm phân trong lòng bàn tay cô

“Sao lại thế này?”

“Dao,” cô nói. Bụng anh lại cứng lại.

“Có kẻ tấn công cô bằng dao à?”

“Không. Tôi cắt phải khi đi tìm dao để tự vệ”

“Tự vệ trước ai?”

“Chà, khỉ thật.” Giọng cô lấy lại chút xấc xược. “Tôi không giới thiệu bản thân, và hắn ta cũng không. Nhưng rõ ràng đó phải là kẻ không muốn tôi làm việc cho Precious.”

Sky sẽ xem xét lời buộc tội đó sau. Nhìn vào mắt cô, anh rê ngón tay cái lên mu bàn tay bị thương của cô. “Cô còn bị thương ở chỗ nào khác nữa không?”

“Không.”

Được rồi. Anh tin cô. “Chuyện gì đã xảy ra?”

“Một gã đeo mặt nạ trượt tuyết và cầm súng đã cố đột nhập vào nhà anh.”

Mặt nạ trượt tuyết. Vậy đó chắc chắn chính là cái gã đã tấn công ông Redfoot. Nhưng chính xác thì điều đó có nghĩa gì?

Anh nhìn tay cô và cẩn thận kéo vết thương để xem nó cắt sâu bao nhiêu. Vết cắt sâu lại rỉ máu. Cau mày, Sky quấn khăn lại quanh tay cô và ra lệnh, “Mặc đồ đi. Tôi sẽ đưa cô đi khâu. Cô có thể kể mọi chuyện cho tôi trên đường tới bệnh viện.”

Cô rụt tay lại. “Nó không tệ đến thế đâu.”

“Nó cần được khâu.”

“Tôi không nghĩ thế. Nó là một vết cắt không sâu. Nó sẽ liền lại.”

“Nó ở trên tay cô. Mỗi lần cử động thì vết cắt lại mở ra.” Anh nhìn quanh và thấy quần jeans của cô trên thành ghế sofa.

Nhặt nó lên, anh đưa nó cho cô. Cô ném nó lên giường.

“Tôi không nghĩ mình cần khâu đâu.”

Anh thở dài một hơi. “Shala, thay đồ đi. Tôi sẽ đưa cô đi khâu tay. Đây không phải là chuyện tranh cãi được đâu.”

“Nhưng…”

“Tốt thôi. Cô muốn mặc quần ngủ mà đi chứ gì.” Anh đặt tay lên lưng cô và thúc cô ra cửa. “Chúng thực ra trông cũng khá đáng yêu.”

Cô dừng lại, cắm gót chân vào tấm thảm màu nâu. Mắt Sky nhìn xuống hai bàn chân cô, để trần, nhỏ nhắn, nữ tính. Móng chân cô được sơn màu hồng nhạt và ngón cái còn có hoa cúc. “Cô có đôi bàn chân rất đẹp.” Anh không rõ vì sao mình lại nói thế, nhưng anh đã nói.

Cô nhìn xuống ngón chân mình. Sau một khoảng dừng cô hỏi. “Anh có thực sự nghĩ tôi cần…”

“Có.” Anh rê một ngón tay dọc cằm cô và nâng mắt cô lên nhìn anh. “Cô cần khâu."

Cô thở dài. “Nhưng giờ muộn quá rồi, vả lại tôi rất mệt, rất đói, tất cả những gì tôi muốn là là đi ngủ.” Cô dừng lại. “Tôi nghe có vẻ thảm thương, phải không?”

Anh cười khẽ. “Cực kỳ ấy chứ.” Thức ăn nghe thật tuyệt. Và giường – không nhất thiết phải để ngủ. Hít vào, anh thoáng ngửi thấy mùi hương phụ nữ tươi mát, anh vẫn để tay dưới cằm cô và cười toe toét. “Đừng bắt tôi ném cô lên vai và lôi cô đi đấy.”

“Anh sẽ làm thế à?” Một chút trêu chọc xuất hiện trong giọng cô.

Anh nháy mắt. “Tôi chắc sẽ thích việc đó lắm.” Anh cực kỳ chắc chắn là lúc này mình rất thích chạm vào cô. Sâu bên trong anh biết mình nên nghĩ đến việc lấy thông tin về vụ tấn công chứ không phải cô mang lại cảm giác mềm mại đến mức nào. Anh nên để đầu óc giải quyết bí ẩn này, chứ không phải đo xem tay anh sẽ vừa vặn thế nào với đường cong ở eo cô. Anh nên suy xét xem vì sao những chuyện này lại đổ xuống, chứ không phải băn khoăn cô có vị như thế nào nếu anh luồn lưỡi vào miệng cô. Và Chúa biết rằng anh không nên nghĩ đến cảnh hai bàn chân trần quyến rũ kia chạy dọc đôi chân trần của anh.

Cô đảo mắt và hơi hé cười. “Chà, chúng ta chắc chắn không muốn anh thích bất kỳ điều gì vào lúc này, phải không? Để tôi thay đồ vậy.”

Anh chạm nhẹ má cô một lần cuối với ngón trỏ, rồi vuốt vài lọn tóc mỏng của cô ra sau tai. Có lẽ vì cô mệt mỏi hoặc sợ hãi, anh không biết là thứ nào, nên cô đã hạ hàng bảo hộ của mình xuống. Anh không ngại lợi dụng điều đó đôi chút. Có gì đó mách bảo anh rằng trở nên gần gũi như thế này một lần nữa sẽ không dễ dàng. Anh nhìn chằm chằm miệng cô và cân nhắc…

Thế sẽ là hơi quá. Phải không?

Maria mở cửa phòng bệnh ông Redfoot, cẩn thận không đánh thức ông dậy. Cô vẫn không thể liên lạc với Matt. Khi cô mới thấy cha nuôi của mình. Trong tình trạng hoảng loạn cô đã bảo Matt rằng cô sẽ gọi cho anh, nhưng giờ điện thoại của anh liên tục chuyển vào hộp thư thoại.

“Cậu ta vẫn không trả lời điện thoại của con, đúng không? Ông Redfoot hỏi.

Giọng ông ám chỉ nhiều điều, nhưng Maria không chịu để cho ông thấy cô hoài nghi. Matt quan tâm đến cô. Cô tin điều ấy. Được rồi, cô thú nhận là những chuyến công tác thường xuyên của anh thường khiến cô băn khoăn, nhưng cô tin tưởng anh.

Cô đi tới mép giường ông Redfoot. “Cha nên ngủ đi.”

“Ta sẽ ngủ nếu ta ở nhà. Ta ngủ trên đá còn thấy thoải mái hơn chiếc giường này. Bảo con này: con đi xem liệu có thể tìm thấy chỗ y tá giấu đồ lót của ta hay không, rồi ta và con…”

“Cha sẽ ở lại, Viejo.”

“Đến mai thôi, con gái, mai ta sẽ về nhà. Ta không quan tâm dù mình có phải đi bộ và băng qua cả quảng trường trong khi quả mông trần truồng của ta chớp mắt với cả hội động thị trấn Precious.”

Maria cười toe toét. “Và mạo hiểm với số dân ít ỏi mà chúng ta còn bỏ chạy hết sao?”

“Mông của ta sẽ không làm một ai chạy khỏi thị trấn đâu. Nó có thể thuyết phục một vài người ở lại nữa ấy chứ.”

Maria cười khẽ và đặt tay lên tay ông, vốn đang nắm chặt thành giường. “Ngủ tí đi cha.” Cô cúi người xuống và hôn trán ông.

“Cậu ta không tốt cho con đâu, con gái.”

Maria do dự. “Anh ấy làm con hạnh phúc.”

“Hạnh phúc ấy đang tạo ra những nếp nhăn trên trán con đấy à?”

Maria thở dài. “Con chỉ lo lắng vì không liên lạc được với anh ấy.”

Ông Redfoot thở dài. “Ta biết con lo lắng điều gì. Và ta tin rằng sự lo lắng của con là đáng tin. Con nên nghe theo trái tim mình.”

“Trái tim con bảo rằng cha nên đi ngủ,” cô nói.

“Cả con và Sky cùng chống lại một con quỷ dữ, nhưng theo hai cách khác hẳn. Vì quá khứ Sky trốn tránh mọi thứ. Còn con lại lao bổ vào mọi thứ.”

Cô thở dài. Ông Redfoot nói có đúng không? Cô có vội vã lao vào mọi chuyện không? Cô có vội vàng thúc đẩy mối quan hệ với Matt không? Dù cô vô cùng muốn chối bỏ, nhưng lời của ông vẫn đúng. Cô đã quá vội vàng với Jose ư? Cô chắc chắn đã nhảy ngay vào giường anh khi lần đầu tiên cô thấy anh nhìn cô một cách khác thường.

Vì vài lý do, cô cho rằng ngủ với anh sẽ thay đổi mọi thứ. Không hề. Khi lời mời làm việc từ New York tới, anh đã nhảy bổ vào nó như một đứa trẻ đói khát nhìn thấy kem. Cái ngày cô nhận ra cô đã trễ kỳ và tới nói cho anh nghe về mối lo của cô, cô thấy anh đang đóng gói đồ đạc. Anh đã bảo rằng anh định sẽ nói với cô trước khi anh đi, nhưng nói với cô điều gì cơ - tạm biệt sao?

Cô nhìn ông Redfoot. “Được rồi, người thông thái, hãy nói cho con nghe giấc mơ của cha bảo con nên làm gì?”

Ông giơ tay lên và chạm vào má cô. “Ta không có giấc mơ nào về con. Đó là…”

“À, nhưng cha có điềm về Sky,” cô trêu, hy vọng thoát được chủ đề về Matt. “Con luôn biết cha yêu quý anh ấy hơn mà.”

Ông Redfoot cau mày. “Ta không kiểm soát được giấc mơ của mình. Trái tim ta đã biết rằng con đang đi sai đường.”

“Và trái tim cha có đáng tin như giấc mơ của cha không?”

“Không,” ông thú nhận. “Nhưng trái tim con thì có. Hãy nghe theo nó.”

“Đi ngủ đi cha.” Cô đi tới chỗ chiếc võng và ngồi xuống. Di động vẫn cầm trên tay.

Trái tim cô nói gì về Matt? Cô nhắm mắt lại và nhớ lúc anh cùng cô đi qua hàng nữ trang. Em sẽ chọn món nào cho mình? Anh đã hỏi cô như thế. Cô vẫn nhớ anh vững chãi thế nào khi đứng sau cô, vững chãi như một người cô luôn có thể dựa vào và tin cậy, không giống cha mẹ ruột của cô. Nhưng anh có thể không? Hay cô lại đang quá vội vã lao vào mọi việc, cảm thấy những gì cô muốn mình cảm thấy?

Có phải việc đọc những tiểu thuyết lãng mạn đang nhồi những giấc mơ xuẩn ngốc vào đầu cô, làm cô mù mắt trước sự thật và có lẽ cả những khiếm khuyết của Matt? Nếu cô mở to mắt với Jose, cô hẳn đã không phạm phải sai lầm mà cô đã gặp. Có lẽ đây là lúc có một cái nhìn mới về Matt.

“Thay đồ đi, Mắt Xanh.”

Shala chớp chớp hai tinh cầu màu xanh dương với anh, giờ đang ngập đầy lo lắng. Cô giơ tay lấy quần jeans trên giường.

“Tôi xin lỗi. Đủ mọi chuyện vừa xảy ra khiến tôi quên hỏi, ông Redfoot thế nào?”

“Ông bị chấn động nhưng sẽ ổn. Bác sĩ giữ ông qua đêm trong bệnh viện. Có lẽ chúng ta có thể ghé qua thăm ông khi chúng ta ở đó.”

“Sao ông lại bị thương? Ông ngã hay làm sao?”

Điều ấy khiến Sky nhớ lại những câu hỏi cấp thiết của mình. “Tôi sẽ giải thích trên đường.” Anh ra dấu cho cô vào phòng tắm. “Mau lên.”

Khi cô đi ra vài phút sau, Sky nhận ra mình đúng đến thế nào về việc rào chắn của cô chỉ tạm thời hạ xuống. Nhìn một cái thôi là thấy hàng rào cảm xúc của cô đã được dựng lại. Anh cũng có hàng rào của riêng mình, nên đáng lẽ anh không nên thấy bận lòng trước rào chắn của cô. Nhưng có đấy.

Cô liếc nhìn cửa, rồi nhìn anh. “Tôi vừa nhận ra việc này ngớ ngẩn đến mức nào. Chẳng có lý nào anh lại phải đưa tôi đi cả. Muộn rồi. Tôi có thể lái xe.”

“Tay cô bị cắt,” anh chỉ ra.

“Tôi đã lái xe về từ nhà anh. Tôi có thể tới được bệnh viện. Nói thực đấy. Tôi tự làm được. Tôi có thể…”

“Shala,” anh ngắt lời.

“Không, có lý nào…”

Cô ngừng nói khi anh giật túi của cô, đẩy cô ra cửa và tới xe của anh. Phân nửa đoạn đường những gì cô nói chẳng đâu vào đâu. Lải nhải hoặc là một phần bản tính của cô, hoặc cô đang rất mệt và bối rối. Anh hy vọng là vế sau. Sky sẽ khỏa thân và đi chân trần lên núi giữa bão tuyết với gai nhọn dưới chân để tránh xa một phụ nữ thích lải nhải.

Khi anh lách người vào sau vô lăng, cô chìm vào im lặng. Anh liếc sang và thấy mắt cô ướt nước. Nước mắt thật. Đôi mắt xanh trong sáng xinh đẹp của cô mờ sương và buồn bã

Anh rướn người sang và đặt tay lên thành ghế. “Cô ổn chứ?”

Cô lắc đầu, chớp mắt cắn môi như để kìm lại nước mắt, rồi gật đầu bảo ổn. Anh không thích nước mắt, nhưng anh có thể xoay xở với chúng tốt hơn nhiều so với bệnh lải nhải.

Lúc đó anh nhận ra. Tối nay người phụ nữ này bị tấn công. Nếu lả nhải khiến cô thấy khá hơn, anh có thể chịu đựng được. Không thì anh đúng là thằng khốn. “Cô có thể nói về chuyện đó không?”

Cô lại lắc đầu. “Không.”

Cô đã chuyển từ lải nhải sang câm nín, và anh cần cô nói. “Tôi phải biết chuyện đã xảy ra tối nay. Cô sẽ phải kể cho tôi.”

“Ồ,” cô chớp mắt vài lần nữa. “Tôi có thể nói về chuyện đó.”

Gì? Nếu các sự kiện tối nay không phải thứ khiến cô khóc, thì là cái quái gì? Anh suýt định hỏi nhưng kịp ngăn mình lại.

“Vậy, chuyện gì đã xảy ra?”

Cô kéo túi xách vào lòng. “Lũ chó bắt đầu sủa. Tôi nghe tiếng ô tô dừng lại. Khi tôi nhìn ra cửa sổ, tôi thấy chiếc ô tô con màu đen đã theo đuôi tôi.”

Anh nhớ lại việc cô nhắc đến một chiếc ô tô con và nhận ra đáng lẽ anh phải hỏi về nó. Nhưng anh đã theo cô gần như cả ngày và không hề phát hiện thấy một ai cả. “Lần đầu tiên cô thấy nó là khi nào?”

“Khi tôi rời khỏi bảo tàng đường sắt.”

Đó là sau khi Sky rời đi để chuẩn bị cho buổi lễ.

“Và một lần nữa khi tôi lái xe tới Funky Chicken.”

Anh phải bảo cô rằng cô không nên tới đó. Đó là một chỗ tạp nham. “Tối nay chiếc ô tô đấy xuất hiện lúc mấy giờ?”

Cô cắn môi và lông mày cô nhăn lại. “Sau khi anh đi.”

Anh thở dài. “Tôi biết đó là sau khi tôi đi. Sau bao lâu?”

“Tôi không biết chính xác.”

Sao đột nhiên anh lại có cảm giác rằng cô đang lấp liếm sự thật nhỉ? “Sau khi tôi đi bao lâu thì cô đi?”

Có thứ gì đó hơi giống vẻ tội lỗi lóe lên trong mắt cô, và chỉ cần thế thôi, anh đã khám phá ra mọi chuyện. “Cô đã đi tìm máy ảnh của cô, đúng không?”

Cô gật đầu. “Tôi đã định chỉ lấy thẻ nhớ thôi.”

Sky khởi động xe và hướng đến bệnh viện lần thứ hai trong đêm nay, không chắc anh cảm thấy thế nào về việc cô lục lọi nhà anh. Nhưng anh cần lấy thông tin về vụ tấn công. Anh sẽ đay nghiến vụ kia sau.

Sau vài dãy nhà, nghe tiếng bánh xe xát vào lòng đường và nhìn cô co rúm lại, anh hỏi: “Vậy là chừng một tiếng sau tôi đi à?”

“Khoảng thế,” cô đồng ý.

“Sau khi cô nghe tiếng chiếc xe dừng lại, điều gì đã xảy ra?”

Cô kể chuyện trong lúc anh lái xe. Tim Sky tăng tốc, nhận ra cô và ông Redfoot đã gần kề cái chết đến mức nào. Nhưng vì sao? Rõ ràng là, có người muốn máy ảnh của Shala. Nhưng rồi, vì sao? Nó sẽ không được nhận nhiều tiền lắm ở hiệu cầm đồ. Liệu có thể có kẻ nào muốn ngăn cô làm việc không? Phải. Nhưng ông Redfoot không nhận ra kẻ đó. Cứ cho là vậy thì, ông Redfoot cũng không biết hết mọi người trong thị trấn. Nhưng thế thì vì sao gã lại quyết tâm lấy chiếc máy ảnh Nikon của Shala?”

Khi cô ngừng nói, anh hỏi, “Cô biết ai đó có hận thù với cô không?”

Cô khịt mũi. “Phân nửa Precious, theo những gì Thị trưởng Johnson nói.”

“Không, ý tôi là người nào đó riêng tư hơn,” Sky giải thích.

“Không.”

“Bạn trai thì sao?”

“Không.”

Anh mỉm cười. “không, cô không có bạn trai, hay cô không nghĩ anh ta sẽ cố cướp máy ảnh của cô.”

“Không cho cả hai.”

Thứ gì đó na ná cảm giác nhẹ nhõm cựa mình trong ngực anh.

Anh nảy ra một suy nghĩ mới, dù nó hơi điên điên. Shala có thể chụp ảnh một ai hoặc một cái gì đó, và đó là lý do có người muốn máy ảnh của cô? Không có nhiều khả năng lắm. Precious không vắng bóng tội phạm, nhưng trong ba năm anh làm cảnh sát trưởng, anh mới chỉ gặp một vụi nổ súng vô tình, một tá vụ đột nhập, và thứ anh luôn ghét nhất, một vài vụ bạo lực gia đình. Chín mươi phần trăm lượng công việc của anh liên quan đến việc xử lý các vụ lái xe khi say rượu hoặc đánh nhau ở quán Fucky Chiken.

“Vậy, quay lại chuyện tối nay,” anh nói, nhận ra anh vừa rơi vào im lặng. “Điều gì đã xảy ra khi cô nghe tiếng súng?” Cô hẳn đã rất hoảng sợ.

“Đầu tiên tôi cảm thấy tê liệt, sau đó tôi điên lên.”

Anh cười khẽ. “Nổ súng cũng làm tôi thấy thế.”

“Đó là lúc tôi đi lấy dao,” cô nói. Giọng cô đầy căng thẳng, và cô siết chặt hai tay lại với nhau. Tấm khăn trắng quấn quanh tay cô chuyển sang màu đỏ.

Tình hình có thể tệ hơn nhiều, Sky tự nhắc nhở mình. Nếu lũ chó của anh không thấy ghét tên đột nhập, người phụ nữ bên cạnh anh hẳn đã… Anh tự hứa với mình sẽ tóm thằng khốn đó và bắt hắn phải trả giá.

Biết rõ anh cần kiểm soát cảm xúc của mình để làm việc, anh tập trung vào vụ án chứ không phải khát vọng trả thù của mình. Shala tiếp tục. “Hắn hẳn đã làm rơi khẩu súng trên hiên khi lũ chó tấn công. Hắn không thể lấy được nó, nên hắn chạy ra ô tô. Và rồi…”

“Chờ đã!” Anh quành xe vào bãi đỗ xe của bệnh viện và thắng phanh. “Hắn bỏ lại khẩu súng trên hiên nhà tôi à?”

“Lũ chó – hay tôi phải nói là sói của anh - đã đuổi hắn đi.”

“Chỉ lai sói thôi,” anh lầm bầm, và hỏi lại. “Cô nói là…”

“Chúng không nguy hiểm à?”

Sky cau màu. “Khi cô đi, khẩu súng có còn ở trên hiên không?” Anh rút di động ra để gọi Lucas. Bây giờ đã quá nửa đêm, nhưng trước khi cai rượu cậu ta đã lôi Sky ra khỏi giường vô số lần để đưa cái thân say xỉn của cậu ta về nhà từ quán Funky Chicken. Đến lúc đòi nợ rồi đây.

“Không, tôi đã đặt nó trên nóc tủ lạnh. Tôi sợ bằng cách nào đó lũ chó lại tự bắn vào mình.”

“Tốt lắm,” mặc dù anh hy vọng cô không làm nhiễu dấu vân tay. Thêm vào đó, anh cũng lo tên tội phạm sẽ quay lại tìm nó.

Quay số của Lucas, anh giải thích ngắn gọn cho cậu bạn hàng xóm những gì anh muốn, vụ đột nhập, khẩu súng và bảo Lucas phải đề phòng. Dù Sky cũng không mấy lo lắng cho cậu ta. “Gọi cho tôi khi cậu qua đó nhé.”

Anh gác máy, đỗ xe lại, và tắt động cơ. Quay người sang Shala, anh hỏi, “Cô sẵn sàng chưa?”

Cô đưa mắt nhìn bệnh viện, đôi mắt xanh mở to đầy sợ hãi.

“Trước đây cô chưa từng bị khâu à?”

Ánh mắt hoảng hốt của cô quay lại nhìn anh. “Tất nhiên là có rồi.” Mặt cô trắng bệch, khiến đôi mắt xanh của cô càng xanh hơn.

“Họ sẽ gây tê cho cô trước khi khâu mà.” Hay thật, sau tất cả những gì cô phải chịu đựng tối nay, đây lại là lúc anh thấy cô sợ hãi nhất.

“Tôi biết điều ấy.” Nhưng cô không hề xê dịch ra ngoài.

“Làm cho xong chuyện này thôi nào. Đi thôi.” Anh vươn người qua để mở cửa bên cô. Sự động chạm vô tình giữa ngực anh và ngực cô khiến anh thích thú. Đẩy cửa ra, anh lùi ra sau và cố gắng không tận hưởng nó quá mức. “Đi nào.”

Cô đi xuống và chầm chậm rời khỏi xe anh. Cuối cùng, khi cô tới được chỗ anh ở bên kia thân xe, cô ngước lên với đôi mắt nai to tròn. Nếu đưa vào đúng tình huống, đôi mắt ấy có thể khiến đàn ông quỳ gối.

Nhìn chằm chằm tay mình, cô nói, “Tôi chỉ không chắc mình cần khâu. Thật lòng mà nói, nếu chúng ta mua vài cái băng gạc loại lớn. Tôi cá là…”

Sky cười nhẹ, đặt tay lên lưng cô và đẩy Shala đi tới trước. “Tôi sẽ cho cô một viên đạn để cắn. Nghiêm túc đấy, không đau lắm đâu.”

Cô không di chuyển. “Tôi không sợ bị khâu.”

“Phải rồi,” Lần này anh khóa cánh tay anh quanh vai cô trước khi đẩy cô tới trước. “Nói thật đấy, tôi sẽ nắm tay cô. Và cô có thể siết tay tôi chặt hết mức cô muốn. Tôi hứa sẽ không gọi cô là mèo nhát gan đâu. Meo” Anh trêu.

Cô dừng phắt lại. Đôi giày tennis của cô kéo lê trên vỉa hè. “Tôi – tôi không thích bệnh viện,” cô thú nhận

“Vì họ khâu ư?” Anh cười khẽ. “Hay vì kim tiêm.”

“Không phải vì…”

“Nào, tôi sẽ bảo đảm cô được cho kẹo mút khi xong.” Anh ép cô đi tiếp.

“Tôi không thích bệnh viện, bởi vì năm tôi tám tuổi tôi từng chứng kiến cha mẹ mình chết trong đó.”

Giọng cô căng thẳng, dù anh không biết vì tức giận hay vì lo sợ. Bước chân anh chùn lại, ngực anh trở nên nặng nề, và anh cảm thấy mình như một gã khốn vô tâm. Nét mặt cô vừa ghét bỏ vừa đau đớn. Anh đã biết những cảm xúc ấy từ cái ngày cha anh giết chết mẹ anh rồi tự nhằm súng vào mình. Cuộc sống đã thay đổi khi anh tới sống với bà Estella và ông Redfoot, nhưng nỗi cô đơn thì không bao giờ biến mất hẳn.

Anh siết chặt quanh vai cô. "Tôi xin lỗi. Tôi cứ nghĩ…”

“Tôi biết anh nghĩ gì.” Cô rời xa tầm tay anh và đi vào bệnh viện.