Hôm nay đã là 27 tết, tôi bỗng nảy ra ý định đi chợ tết. Nghĩ là làm, tôi bắt tay vào gọi điện hẹn Minh và Hoàng Nhật đi cùng cho vui. Nhật nhàm chán ở nhà mấy hôm như kẻ tự kỉ, không thì lại ngày ngày bị bà chị họ mới lên ca thán bài ca muôn thủa, như kiểu lớn rồi cần biết học hành đàng hoàng này nọ thật khiến cậu phát bực, đang khổ tâm thì vị cứu tinh là tôi đây lại gọi đến rủ đi chơi, cậu ta đồng ý ngay. Còn về phía Minh thì hắn chẳng có lý do để từ chối tôi cả, vậy nên chúng tôi mới có một chuyến đi lạ lùng này đây...
Tầm khoảng 9 giờ 30,Minh lái xe đến đón. Lúc tôi mới từ nhà bước ra đã thấy bản mặt yêu nghiệt của hắn, đang ngồi trong xe thản nhiên đặt tay lên bánh lái, ánh mắt nhìn về phía tôi. Bỏ qua cái mặt đáng ghét quen thuộc của hắn tôi tự mình mở cửa xe Bước vào, ngồi ngay chiếc ghế đầu xe cạnh Minh. Đang không để ý phía sau,thì tự nhiên có kẻ đập vào vai tôi hù......to một cái, làm trái tim nhỏ bé của tôi giật thót lên, đang lúc đứng hình thì lại nghe thấy giọng nói tưng tửng của tên Nhật, cậu ta đập tay lên vai tôi,nói
- yo..... vợ yêu lâu không gặp, từ ngày nghỉ tết cái là bỏ quên tôi luôn, đến tận hôm nay mới nhớ đến thì ra cậu vẫn còn một người bạn tri kỉ chứ gì, thật là vô tâm quá Cậu ta vừa nói vừa ôm ngực tỏ ra đau lòng, Haizzz....chả hiểu nổi tôi sao lại toàn quen được mấy kẻ, diễn viên triển vọng như vậy.
Thầm nghĩ trong giây lát, cảm thấy những lời nói của tên Nhật cũng thật sự chẳng sai chút nào, mấy ngày qua tôi ăn ngủ nghỉ rất thoải mái, vốn sắp quên đi tất về sự hiện diện của cậu ta rồi ..... ahihi , đành cười trừ, nói
- sorry, im so sorry, đừng hiểu lầm nhau như thế, tôi cớ sao vô tình quên cậu nhanh thế được, cái bản mặt nghìn người ghét kia, ôi dù có đi đầu thai chuyển kiếp tôi cũng không thể quên, yên tâm
Hoàng Nhật choáng váng trong giây lát, xong lại giơ nắm đấm lên trước mặt tôi vờ bộ hung hãn, thấy cậu ta như vậy tôi cũng không tỏ ra thục nữ, cười to.
Cô nàng ngồi kế bên Hoàng Nhật nãy giờ im lặng tự nhiên kéo tay cậu ta, nhìn tôi thắc mắc, thẳng thắn hỏi
-ai vậy, bạn gái em à Nhật
????? Cái gì, ngộ nha.... tôi là đang nghĩ nàng ta là bạn gái mới của Nhật, cậu ta tiện tay lôi đi cùng..... thế mà cô nàng lại nói tôi là một cặp với cậu ta, cái tình huống dở khóc dở cười gì vậy?
Cô ấy gây họa xong vẫn thản nhiên ngồi mỉm cười, còn tên Nhật tay chỉ về hướng tôi, rồi lắp bắp trả lời
- em... với...cậu ta..ha...haha chị vui tính ghê, nào nào đừng đùa như vậy chứ,không vui đâu sau đó cậu ta vẫn nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của cô nàng dường như không tin, cậu ta nói tiếp
- chị nghĩ sao mà em lại cặp với cậu ta, ôi.... tiêu chuẩn của em cao lắm đấy, tưởng ai cũng được làm bạn gái em chắc Tôi lườm hắn, thực tế thì tôi cũng không thích cậu ta, nhưng có cần nói toẹt ra vậy không, đang lúc định bùng cháy thì lại nghe thấy câu nói của chị ấy, tôi bỗng vui vẻ trở lại, chị nói
- cô bé xinh lắm mà, nó không chịu quen em còn có lý một chút, đừng tỏ ra thanh cao chú em ạ, có ngày ế nhăn răng
Hahaha chị chỉ được cái nói có lý, mới gặp mà tôi đã thấy quý mến vô cùng.... Tôi hỏi
- chị là....
Chị ấy biết ý, tự mình giới thiệu về bản thân với tôi
- tên Ân, là chị họ của tên lăng nhăng này đây, hôm nay chị rảnh nên đi ké, không làm phiền bọn em chứ?
- tất nhiên là không, được đi cùng người dễ thương như chị thì còn gì bằng đúng thế tôi mong còn chẳng được, mọi lần toàn đi chơi với lũ con trai, hiếm hoi mới gặp nữ giới, phiền sao được, cảm giác như có đồng minh bên cạnh là đây .
Thấy tôi cười tít mắt, hắn thở dài nói
- nghe người ta khen cậu một câu là cậu nâng người ta lên tận trời mây, làm ơn tỉnh lại đi chị ấy nói xinh ngược đấy, đừng dễ bị lừa như vậy
Hận..... bạn tôi toàn kẻ vô tình còn độc mồm nữa chứ,may tôi cũng đã quen rồi,không thì chắc đã đột quỵ không ít lần mất, tôi cũng chỉ có một cái mạng quèn này thôi.
Nhíu mày lại, tôi đáp
- nãy giờ cậu im lặng tôi thấy trời thật trong lành, nhưng sao giờ lại âm u như vậy
- chỉ là thấy cậu đang bay lơ lửng, tôi đang giúp kéo cậu về hiện thực thôi mà, xe có gương cậu tự mình soi rồi nhận xét đi, chứ đừng tin chị ấy, chị Ân có bao giờ chê người ta xấu bao giờ đâu
Kì thực là vậy, Minh chơi với Nhật lâu hơn tôi, họ thân với nhau khi còn học cấp một, thì chắc hiểu không ít về người nhà của tên Nhật kia.
À....nghe nói, lúc trước cũng như tôi, Hoàng Nhật phải ngày ngày chạy theo đòi kết bạn với hắn. Ban đầu khi mới chuyển vào lớp, Nhật được phân công ngồi cạnh Minh, do bị lũ con gái vây quanh nhiều bởi cái bản mặt búng ra sữa của mình, với cái mác con nhà đại gia, toàn lũ chạy theo nịnh bợ..... cậu ta cũng dần trở nên ngạo mạn hơn, khinh bỉ họ. Nhưng lạ ở chỗ kẻ ngồi cùng cậu ta là Minh đã 2 tháng cũng chưa hề đáp trả cậu ta một câu. Nhật nổi hứng muốn kết bạn nhưng hắn còn chẳng thèm liếc nhìn, cậu ta vẫn không từ bỏ.... theo dõi hắn không thôi. Có lần Minh đi căng tin, Nhật lon ton chạy theo đòi trả tiền hộ
- này Minh để tôi trả, tôi trả cho
Hắn nói không cần. Nhưng nhật cố chấp đòi trả, hắn cũng không muốn đôi co nhiều,được ăn miễn phí cũng không tệ.
Nhìn Nhật lục lọi khắp người, lúc sau lại lôi ra một xấp giấy cắt đều như những tờ tiền, nghĩ là cậu ta thật sự không có tiền còn ra vẻ, Minh bật cười nói
- thôi để tôi tự trả
- nhưng tôi có tiền mà, thật đấy
Hắn vẫn chỉ cười không tin, đến khi Nhật lôi ra đống tiền trong túi, còn đến chục triệu, cô bán hàng còn không tin vào mắt mình nữa, một đứa nhóc vài tuổi này có khi còn nhiều tiền hơn cả cô. Hắn lại không nghĩ trẻ con cầm nhiều tiền là tốt, nhưng cũng không rảnh phàn nàn người khác, cầm túi đồ ăn hắn đi thẳng thừng.
Nhưng cái tên dai như đỉa, dính như kí sinh kia không tha. Thật phiền phức... chỉ là khi tiếp súc lâu mới thấy được tính cách của Hoàng Nhật cũng không đến nỗi, không ngạo mạn, ra vẻ như lúc bình thường, lâu lâu còn cảm thấy cậu ta cứ như một kẻ khố rách áo ôm. Có lúc sợ cậu ta bôi cả đôi bàn tay bẩn vào người, hắn đành nói nếu cậu hứa không động vào tôi thì chúng ta làm bạn .Và đó cũng là câu khiến hắn hối hận đến tận bây giờ...
Vào năm cấp hai, bố cậu ta lấy về cho Nhật một bà mẹ kế hai mặt, luôn tỏ ra tốt với hắn trước mặt bố và sau lưng lại khác, Nhật bực mình bỏ nhà ra đi dọn đồ đến nhà Minh nhập cư,ôi ..... tôi lại gặp phải tri kỉ, nghe đồn Hoàng Nhật rất sợ ma, lúc mới ở nhà Minh có lần mất điện. Nhật đi tắm còn đòi hắn đứng canh cửa, vừa tắm vừa gọi xem hắn còn bên ngoài hay không . Cứ một phút lại gọi Minh ơi một lần
Hahaha.... không phải riêng tôi sợ ma đâu nhé.