I Do (Tình Yêu Đích Thực)

Chương 18

Bữa ăn tối tiếp theo sau lễ tổng duyệt vào tối thứ 6 không có sự kiện nào cả. Đó là một bữa ăn ngồi trong một căn phòng riêng biệt ở một khách sạn rất sang trọng. Tôi ngồi với gia đình tôi tại bàn của mình, và Adam ở với gia đình anh. Hai lần tôi bắt gặp ánh mắt của anh trong tấm gương có khung bọc mạ vàng, nhưng có lẽ đó không là gì cả ngoài sự tình cờ. Dù sao đi chăng nữa, đó là tất cả những dịp chúng tôi nhìn thấy nhau tối hôm đó. Khi tôi rời khỏi nhà hàng thì sấm đang rền vang trên trời, và tất cả mọi người cùng nhanh chóng giải tán.

Thứ 7, ngày 1 tháng 5, bắt đầu một cách xám xịt và ẩm ướt, nhưng đến giữa chiều thì nó chuyển thành một ngày mùa xuân đẹp rực rỡ. Bầu trời được quét sạch với một màu xanh dương tuyệt đối, và từng bụi hoa đỗ quyên đều nở tưng bừng, từng đóa hoa trong vườn dường như đều bất ngờ nở bung, như những bông hoa trong những bộ phim hoạt hình Disney vậy. Nếu như Stacy buột hát vang trong khi làm lễ cưới thì những con chim sơn ca chắc chắn sẽ đậu xuống trên tay chị.

Mẹ và tôi mất khá nhiều thời gian ở cửa hàng làm tóc, ngồi bên cạnh nhau dưới chiếc mũ chụp sấy khô, các ngón tay chìa ra để phục vụ công việc sơn sửa. Chúng tôi cứ cười khúc khích trên đường về nhà. Tóc mẹ đã trở nên ngắn hơn và rất là sang trọng. Tóc tôi thì bị quấn lại và cắm lên cao, được giữ lại bởi một chiếc lược lóng lánh ở phía sau đầu.

Khi ông ngoại nhìn thấy chúng tôi, ông thọc tay vào mái tóc mỏng đã bạc màu của mình. “Ông đã biết là đáng lẽ ông nên làm tóc mà. Hai mẹ con con sẽ làm ông nổi bật cho xem.”

Tôi trang điểm ở nhà, sau đó ông ngoại lái xe đưa tôi đến nhà cậu mợ, ở đó tôi sẽ mặc váy và giúp Stacy. Những phù dâu phụ khác và con bé cầm hoa sẽ mặc đồ ở nhà, sau đó nhập hội với chúng tôi sau.

Ông ngoại và tôi im lặng trong suốt mười phút đi đường. Khi ông rẽ vào lối dành cho xe hơi, ông mới hỏi, “Con có căng thẳng không?”

“Có ạ. Ông còn lo lắng không?”

“Con biết là ông luôn lo lắng cho hai cô cháu thân yêu nhất của mình mà.” Ông trả lời.

Tôi lướt những ngón tay được sơn sửa hoàn hảo dọc theo tấm bảng đồng hồ; nó trông như thể bàn tay ai đó đã bị ghép vào cánh tay của tôi vậy. “Tối thứ 5, khi con sang gặp Huấn luyện viên, Stacy vẫn đang còn ở đó.”

“Ông biết,” Ông ngoại nói, “Ông vẫn tiếp tục đi bộ quanh khu nhà và nhìn thấy xe của nó trước cửa nhà bà Bean. Nó có vẻ thế nào?”

“Giống Stacy. Giống như Stacy xưa cũ, ăn mặc theo kiểu trước đây chị ấy hay ăn mặc. Chị ấy đang xem ảnh lacrosse, những bức ảnh từ những ngày Huấn luyện viên còn chơi bóng, và cố quyết định xem nên kết nó lại như thế nào. Chị ấy nghĩ về chuyện làm một bức tranh ghép của Big Mama và treo một cái chuông gió.”

Ông ngoại gật đầu. “Trang trí theo kiểu nó vẫn thường thích trang trí, với bất cứ thứ gì nó tìm thấy xung quanh.”

“Đúng vậy. Ông còn nhớ tất cả đám búp bê mà chị ấy đã tạo ra từ chai xà phòng không? Và cái di động chị ấy làm từ khuôn pasta? Và cái con quái vật mà bọn con đã tạo ra với những thứ từ cái bàn làm mộc của ông ấy?”

“Những thứ mà ông không cho phép bọn con sờ đến - có, ông nhớ chứ.” Ông ngoại nói rồi mỉm cười.

“Con cứ cố nghĩ mãi liệu con sẽ làm gì nếu con là Stacy.” Tôi nói tiếp. “Grizzly sẽ không bao giờ có thể mua cho Stacy những thứ mà Travis có thể. Chị ấy sẽ phải từ bỏ ngôi nhà đồ sộ và những thứ đồ đạc đắt tiền và có thể là cả cơ hội để trở thành một người nội trợ nữa - con nghĩ chị ấy muốn những điều đó hơn bất kỳ thứ gì.”

Ông ngoại tựa một tay lên cửa sổ xe đang mở, lắng nghe tôi nói.

“Nhưng có rất nhiều thứ khác mà chị ấy sẽ phải từ bỏ nếu như kết hôn với Travis. Có vẻ như là người ta luôn phải từ bỏ thứ gì đó.” Tôi nói.

“À, chắc chắn rồi.” Ông ngoại nói. “Mọi việc thay đổi khi có ai đó đặc biệt bước vào đời ta. Cả hai bên đều phải từ bỏ một số thứ. Điều duy nhất con không từ bỏ trong một mối quan hệ tốt là chính bản thân con - bất kỳ thứ gì làm con giống bản thân con nhiều nhất.”

Giống như mẹ đã từng từ bỏ, tôi nghĩ.

“Kinh nghiệm của ông là,” ông ngoại nói tiếp, “khi con được ở bên người phù hợp nhất, con sẽ cảm thấy được là mình nhiều hơn bao giờ hết. Có một cảm giác hạnh phúc, và một cảm giác được sống với chính mình và người khác, nó giống như không còn điều gì khác nữa.”

Tôi nhớ lại cái khoảnh khắc tôi ghi bàn trước Adam, nụ cười toe toét hớp hồn của anh, hai ngón tay giơ lên chiến thắng, và tôi đã cảm thấy điên cuồng thế nào, kiệt sức ra làm sao, người phủ đầy bùn đất, và nguyên vẹn, hạnh phúc giống như chính bản thân tôi. Tôi ước gì tôi có thể cảm nhận được nhiều khoảnh khắc như thế. Tôi ước gì Stacy cũng được như vậy.

“Con nghĩ chị ấy nên hoãn đám cưới lại.” Tôi nói. “Con nghĩ chị ấy nên tìm hiểu thêm về Huấn luyện viên.”

“Ông cũng nghĩ thế.”

“Vậy hãy nói gì đó với chị ấy đi, ông ngoại!” Tôi kêu lên. “Nếu ai đó có thể nói thì ông cũng có thể nói.”

“Stacy đã gặp Grizzly đủ để tự đưa ra sự lựa chọn cho riêng mình.”

“Hãy nói chuyện với chị ấy đi!” Tôi cầu xin.

Ông lắc đầu.

“Bà Bean nói rằng lợi ích của việc già cả là vì người ta có thể nói bất kỳ điều gì họ muốn.” Tôi lý luận.

“Và con cháu bà ta đến thăm bà ta thường xuyên thế nào đấy?” Ông hỏi.

“Gần như không.” Tôi thừa nhận.

“Việc của ông con mình là ở bên cạnh Stacy cho dù có xảy ra điều gì đi chăng nữa, cho dù nó lựa chọn điều gì đi chăng nữa,” ông nói và đặt tay lên tay tôi. “Đó cũng sẽ là điều mà con sẽ muốn ông làm cho con.”

Tôi thở dài ra khỏi xe, rồi quay lại, chồm người qua cửa sổ xe. “Ông ngoại à, khi ông từ bỏ công việc ở Sports Illustrated, đó không phải vì ông nhớ công việc viết bài cho đội nhà, đúng không?”

Ông không trả lời.

“Ông quay về vì mẹ và con.”

Ông mỉm cười. “Liệu còn có thể có hai lý do nào tốt hơn không?”

***

Ba chiếc limo đưa tất cả chúng tôi đến lễ cưới. Những người đi ngang qua nhà thờ dừng lại và trố mắt nhìn 8 cô phù dâu phụ đầy lo lắng, một con bé cầm hoa đang nổi cơn thịnh nộ, mẹ con bé đó, tôi, và một cô dâu xinh đẹp tuyệt trần bước ra. Người tài xế và tôi giúp Stacy bê đuôi váy khi chúng tôi trèo lên những bậc thềm của nhà thờ và bước vào gian nghỉ.

Những người dẫn chỗ đã có mặt, hộ tống các khách mời vào chỗ ngồi. Các phù dâu phụ túm tụm lại với nhau, khúc khích thì thào, kiểm tra son môi qua những hộp phấn bỏ túi. Ở ngưỡng cửa nhà thờ cậu mợ tôi đang chào những vị khách đến muộn. Stacy đột nhiên chạy khỏi chúng tôi để vào một phòng phía bên kia phòng nghỉ. Tôi do dự, rồi đi theo chị.

“Chị không sao chứ?” Tôi hỏi. Mắt chị trông có vẻ đờ đẫn.

“Ổn. Chị ổn cả. Đi cùng ba mẹ chị, được chứ?”

“Chắc rồi.” Tôi nói, rồi để chị một mình, suy nghĩ xem mình muốn gì. Tôi nhập hội với cậu mợ tôi ở cánh cửa đôi và liếc nhìn vào bên trong khu vực chính của nhà thờ.

Bệ thờ chất đầy những hoa, những cành hồng trắng khổng lồ và những nhánh phi yến xanh cao ngất. Tôi nhìn thấy mẹ và ông ngoại ngồi ở hàng ghế thứ hai bên phía nhà gái. Ông bà Clarke đã đến và đang trên đường đi xuống dọc theo lối đi, gật đầu với các vị khách khi họ đi qua. Bên cạnh tôi mợ Susan đang ôm chặt lấy cánh tay cậu Jake, chờ đến phiên được hộ tống.

Tôi liếc tìm Marnie và Angela, Stacy mời hai đứa nó đến nhà thờ như là một ưu tiên cho tôi. Tôi cần nhìn thấy gương mặt khích lệ của bọn nó. Với mái tóc đen lượn qua lượn lại và đôi chân dài lộ ra nhờ đôi giày cao 3 phân, tôi vừa cảm thấy háo hức vừa yếu ớt. Tôi muốn Adam nhìn thấy tôi như thế này, thế nhưng tôi cũng gần như là sợ hãi ánh mắt của anh. Khi anh nhìn tôi, tôi sẽ thấy cái gì trong mắt anh đây?

Nhưng đã quá trễ để lo lắng về điều đó. Những người dẫn chỗ đã lăn tấm thảm dài màu trắng dọc theo lối đi, nhạc đã đổi, và vị linh mục, Travis, và Adam đã bước ra trước bệ thờ. Tôi lén liếc xuống dưới lối đi để nhìn Adam - hít vào nào, cô bạn, tôi tự nhủ - rồi nhanh chóng quay lại khi nhận ra các vị khách đã đứng dậy và đang quay về phía đuôi nhà thờ. Tôi thoáng tia thấy Marnie và Angela, hai đứa nó vừa lẻn vào hàng ghế cuối cùng, rồi vội quay lại với Stacy.

“Chị sẵn sàng rồi chứ?” Tôi hỏi.

Chị nắm lấy tay tôi, nhưng nó gần như là một hành động phản xạ, như thể chị không thực sự nghe tôi nói. Cậu Jake nhập hội cùng chúng tôi.

“Nhìn con gái bé bỏng của ba kìa.” Là tất cả những gì cậu có thể nói trong khi chớp mắt ngăn chặn dòng nước mắt.

Bạn Stacy mỉm cười với chị khi họ sắp hàng. Những người dẫn chỗ bắt đầu đi xuống lối đi từng người một, những phù dâu phụ theo sau.

“Stacy, chị sẽ ổn cả chứ?” Tôi hỏi.

Chị chầm chậm gật đầu, như thể đang bị thôi miên vậy. Tôi liếc nhìn cậu Jake, nhưng cậu cũng đang lạc trong thế giới riêng của mình. Tôi không biết làm thế nào để khai sáng cho chị họ của tôi. Đã đến lượt tôi bước đi. Mẹ của đứa con gái cầm hoa đang sắp nó giữa Stacy và tôi. “Đi đi.” Bà ta giục, vẫy tay với tôi. “Đi đi!”

Tôi bước hai bước vào trong nhà thờ, rồi liếc về phía sau nhìn Stacy. “Em yêu chị.” Tôi nói, làm cả chị và bản thân tôi ngạc nhiên.

Khi bước xuống lối đi, tôi giữ cho ánh mắt mình gắn chặt vào người phù dâu phụ trước mặt tôi. Khi chị ta rẽ sang bên trái theo đúng chương trình, tôi liếc sang phải và nhìn thấy Adam. Anh đã đang nhìn chằm chằm vào tôi rồi.

Anh bước tới trước, và tôi run rẩy vịn lấy tay anh. Thế rồi anh đặt tay anh lên trên tay tôi, ấm áp và trấn an. Tôi liếc lên nhìn anh, anh đang quan sát gương mặt tôi thật gần, tôi có cảm giác như thể một lần nữa tôi lại nằm dài trên bùn và anh đang cúi xuống tôi. Tôi quay trở lại với buổi vũ hội, khi miệng anh chỉ cách miệng tôi vài inch và anh đã thì thầm: “Daisy.”

Thế rồi anh thả tôi ra và chúng tôi đi vào vị trí của mình, để một khoảng trống ở giữa cho cô dâu chú rể. Con bé cầm hoa nhập hội cùng đoàn phù dâu phụ, còn Stacy bước mấy bước cuối cùng đến chân bệ thờ. Cậu Jake hôn chị, rồi chị luồn tay vào cánh tay đang cong lại của Travis.

Nhạc dừng lại, và vị linh mục bắt đầu. “Quý vị thân mến, chúng ta tụ tập nơi đây để ăn mừng...”

Tôi đã nghe những lời này trước đây rồi - Stacy đã đọc cho tôi nghe vài lần trong mấy tuần cuối cùng vừa rồi. Thay vì lắng nghe, tôi nghĩ đến Huấn luyện viên, tự hỏi tối nay thầy làm gì. Tôi nghĩ về Angela và Tom, về tình bạn mà Marnie dành cho Josh, về Kelly và Adam. Thế rồi đột nhiên, nhanh hơn nhiều so với tôi nghĩ, chúng tôi đã sẵn sàng cho lời thề.

Vị linh mục ngẩng lên nhìn toàn thể giáo đoàn và nói, “Nếu như có bất kỳ ai ở đây có lý do để phản đối cuộc hôn nhân này thì hãy lên tiếng ngay bây giờ, nếu không xin giữ trong lòng mãi mãi.”

Tôi tưởng tượng cánh cửa nhà thờ bật tung ra và Huấn luyện viên, vẫn còn cầm cái cời làm vườn, chạy như bay xuống lối đi, miệng hét lên. “Đừng làm thế, Stacy. Em là của anh!”

Nhưng dĩ nhiên là không có chuyện đó.

Tôi cắn chặt môi, chờ điều không thể tránh khỏi, thế rồi bỗng nghe thấy một giọng khe khẽ. “Có con.”

Cả Adam và tôi cùng chồm tới trước, không chắc chúng tôi vừa nghe Stacy nói gì. Chị cầm bó hoa bằng tay phải và giơ tay trái lên, như một cô bé nhút nhát trong lớp học chờ được vị linh mục gọi đến tên mình.

Travis trố mắt nhìn cô dâu của mình. Các vị khách rì rầm.

“Con ư?” Vị linh mục hỏi lại, chớp mắt ngạc nhiên.

“Cha không hỏi em, Stacy.” Travis bảo chị.

“À, em sẽ trả lời giống nhau thôi.” Chị nói, và vài vị khách há hốc miệng. “Con có lý do phản đối.”

“Em có mất trí không đấy?” Travis hỏi.

“Em xin lỗi,” chị nhẹ nhàng trả lời, “nhưng cuối cùng em cũng đã lấy lại được trí óc của mình. Em không thể cưới anh.”

“Stacy, em điên à? Chúng ta đã cùng nhau lên kế hoạch cho một cuộc sống hoàn hảo!”

“Chỉ anh lên kế hoạch thôi, Travis, và nói một cách thành thực thì em đã có đủ rồi - lễ cưới hoàn hảo, ngôi nhà hoàn hảo, những bữa tiệc hoàn hảo, tất cả những màu sắc được phối hợp một cách nhàm chán hoàn hảo.” Chị giơ bó hoa gồm 30 bông hoa hồng trắng lên, rồi quăng nó về phía giáo đoàn.

Những cánh tay giơ lên để chụp bó hoa, và ai đó bật cười lớn. Nghe như kiểu người ông họ có cái TV di động của Travis thì phải.

“Hãy đi tìm ai đó khác mà anh có thể đào tạo thành một người vợ hoàn hảo,” Stacy nói tiếp, “có lẽ ai đó có khiếu thẩm mỹ hơn.” Nói rồi chị rút chiếc nhẫn đính hôn ra và đặt nó vào tay Travis.

“Em hẳn là bị bệnh rồi!” Anh ta kêu lên, “bệnh nặng rồi.” Rồi anh ta ngây người nhìn xuống chiếc nhẫn kim cương bự chảng. “Em đang mắc sai lầm lớn đấy, Stacy.”

“Không, Travis. Bất chấp mọi lo lắng của anh, cho đến giờ chúng ta vẫn chưa phạm phải một sai lầm bé tí ti nào. Nhưng nếu như chúng ta kết hôn thì chúng ta sẽ mắc phải một sai lầm bự chảng.”

“Anh cảnh cáo em, không có đường quay lại đâu.” Giọng anh ta run run. “Anh sẽ không bị sỉ nhục như thế này lần nữa.”

Stacy quay sang tôi. “Em xách đuôi váy cho chị được chứ? Chị ra khỏi đây thôi.” Tôi quăng bó hoa của mình cho Adam, nhấc đuôi váy của chị lên, rồi chạy theo sau chị, hai chị em tôi chạy hết tốc lực dọc theo lối đi băng qua những gương mặt sửng sốt của các vị khách. Stacy đẩy tung hai cánh cửa nhà thờ và lao xuống hai bậc thềm một lúc. Chúng tôi điên cuồng chạy đến khu lan can bằng sắt và cuối cùng đổ ập xuống bãi cỏ của nhà thờ, ôm lấy nhau, vừa cười vừa khóc.

“Em không thể tin được là chị đã làm như thế!” Tôi thở dốc.

“Chị không thể tin được là suýt nữa chị đã không làm gì!”

Chúng tôi cười và khóc thêm một lát, lăn lộn trên cỏ, rồi tôi kéo chị đứng dậy. “Đi nào,” tôi nói, “mọi người sắp sửa tuôn ra rồi đấy. Nhanh lên, chui vào limo.”

“Cái nào?” Chị hỏi, thở không ra hơi vì cười, nước mắt vẫn còn lăn dài trên má.

“Bất cứ cái nào. Chúng tôi phải ra khỏi đây.” Tôi bảo mấy người tài xế. Họ trông như chết lặng đi. Thế rồi một người chạy vòng ra cửa xe và kéo nó mở ra.

“Đi đâu đây, các quý cô?” Người tài xế hỏi khi chúng tôi đã chui vào xe.

“341 Đường Brighton.” Stacy nói, đó dĩ nhiên là nhà của bà Bean.