I Do (Tình Yêu Đích Thực)

Chương 12

Trong hai ngày tiếp theo đó tôi đã kết luận rằng Adam và tôi đã sai về những cảm giác lãng mạn ấp ủ giữa Huấn luyện viên và Stacy - ít nhất thì cũng sai về phía Stacy. Khi tôi nói chuyện với chị vào tối chủ nhật, chị bảo tôi là chị định sẽ đến xem trận lacrosse hôm thứ 3 được tổ chức ở trường trung học cũ của chị, và sẽ đem bánh cookies cho đội Tilson như là một lời cảm ơn dành cho Huấn luyện viên và Adam. Nhưng chị không hề xuất hiện.

Buổi tối hôm đó, khi ghé qua nhà tôi, chị hỏi về trận đấu, giải thích rằng chị đã quá bận và quên béng mất chuyện đó. Thế rồi chị khoe với ông ngoại và tôi chị đã bận rộn những gì, trải khắp trên mặt bàn ăn và sàn nhà những kế hoạch về ngôi nhà mới của chị và Travis - một nơi đủ lớn để chứa cả đoàn quân trinh thám. Chị lôi mẫu giấy dán tường và mẫu vải ra, cũng như những bức ảnh về tất cả đám đồ đạc đắt tiền mà họ đang mua nữa. Tôi nghi ngờ chuyện Huấn luyện viên có đủ tiền để mua dù chỉ một thứ trong đó. Stacy nói say sưa về những kế hoạch của chị và Travis y hệt như sáu tháng vừa qua; đối với chị mọi chuyện chẳng có gì thay đổi cả.

Không, tôi mới là người đang cảm nhận và hành động khác hẳn. Tối muộn hôm ấy tôi nhận được một cái email từ Daniel nói rằng hắn đã đổi ý và muốn tham gia buổi vũ hội cũng như lễ cưới. Tôi không nổi điên, nhưng tôi cũng chẳng vui sướng gì. Daniel đơn giản là vô nghĩa.

Thế rồi chiều thứ 4, khi đang làm việc trong văn phòng The Pipeline, tôi nhận ra mình đang viết không giống mình chút nào. Tôi đã phân công trận lacrosse hôm thứ 6 tuần trước cho Vinny và để chiến thắng ngày hôm qua lại cho mình. Nhưng nội dung bên trong dường như là ngược lại.

Những nhận xét khôn ngoan, châm biếm trong bài viết của Vinny ở đâu ra thế nhỉ? Có phải cậu ta học hỏi từ tôi quá xuất sắc? Bài viết của tôi cũng gây hoang mang không kém. Các cầu thủ đã chơi nghèo nàn trong nửa đầu trận đấu, và Adam dường như không tập trung. Nhưng thay vì chỉ trích họ, tôi lại giải thích đội lacrosse đã chọn sai điểm rơi phong độ. Liệu có phải tôi đã thấy và hiểu nhiều hơn - hay tôi đang biện hộ cho họ? Có phải tôi đang trao cho Adam một cơ hội giải lao xứng đáng - hay là tôi đang đánh mất sự sắc bén của mình?

Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.

“Em ổn chứ Jane?” Tom hỏi, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

“Hử?” Tôi nhìn quanh. Tất cả mọi người khác đã ra về. “Vâng, sao thế?”

“À, vì một điều thôi, em đang không ngồi đúng ghế.”

“Hèn gì em không thể suy nghĩ được.” Tôi nói, rồi nhảy dựng lên sang ghế của mình.

Suýt nữa thì tôi không hoàn thành kịp thời hạn.

Tối hôm đó khi về nhà, tôi muốn nói chuyện với ông ngoại, nhưng tôi quá xấu hổ. Bất chấp tình bạn giữa tôi và Marnie, tôi chưa bao giờ gặp khó khăn khi viết về đội lacrosse nữ, vì thế tôi không muốn thừa nhận là tôi đang phải vật lộn để duy trì tính khách quan đối với đội nam. Ông ngoại sẽ không bao giờ hiểu được - tôi biết ông chưa bao giờ cảm thấy một niềm vui sướng lạ lẫm nảy nở trong lòng khi cầu thủ trung vệ giữa của đội Colts chạm nhẹ vào ông.

Mình phải vượt qua chuyện này, tôi tự nhủ. Sẽ không ai đoán được tôi lại chết đứ đừ trước anh chàng mà đã có một dạo bị tôi chĩa mũi súng vào, và bản thân anh chàng đó chắc chắn là không.

Nhưng sẽ thế nào nếu Adam cũng nhìn tôi với ánh mắt khác? Tôi biết rằng tất cả các thể loại con gái trong trường đều thích anh. Nhưng loại con gái nào sẽ thu hút được anh đây?

Tôi không thể tin được là mình lại thắc mắc về những điều này thay vì lý do vì sao đội bóng lại chơi đội hình tấn công 2-1-1-2 khi đội hình 2-1-3 phù hợp hơn với thế mạnh của họ.

Marnie ghé qua tối hôm đó để cùng làm một bài tập tiếng Tây Ban Nha với tôi. Tôi muốn nói về Adam đến chết đi được nhưng lại chưa sẵn sàng để nói. Dần dần tôi sẽ thổ lộ về cảm xúc của mình với Marnie; cũng có thể là nó đã đoán ra từ trước.

Chúng tôi làm bài tập đó trong suốt một giờ đồng hồ, rồi nghỉ giải lao, ngồi khoanh tròn trên sàn nhà trong phòng ngủ của tôi, quăng đám MM’s lên không trung rồi há mồm hứng lấy.

“Hôm nay mày có nói chuyện với Kelly không?” Marnie hỏi giữa những lần bắt kẹo.

“Nó có vào văn phòng tòa báo sau giờ học, nói liến thoắng như thường lệ. Tao đã học được cách phớt lờ nó.”

“Vậy là mày chưa nghe nó nói về buổi vũ hội rồi.” Marnie nói.

“Chưa. Tao bỏ lỡ một tin động trời nào à?”

Marnie ngập ngừng. “Đây không phải là tin.” Nó trả lời. “Nhưng hôm nay khi tao gặp Josh trong phòng thí nghiệm hóa, tao đã rủ cậu ấy cùng đến buổi vũ hội.”

“Xuất sắc!” Tôi kêu lên, “Josh thực sự tốt bụng, Marn. Hai người sẽ tạo thành một cặp tuyệt hảo.”

“Đừng có lái vấn đề đi như thế. Bọn này chỉ là bạn thôi.”

Tôi lúc lắc ngón tay trong cái túi, cố gắng lấy ra những viên kẹo cuối cùng. “Thì sao? Mày không bao giờ biết được tình bạn sẽ có thể dẫn đến cái gì. Đó là chuyện mà Kelly đi rêu rao khắp nơi à?”

“Không. Nó rêu rao cái tin nó hẹn hò với Adam kìa.”

Tôi có cảm giác như một viên kẹo khổng lồ vừa mới mắc kẹt giữa cuống họng. “Adam... và Kelly á?” Tôi cố nuốt xuống.

Marnie gật đầu.

“Ồ,” tôi nói, “ngạc nhiên nhỉ.” Anh không thể thích Kelly! Anh không thể nào là một thằng đần bị đánh lừa trước những lời khen ngợi của một đứa tâm thần!

Nhưng rõ ràng anh là thế. “Kelly rủ hắn hay hắn rủ Kelly?”

“Tao không biết, nhưng tao sẽ tìm ra.” Marnie trả lời.

Tất cả những gì bọn vận động viên muốn là sự ngưỡng mộ, tôi nghĩ. “Không. Không, đừng bận tâm.” Tôi nói to. “Ừm, có vẻ như tất cả chúng ta sẽ đi cùng với bạn hẹn. Daniel email cho tao lần thứ hai và nói rằng cuối cùng thì hắn sẽ tới.”

Marnie trông có vẻ ngạc nhiên. “Mày có muốn hắn đến không?”

“Chắc chắn rồi. Không thể đợi được.”

“Jane,” Nó nói, túm lấy tay tôi trước khi tôi kịp quăng và nuốt một viên kẹo khác, “mày nói dối không giỏi chút nào.”

***

“Chị đã ở đâu thế?” Vinny hỏi vào chiều thứ 6 khi tôi xuất hiện ở trận đấu của đội lacrosse nam 5 phút sau khi trận đấu bắt đầu.

“Ở trong văn phòng.” Tôi bảo cậu ta. “Tom nói cậu đang ở ngoài này, vì thế tôi không lo lắng gì cả.”

“Tôi đã lo,” Vinny nói, “có hai đôi mắt thì tốt hơn, mỗi đôi sẽ nhìn thấy những gì đôi kia bỏ lỡ.”

Cậu ta trích dẫn nguyên xi câu nói của tôi vào trận đấu đầu tiên chúng tôi làm việc cùng nhau.

“Nhưng mắt cậu giờ không còn bỏ lỡ nhiều nữa,” tôi trả lời, “cậu đã làm rất tốt trong bài viết vừa rồi. Tom cũng nghĩ thế.”

“Thật chứ?” Cậu ta xoa xoa lên mái tóc ngắn cũn, cứng còng.

“Thật! Cậu không chỉ miêu tả không mà còn biết phân tích. Và những trích dẫn của cậu rất tốt và - cái gì thế - cái gì xảy ra thế?” Tôi hỏi khi trọng tài tuýt còi.

“Thẻ đỏ trong vòng cấm địa.” Cậu ta trả lời. “Không phải chị phải hướng mắt vào trận đấu sao?”

Vào đầu mùa giải tôi nhắc đi nhắc lại Vinny là cậu ta có thể nói chuyện với tôi mà không cần nhìn tôi - cậu ta lúc nào cũng hướng ánh mắt về những gì mình đang làm. Giờ tôi trèo lên băng ghế phía sau cậu ta để tôi có thể xem trận đấu và Kelly - lúc này đang ngồi cách chúng tôi khoảng 10 feet về bên trái.

Adam nhìn thấy gì trong cô nàng đó chứ? Ý tôi là, ngoài đôi mắt to tròn, cái miệng tròn trịa và đầy đặn, và vẻ mặt hân hoan mà nó có thể tạo ra ấy? Tôi không thể tin được là tôi lại cảm thấy ghen tị đến thế.

Tôi buộc mình phải tập trung vào trận đấu. Các cầu thủ tấn công của chúng tôi chuyền bóng vòng quanh, rồi Adam chuyền một đường bất ngờ cho Pablo, Pablo nhanh chóng vẩy bóng vào lưới. Tôi gào lên cùng đám đông.

“Jane, chị đang đấm vào lưng tôi đấy.”

“Ồ, xin lỗi.”

“Adam đáng lẽ nên ghi bàn đó,” Vinny nói, “Pablo đã ghi hai bàn rồi, và đối phương đang tập trung vào anh ấy. Adam chưa có bàn thắng nào. Một cú sút mạnh từ anh ấy, cho dù có bị chặn lại, cũng sẽ giúp giảm bớt áp lực lên vai Pablo, làm hàng phòng ngự phải giãn hơn ra. Chị có nghĩ thế không?”

“Vinny, cậu đã ghi nhớ những gì tôi nói với cậu à?”

“Tôi đang cố học hỏi.” Cậu ta nói.

Vào giờ nghỉ giải lao tôi bảo Vinny phỏng vấn bất kỳ cầu thủ nào mà cậu ta cho là quan trọng. Còn tôi nhận chỉ thị từ các Huấn luyện viên.

Tôi trải qua cả nửa sau trận đấu cố gắng tập trung vào những gì trên sân từ băng ghế nơi tôi và Vinny đang ngồi, nhưng tôi cứ nhìn thấy mọi động tác qua đôi mắt của Adam. Có cảm giác như thể tất cả các hậu vệ chặn anh lại đang chặn tôi vậy. Tôi cảm thấy từng cú va chạm, từng cú hất ngã. Từng pha sút bóng của anh là chính tôi sút, quyết tâm đưa bóng qua chân của thủ môn. Thật là nhẹ nhõm khi trận đấu kết thúc.

“Chúng ta sẽ làm giống lúc nghỉ giải lao.” Tôi bảo Vinny, và lao đến chỗ Huấn luyện viên của đội đối phương nhanh nhất có thể. Tôi kiếm được vài trích dẫn hay, và trong một giây tôi cảm thấy lại là bản thân mình trở lại. Thế rồi, trên đường quay trở lại chỗ Grizzly, tôi đi ngang qua Adam và Kelly.

“8h kém 15 nhé?” Tôi nghe Adam hỏi.

“5 đi.” Kelly mỉm cười, “Chúng ta sẽ không muốn đến quá sớm đâu.”

Tôi biết họ đang nói đến buổi vũ hội. Thật không may Grizzly lại quay đi vào đúng lúc đó để chào một vị phụ huynh. Tôi vội giả vờ đọc qua các ghi chú của mình.

“Hi Jane,” Kelly nói, “bọn mình vừa mới nói chuyện về tối nay.”

“Tốt.”

“Cậu có đến buổi vũ hội không?” Nó hỏi.

“Có.” Tôi lật một trang trong cuốn sổ của mình, mặc dù tôi vẫn chưa đọc một chữ nào trong đó.

“Bọn mình cũng thế.” Nó bảo tôi.

“Tuyệt.”

“Mình đoán cậu đang đợi phỏng vấn Adam,” Nó nói với tôi, rồi đặt một tay lên cánh tay anh, “chúng ta có thể nói chuyện vào tối nay.” Nó bảo anh.

Tôi chỉ liếc lên đến số áo của Adam. “Vinny sẽ phỏng vấn các cầu thủ. Cậu ta sẽ đến nhanh thôi.”

“Sao lại là Vinny?” Adam nghiêng người sang một bên chặn đường tôi lại khi tôi cố bước đi, cúi đầu xuống cho đến khi tôi nhìn thẳng vào anh.

“Bởi vì cậu ta muốn học hỏi và đang làm việc rất tốt.”

“Không phải loại công việc giống như Jane.” Adam trả lời. “Jane biết Jane là người giỏi nhất mà.”

Tôi kéo những mảnh giấy quăn tít từ góc xoắn của cuốn sổ. Tuyệt thật. Cuối cùng tôi đã chiếm được sự tôn trọng của anh đối với tôi trên vai trò là một phóng viên, đúng vào lúc tôi muốn một thứ khác nữa.

“Cảm ơn. Tôi thấy Vinny đang đến chỗ này đấy. Hey, Huấn luyện viên!” Tôi kêu lên và đuổi theo trước khi một vị phụ huynh khác lại cuỗm mất thầy. Tôi bỏ rất nhiều thời gian để phỏng vấn Grizzly vào ngày hôm ấy. Điều mà tôi thực sự muốn hỏi là “Thầy có khổ sở như em không?” nhưng chúng tôi vẫn mắc kẹt ở môn lacrosse.

Josh tiễn tôi quay trở lại trường. Tôi tự hỏi không biết có phải Marnie đã nói gì với hắn không bởi vì hắn quàng tay qua vai tôi một cách tự nhiên và kể chuyện cười trên suốt đường đi, như thể hắn đang cố làm tôi vui lên vậy.

Pablo đi ngang qua và giơ hai ngón tay lên với tôi. Jordy cũng làm y hệt. Tuyệt, đội bóng giờ đã chấp nhận tôi, đã tôn trọng tôi. Quỷ thật, tôi giống như một người trong đám con trai đó.

Thế cũng đủ làm một đứa con gái mạnh mẽ bật khóc rồi.