Ý nghĩ đó vừa thoáng qua trong đầu, ngay lập tức liền bị Mạc Thuần Uy bác bỏ.
người phụ nữ này là một người vô cùng thông minh, hẳn là không thể nào mà bỗng nhiên lại tự mình đi bỏ thuốc anh trong chính lãnh địa của anh.
Thế thì là ai...
Hự... Toàn thân đang càng trở nên nóng rực. Hạ bộ có chút cương đến đau nhức khiến cho Mạc Thuần Uy cau chặt hai hàng lông mày lại thành hình chữ xuyên.
(Na: trong tiếng Trung, chữ xuyên(川) có ba gạch thẳng, giống như lúc hai đầu lông mày nhíu lại.)
Chết tiệt! Chết tiệt!
Nóng quá.
Nóng như muốn thiêu trụi cả cơ thể anh. Đầu óc cùng đang dần mất đi ý thức. TRong suy nghĩ của anh hiện giờ chỉ toàn một việc duy nhất đó là: người phụ nữ này!
Anh muốn. Anh muốn đi sâu. chôn vùi bản thân ở bên trong cơ thể mềm mại này.
Bàn tay của Mạc Thuần Uy xoa nắn lấy một bên ngực no tròn, cúi đầu xuống gặm cắn lấy đôi môi căng mọng của Hiểu Thiên.
Chiếc lưỡi của hắn như rắn, bò trườn mọi ngóc nghách trong khoang miệng của cô. Hiểu Thiên cũng vì bị nhiễm ham muốn của thuốc mà cực kỳ phối hợp, chiếc lưỡi đinh hương nhỏ nhắn của cô ngây ngô quấn lấy lưỡi anh. Mạc Thuần Uy cũng cắn mút lấy từng vị ngọt trong miệng cô.
Nhiệt hỏa càng lúc càng tăng cao.
Cơ thể hai người càng ngày càng triền quấn lấy nhau. tấm ngực trần chắc khỏe của Mạc Thuần Uy hạ thấp, cùng với bộ ngực trắng nõn của Hiểu Thiên cọ xát. Sức ép của anh làm cho hai hòn bồng đảo to lớn hùng vĩ kia bị đè xuống đến biến dạng.
Sự va chạm da thịt khiến cho hai người như muốn phát điên. Một khoái cảm xa lạ xâm chiếm, cứ dần xâm chiếm lấy từng mảnh lý trí. Đến lúc này, lý trí hoàn toàn biến mất dù chỉ là một mảnh vụn.
Cảm nhận thân thể bên dưới xinh đẹp như vậy, cảm giác mềm mại như vậy, dù là không trúng thuốc thì đến mức này bảo nhịn cũng là nhịn không được.
Nụ hôn của Mạc Thuần Uy càng ngày càng triền miên, bắt lấy đầu lưỡi của cô vừa mút vừa liếm, bàn tay trước ngực như vô cùng thân thuộc với thân thể bạc ngọc này mà rất nhanh chóng tìm được tới điểm nhạy cảm nhất trên người cô mà xoa nắn.
" Ưm Ưm... Không cần..a...." Hiểu Thiên từ trong cơn mê loạn nói ra những từ ngữ mà đến chính cô cũng không tưởng tượng được.
Mạc Thuần Uy vẫn không nói gì, chỉ là tiếng thở dốc ồ ồ của anh cho thấy, anh đang rất kiềm chế khi đang nhiễm dục vọng vo cùng lớn.
Tay còn lại của Mạc Thuần Uy kéo làn váy ngủ của Hiểu Thiên lên cao quá bụng, ngón tay vân vê nơi riêng tư của cô, sau một vài lần xoa nhẹ thì ngón tay anh liền cảm nhận được ẩm ướt.
Lúc này, ý cười trên miệng của Mạc Thuần Uy liền hiện ra, thanh âm khàn trầm, tràn đầy dục vọng: "Không cần? Ướt thế này mà không cần thật sao?"
Không nhớ đã từng nghe ở đâu, nhưng chút tia sáng ít ỏi còn sót lại trong đầu Mạc Thuần Uy hiện tại lúc này chính là một câu nói: Bản chất của đàn ông khi lột bỏ bộ quần áo, chính là bản năng động dục của loài dã thú.
Mạc Thuần Uy mím chặt môi. Ánh mắt như thú hoang đói mồi.
Câu nói này...
...quả thật không sai.
Bàn tay của Mạc Thuần Uy nhanh chosnh kéo chiếc quần tam giác ở giữa hai chân Hiểu Thiên xuống tận mắt cá chân, ngón tay lại đưa lên cánh hoa xinh đẹp đang ướt đẫm, nhè nhạ xoa nắn.
Chạm phải viên ngọc ở giữa đóa hoa, ngón tay của anh không chút lưu tình mà dùng lực nhấn mạnh một cái. Ngay lập tức, một dòng điện lưu chạy thẳng lên đầu não, khiến cho Hiểu Thiên cong người lên.
Cái miệng xinh đẹp muốn hét lớn nhưng lại đang bận phải chướng ngại vật là lưỡi của Mạc Thuần Uy mà chỉ có thể phát ra tiếng ậm ừ.
Trong phòng, tràn ngập cảnh xuân.
Ánh đèn màu vàng nhạt lại càng làm cho không gian trong phòng thêm thập phần mỹ dục.
Đôi môi của Mạc Thuần Uy càng tham lam, mơn trớn từ cổ cô, đi xuống một bên ngực đang trống vắng.
Phía dưới, bàn tay đã ngưng động. Mà thay vào đó, bàn tay kia lại nhanh chóng lột đi chiếc khăn tắm trên người mình.
Phất tay một cái. Chiếc khăn tắm rơi xuống sàn nhà. Và nơi cứng rắn vĩ đại của Mạc Thuần Uy ngay lập tức hiện ra.
Anh hạ eo xuống, gậy thịt liền chọc tới cửa huyệt đạo. Nhục huyệt ẩm ướt chạm nhẹ lấy quy đầu to lớn, tựa hồ như cự tuyệt, lại tựa hồ như đang mời gọi.
Quy đầu rung nhè nhẹ, động tới cửa huyệt nhạy cảm, làm cho Hiểu Thiên nóng bừng, cả người nhiệt hỏa như muốn thiêu đốt cô.
Đôi ngực mềm mại bị cơ ngực rắn chắc của Mạc Thuần Uy ép xuống, cảm giác mát lạnh từ người Mạc Thuần Uy truyền tới khiến Hiểu Thiên càng tham lam muốn nhiều hơn.
Cô ưỡn cao ngực, tự mình cọ xát với ngực của Mạc Thuần Uy.
Nhụy hoa mẫn cảm ở đầu nụ truyền tới cảm giác tê dại. Đầu óc cô tê dại. Thân thể cô tê dại.
Muốn.
Cơ thể cô đang kêu gào.
Nơi nào đó đang khô nóng đến muốn nhanh chóng nhét thứ gì đó vào người. Một thứ gì đó. Càng lớn, thật lớn.
***00:22 27/4/2017***