Tiếng gõ bàn phím liền nhau không nghe thấy một giãn cách âm thanh nào.
Trong căn phòng kín của Mạc gia, bốn con người với khí chất hơn người, ba người đàn ông và một người phụ nữ. Ai nấy nhìn qua đều là kẻ không tầm thường, không dễ đảng có thể đụng vào.
Không gian yên tĩnh, yên tĩnh đến mức thính giác hiện tại có thể nhạy bén tới mức một chiếc kim rơi xuống cũng nghe ra được tiếng động.
Cạch một tiếng.
Ngón tay thon dài của Hiếu Thiên nhân lên phím Enter, sau đó cô ngừng lại. Hai mắt vẫn chuyên chú nhìn vào màn hình máy tính.Hành động ngừng lại này của cô khiến cho cả ba người đàn ông trong phòng đều không tự chủ được mà đồng loạt hướng ánh mắt về phía người phụ nữ duy
nhất trong căn phòng.
Nhưng là hình ảnh duy nhất mà bọn họ nhận được đó là cái nhíu mày của Hiểu Thiên.
Nhíu mày?
Là không tìm ra được? Hay là tìm ra quá nhanh đây?Là khinh thường? Hay là sự tự tin kiêu ngạo?
"Không tìm thấy."
Hiểu Thiên nói một câu, lập tức cả sáu con mắt còn lại đều nhíu mày. Sau đó không nhanh không chậm, Vô Dĩnh Kỳ nhếch khoé miệng. Anh muốn nhảy lên mà hét lớn.
Đấy! Biết ngay mà. Cô ta chỉ là đang ra vẻ thôi. Làm sao có thể...
"Cho tôi thêm hai mươi giây." Đang vui mừng, thì Hiểu Thiên nói một câu cắt ngang khiến nụ cười của Vô Dĩnh Kỳ cứng lại, sau đó khép môi.
Gì chứ?
Hai mươi giây?
Gần hai phút tìm còn không ra thì hai mươi giây đó cô định cứu vớt cái gì?
Nhưng là...
Nụ cười chiến thắng trên cánh môi của cô là sao? Nụ cười ngạo nghễ đầy thách thức của kẻ nắm
quyền.Ưu Vệ không nói gì nhìn Mạc Thuần Uy, chỉ thấy về mặt anh không thay đổi. Chỉ là trong đôi mâu đen thẫm nổi lên một tia thú vị cũng yêu chiều.
Cạch cạch cạch...
Một lần nữa tiếng bàn phím lại vang lên, tràn đầy rồi lan toả khắp không gian.
Toàn bộ căn phòng lại chìm vào trong tiếng bàn phím.
Hai mắt xanh lam của Hiểu Thiên chỉ nhìn thẳng về phía màn hình laptop trước mặt, mười ngón tay lướt trên bàn phím, khoé môi cong nhẹ, sau đó nói: "Tôi đã nghĩ là tại sao lại không tìm ra được đối tượng trùng khớp đối với những miêu tả và suy đoán của mình. Tôi còn không dám tin là mình có thể sai, nhưng vừa rồi sau khi xâm nhập hệ thống dữ liệu của cục an ninh NewYork thì lại hoàn toàn không tìm ra được hắn."
Nhếch nhẹ khóe môi, Hiểu Thiên nói tiếp: "Tôi không tìm được dấu vân tay. Không có ảnh hồ sơ chân dung, cũng không có luôn cả một kẻ tầm hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi, thông minh học rộng hay tỉ mi và sống với mẹ hoặc chị gái hết. Lý do là bởi vì tôi chỉ chuyên tâm rằng hung thủ chắc chắn là một kẻ có độ tuổi hơn hai mươi, mà quên mất một điều. Tội phạm thì không phân biệt tuổi tác."
Phải. Cô đã quên mất điều tối quan trọng này.
Sát thủ đã hai tay nhuốm đầy máu người từ lúc mới bắt đầu có ý thức thì tội phạm cũng đâu
thể nhất thiết cứ phải là những kẻ có thể lực và kinh tế.
Cô đã nghĩ rằng, hung thủ lần này ắt phải tự chủ được nguồn lực kinh tế thì mới có khả năng đi đến tận những nơi cách xa chỗ mình sống như thế để gây án, còn cả thể lực để giết người.
Nhấn phím Enter
Cạch một tiếng.
"Ra rồi. Hung thủ đến chín mươi chín phẩy chín phần trăm là người này."
Vừa nói, Hiểu Thiên vừa xoay màn hình laptop cho cả ba người là Ưu Vệ, Vô Dĩnh Kỳ và Mạc Thuần Uy cùng xem.
Trong đó là một tấm ảnh thẻ trên sơ yếu lý lịch. Tên là Hoành Tú Kha. Đầu tóc cắt ngắn, da dẻ trắng trẻo, mặc một chiếc áo sơ mi trắng thẳng tắp không có lấy một nếp gấp, khuôn mặt cương nghị, rất tuấn tú, chỉ là khuôn mặt này còn mang theo chút non nớt của chàng trai trẻ chưa trưởng thành hết.
Cậu ta tầm mười lăm, mười sáu tuổi, dường như là con lai. Bởi mắt cậu ta màu xanh rêu, còn
mái tóc thì đen nhánh.
Lúc này, Hiểu Thiên mới chợt nhíu mày, hơi mím nhẹ môi
Mắt xanh... tóc đen...
Đúng là cô cũng biết mình là con lai, nhưng là... rốt cuộc thân phận của cô, đến bao giờ cô mới
được biết đây?
"Một đứa trẻ còn chưa kịp lớn mà cô nói có thể ra tay tàn bạo như thế ở mấy vụ án liên tiếp nhau sao?" Ưu Vệ lên tiếng.
Chàng trai này rất kiệm lời. Hiểu Thiên khẽ liếc Ưu Vệ một cái, có chút đánh giá, sau đó nhướng mày nói: "Giết người, không nhất thiết phải là người trưởng thành. Chỉ cần một thứ duy nhất, đó là cái này." Vừa nói, Hiểu Thiên vừa dùng ngón tay trỏ chỉ vào đầu của mình. Ý muốn nói, chỉ cần có một bộ óc tốt thì không việc gì là không thể.
Nói xong, Hiểu Thiên đứng dậy, quay mặt hướng về phía Mạc Thuần Uy mỉm cười nói: "Mạc lão đại à. Lần này tôi lập đại công rồi đấy, anh có thể ân xá cho tôi được tắm rửa một chút không?"
Mạc Thuần Uy vẫn ngồi đó, sắc mặt không lộ ra chút sắc thái biểu cảm gì cho thấy là anh
đang vui vì đã tìm ra hung thủ?
Lẽ nào anh ta không tin vào cô sao?
Hiểu Thiên có điểm nghi hoặc, nhưng là không nói ra miệng.
Chỉ nghe thấy Mạc Thuần Uy nói một câu: "Cô cứ tự nhiên, phòng của cô ở cuối dãy bên trái." Sau đó cô liền không khách sáo mà nói "cảm ơn" rồi bước về phía cửa. Cánh cửa đóng lại, khép lại không gian kỳ dị của căn phòng.
Ở trong phòng, sau khi Hiểu Thiên rời khỏi, Vô Dĩnh Kỳ nhận được một cuộc điện thoại, sau khi nghe xong, anh nhíu nhíu mày: "Được rồi, tôi biết rồi."Cúp điện thoại, Vô Dĩnh Kỳ nhìn Mạc Thuần Uy, huýt sáo một cái, sau đó nở nụ cười: "Lão đại à. Quả không hổ danh là Lão đại của Vô Dĩnh Kỳ này. Bộ trưởng của cục an ninh bộ quốc phòng Mỹ của nói đã bắt được hung thủ, tên hắn đúng là Hoành Tú Kha. Bọn họ còn nói, cảm ơn đến Mạc lão đại vì sự giúp đỡ. À còn có..."
"Anh nói nhiều thế này từ bao giờ vậy, Dĩnh Kỳ?" Mạc Thuần Uy âm trầm nói, cắt ngang lời thoại đang dở dang của Vô Dĩnh Kỳ.
Trước khi Vô Dĩnh Kỳ đưa tập hồ sơ này tới thì mọi thông tin đều đã được Cục an ninh bộ quốc phòng Mỹ gửi qua máy tính cho anh, sau hai phút nhìn lướt qua những tư liệu trong đó, anh đã tìm ra được hung thủ và gửi báo lại.
"Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại. Lão đại à. Đây là lần đầu tiên tôi thấy có một người có tốc độ gõ bàn phím nhanh lợi hại hơn cả Ưu Vệ như vậy. Lại còn cực kỳ chính xác nữa. Người phụ nữ này... tuyệt không thể xem thường."