I Miss You, Best Friend

Chương 45

Khi nói chuyện với hắn xong tôi thường đi ngủ luôn, không biết là chế độ ngủ của tôi đã thay đổi từ khi nào nữa, hồi trước mỗi lần thức đến 10 giờ là mắt tôi cứ nhắm tịt, bây giờ lại toàn nói chuyện phiếm với hắn đến tận 12 giờ đêm.

cũng Chẳng nhớ nổi tối qua tôi đã đếm hết bao nhiêu chú lợn con trên tờ lịch treo tường,mới chìm hẳn vào giấc ngủ. Nhưng Sáng nay chưa kịp để đại ca vào gọi, tôi đã tự động dậy mở toang cửa đón ánh sáng ban mai, khiến mẹ tôi cũng bị một phen sốc nặng.

Tôi vui vẻ đi đánh răng rửa mặt. Lúc xửa soạn xong, tôi lười nhác ngồi trên giường,dù sao thì hôm nay tôi cũng dậy khá sớm, khi vô tình nhìn vào bức ảnh của hắn trên bàn, tôi lại nhớ về giấc mơ tối qua, đó là cảnh tượng trước đây giữa tôi và hắn, cứ mỗi khi tôi bước ra khỏi cửa lại thấy hắn tựa lưng vào tường đứng chờ, có hôm thì cau mày, hôm lại chêu trọc tôi, mơ tới những hôm cùng hắn vui vẻ nói chuyện rôm rả trên cả quãng đường, cảnh tượng thật đẹp đẽ......, còn hiện tại sao lại phũ phàng như vậy, cho dù tôi có bước ra khỏi cánh cửa kia hàng trăm lần, cũng chẳng có ai rảnh dỗi chờ đợi một đứa con gái lười biếng như tôi nữa.....! Haizzz sự thật luôn đáng buồn như vậy sao????......,khiến tôi có chút không đành lòng.

Suy nghĩ miên mang một chút, tôi đứng dậy cầm cặp đi ra khỏi phòng, Bước xuống cầu thang thấy bố đang mỉm cười nhìn, tôi Ngồi vào bàn ăn qua loa một chút, rồi cáo từ bố mẹ, tiếp tục đến trường.

Hôm nay thật sự là một ngày đẹp trời, tôi vừa bước vào lớp đã nghe được tin động địa,..... hahaha tát tôi đi, liệu có phải sự thật không???? Thầy ma giáo lớp tôi đã bị chuyển lên dậy khoá trên, thay vào đó là một cô giáo được mệnh danh bồ tát sống của trường, thật sự chẳng còn tin gì hay hơn thế nữa.

Trong lớp giờ cũng trở nên nhẹ nhõm hơn, có thể chơi game nghe nhạc thoả thích. Trong tiết học cô nàng Mộc Thư hôm nay lại tò mò hỏi tôi về Minh, nàng ta thắc mắc tại sao tôi và hắn có thể chở thành bạn. Thư nói có phải tại tính tôi hậu đậu, mới lần đầu gặp đã đâm phải hắn, hay lại bỏ rơi quyển chuyện khiến hắn tốn công tìm tôi để trả lại...... rồi từ đấy chúng tôi mới có thể trở thành bạn.

Thiệt tình hà, nàng Thư này là đang muốn trở thành tiểu thuyết gia ư???? Có cần biên tập lại lần đầu tôi với cô nàng gặp mặt vậy không????.

Thử nghĩ xem, liệu với tính cách của Minh, tôi mà đâm vào hắn thì chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì kế tiếp nữa đây, chửi tôi??? Đánh tôi????...có vẻ như không phải, chắc chắn khi ấy hắn sẽ chỉ dùng ánh mắt sắt đá nhìn tôi.... tưởng tượng thôi mà đã thấy rùng mình. nếu tôi có lỡ để quên quyển truyện ở trên bàn, hắn nhìn thấy mà không vứt vào thùng rác là tôi đã thấy tạ ơn trời lắm rồi, Minh tìm tôi trả lại ư....hahaha hoang đường.


Nhưng thật sự tôi cũng rất thắc mắc rằng tại sao tôi và hắn lại có thể trở thành bạn được nhỉ????

Khi về nhà, ngồi trằn trọc mãi, lục tung não lên để nhớ lại, vậy mà cũng vô ích. Đến tận 10 giờ tối tôi nhanh chóng gọi điện trên line cho hắn, lúc Minh bắt máy, tôi cười hớn hở chào

- hi!Minh - chan

Hắn thở dài một cái, nhíu mày nói

- cậu hôm nay đã uống thuốc chưa.....???? Nếu chưa thì đừng có mà ra đường, cẩn thận người ta lại quan tâm đưa cậu vào Trung Tâm Thần Kinh nghỉ dưỡng dài lâu chứ chẳng đùa

- xời... Tôi có bị điên như cậu đâu, nếu mà lỡ bị người ta dẫn đi thì tôi chắc chắn sẽ gầm lên vài tiếng dọa họ, cậu khỏi cần lo lắng nhiều làm gì

- như thế lại càng nguy hiểm, cậu mà gầm thì chắc sẽ được đưa tới sở thú, hoặc đưa cậu vào rừng rậm Amazon tự sinh tự diệt là cái chắc


Tôi chỉ thâm tình chào hắn một câu, vậy mà lại bị hắn đối đáp cho vài câu bực mình, tôi cao ngạo nói

- cậu thật chẳng lịch sự chút nào, tôi chỉ chào hỏi cậu, vậy mà cậu nỡ lòng nói tôi bị điên

Hắn đáp

- cậu đã từng nghe trong hoạt hình có ai gọi là Naruto chan chưa??? Gọi tôi là chan ý cậu nói tôi là con gái, vậy thì ai bất lịch sự hơn

Ồ ồ thì ra là vậy, khổng để tâm đến mấy lời chọc ngoáy của hắn vừa rồi nữa, tôi hỏi

- tại sao hồi trước cậu lại chấp nhận làm bạn với tôi, không phải cậu tránh tôi như tránh tà ư, tự nhiên có một ngày đột ngột cậu rủ tôi cùng đi chạy bộ.... Thật chẳng hiểu nổi

Minh nhìn tôi chằm chằm, trong đầu nhớ lại một điều gì ấy, hắn nhếch môi cười nói lại tôi


-câu hỏi này sâu sắc quá, tôi nhất thời không thể trả lời cậu được

Tôi lườm hắn, dơ tay nắm chặt thành nắm đấm dọa nạt, nhưng hắn vẫn cười

- cậu chắc chắn muốn biết???

- đúng

-rất đáng xấu hổ hắn còn thở dài

-nói tự nhiên tôi lại tỏ ra khí thế, Minh không chấp tôi, hắn tựa vào gối tìm một tư thế thoải mái, hắn nói

- có một hôm tôi đi ra ngoài mua chút đồ, đi được một chút lúc quay lại,khi đi qua công viên gần nhà, tự nhiện có một tiếng rên thất thanh, cứ tưởng là có một oan hồn lạc lối nào đó, mà lúc sáng vừa nghe Nhật cậu ta kể truyện ma nên tôi rất hứng thú, muốn tới xem thử, ai ngờ..... ai ngờ gặp phải.....

Thực ra là tiếng hát, chỉ là hắn nghe không ra được lời,thành ra nói tiếng rên cho đúng hoàn cảnh, thấy hắn ngập ngừng, tính tò mò của tôi càng tăng, tôi giục hắn


- sau đó thì sao, rốt cuộc cậu nhìn thấy gì

- một con lợn say

- đừng có mà chém gió, lợn cũng có thể say được à

Vậy là hôm đó cậu ta không xem được ma,mà xem được một con lợn hát ư????:))) thật là tốt phúc

- không, nhân hoá ví von một chút chẳng lẽ không được sao, tôi là dùng lợn ví con người

- thế thì cậu chỉ cần nói mình thấy một kẻ say rượu là được còn gì, hừm.... làm như cậu giỏi văn lắm không bằng

- thôi được,lúc đó có một kẻ say rượu ngồi trên chiếc xích đu, vừa đu vừa hát, trong tay còn cầm đôi dép tông màu hồng đập đập không ngừng, ngẩng mặt lên nhìn tôi

- Này...! Tôi đột nhiên phản ứng - cậu là đang nói tôi sao?????