Huyết Mạch Phượng Hoàng

Chương 6-2

Type: VẠN HOA PHI VŨ

Quỷ giới.

Tô Mạt dẫn Mạc Ly đi vào cửa kết giới, nối liền bên kia cửa chính là trạm đầu tiên của Quỷ giới - Miếu Thổ Địa.

Tuy Mạc Ly không cần đăng kí xác minh ở miếu thổ địa như những âm hồn khác, nhưng quãng đường này vẫn phải đi qua.

Cô nhìn hai lối đi bên cạnh án thờ Thổ Địa rồi Mạc Ly đi thẳng vào đường Hoàng Tuyền.

Trên đường Hoàng Tuyền xám xịt, không nhìn thấy trăng sao, cũng không nhìn thấy đất đai bụi bặm.

Tô Mạt kéo Mạc Ly đi sát bên mình, khẽ nói, “Theo sát tôi đừng nói chuyện, con đường này rất nguy hiểm, thầy âm dương có năng lực đều mua thọ đoạt hồn ở nơi này, cô giữ số mệnh cùaTiêu Hàn cho cẩn thận, đừng để bị người khác cướp mất.”

Mạc Ly dè dặt gật đầu, theo sát phía sau Tô Mạt.

Cứ thế, hai ngưòi đi thẳng một mạch qua đài Vọng Hương, đinh Ác Khuyển, núi Kim Kê, điện Mê Hồn, cuối cùng đi đến thành Phong Đô.

Dường như quỷ sai ở cửa thành quen biết Tô Mạt, gã gật đầu chào rồi cho cô đi vào cửa thành.


Mạc Ly ngẩng đầu nhìn, hai ngọn đèn dầu treo cao cao tại hai cánh cừa thành chính, phía sau là mười cửa thành sắp hàng theo thứ tự, mỗi cánh cửa đều có âm binh chặn lại, mỗi âm hồn đi qua đều bị tầng tầng lớp lớp âm binh kiểm ưa, vì Mạc Ly đi theo Tô Mạt đến đây nên âm binh chỉ liếc nhìn cô rồi tiếp tục kiểm tra những âm hồn khác

"Đừng sợ, có tôi ở đây không có chuyện gì đâu “ Dường như nhìn ra được vẻ lo lắng của Mạc Ly, Tô Mạt nhỏ nhẹ an ủi.

Mạc Ly gật đầu, “Mạt Mạt, chúng ta còn phải đi bao lâu?”

Tô Mạt suy nghĩ một lát.

“Phía trước chính là mười tám tầng địa ngục, như vậy đi, tôi thu hồn cô vào trước đã để tránh cho cô bị sợ hãi, đến nơi rồi thì thả hồn cô ra.”

Mạc Ly vừa nghe đã vội vàng gật đầu đồng ý, Tô Mạt lấy bình thu hồn ra hút Mạc Ly vào trong.

Bởi vì đã thu hồn Mạc Ly nên tốc độ Tô Mạt tăng lên rõ rệt, cô nhanh chóng đi qua địa ngục, lầu Cung Dưỡng, pháo đài Quỷ giới, đài Liên Hoa, cuối cùng là đến cửa ra vào Lục Đạo Luân Hồi, phía sau Tô Mạt luôn có một bóng người vẫn theo sát.

Cô thở hắt một hơi, lấy chiếc bình chứa Mạc Ly ra, vừa định mở bình thì bỗng có một bóng đen hiện lên, chiếc bình trong tay Tô Mạt đột nhiên biến mất.

Tô Mạt kinh hoàng, không ngờ đến lúc này còn xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy. Cô tức giận, một con Phượng Hoàng màu vàng phóng lên cao từ đỉnh đầu Tô Mạt, vòn quanh cô, càng khiến cô thêm phần thần thánh, Tô Mạt cảm nhận phương hướng của Mạc Ly, sau đó đuổi theo bóng đen mới vừa biến mất.

Vừa rời khỏi, Hàn Ngạo ở phía sau cũng từ từ lộ dạng, anh nhìn theo hướng Tô Mạt đi, vội vàng đuổi theo không hề chần chừ.

Ở dưới Quỷ giới Tô Mạt gặp phải trở ngại, còn tiên dương giới, Tử Ngâm và Kiều Dật nghe theo lời dặn của Tô Mạt trở về tiệm, vừa mới vào tiệm, họ đã nhạy bén cảm giác được trong phòng có thêm khí tức của người sống.

Hai vợ chồng cảnh giác từ từ đi vào trong nhà, nhìn thấy trên sô pha thường ngày Tô Mạt hay nằm có một người đàn ông mặc quần áo màu đen đang ngồi đó, dường như đã sớm đoán được họ sẽ trở về, khuôn mặt người đàn ông hiện nét cười.

Tử Ngâm và Kiều Dật nhìn người đàn ông đang ngồi trên sô pha, cảm giác nguy hiểm khôn tả, người đàn ông này là đối tượng mà họ tuyệt đối không đụng đến được, hai vợ chồng vội vàng quay người định rời đi.


Vừa mới quay người, đã nghe thấy người đàn ông phía sau thản nhiên cất lời.

“Nếu đã về rồi, chi bằng ở lại đi.”

Hai vợ chồng kinh hoàng, còn chưa quay đầu lại thì đã cùng bất động.

Người đàn ông đi đến bên cạnh hai vợ chồng, lấy ra một chiếc bình nhỏ màu đen thu hai người vào, trên thân bình có một dòng chú ngữ màu đen vô cùng rõ ràng, hắn tiện tay đặt chiếc bình lên bàn trước sô pha, sau đó vung tay lên, một kết giới xuất hiện ờ trong phòng. Người đàn ông nhìn kết giới mở ra, vừa bước vào vừa cười thâm hiểm.

“Sóng trưóc chưa tan, sóng sau lại đến. Tô Mạt lần này xem huyết mạch Phượng Hoàng của cô rốt cuộc có thể làm gì? Ha ha ha ha.”

Đối với người bình thường, đêm tháng Bảy là đêm hè yên tĩnh, ngoại trừ nóng nực khiến người ta cáu kỉnh, còn thì vẫn rất được mọi người chào đón. Dĩ nhiên, ngoại trừ Tô Mạt hiện đang ở địa phủ đuổi theo bóng đen đã cướp Mạc Ly kia.

Phượng Hoàng màu vàng kéo chiếc đuôi thật dài, không ngừng vỗ cánh bay quanh Tô Mạt, bầu trời địa phủ tối om gần như bị ngọn lửa rực rỡ trên người Phượng Hoàng chiếu sáng, ánh sáng Phượng Hoàng càng mãnh liệt càng chứng tỏ giờ phút này chủ nhân của nó tức giận đến cỡ nào.

Tô Mạt không ngờ vào lúc cuối cùng lại xảy ra chuyện phiền phức như thế. Cô trách mình sơ suất, đã sớm biết tên kia sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ, lại không ngờ hắn sẽ đến đây quấy rối.

Tô Mạt liên tục tăng tốc tìm kiếm tung tích của bóng đen, tuy nhiên vẫn chẳng mảy may có thu hoạch gì, bỗng dưng Tô Mạt dừng bước, đặt tay lên ngực.

“Không xong rồi...”

Thân hình Tô Mạt loạng choạng đi đến ven đường ngồi xuống, Phượng Hoàng vờn quanh cô lúc này cũng đã ẩn mình vào trong thân thể Tô Mạt.

Tô Mạt nhíu mày, không ngờ mối hiểm họa ngầm trong thân thể lại xuất hiện, tuy không trì hoãn quá lâu nhưng Mạc Ly vẫn còn chờ cô đến cứu, cô muốn đứng dậy nhưng rõ ràng là lực bất tòng tâm. Ôi, đều do mình chuẩn bị không chu đáo! vốn đinh ninh rằng chỉ xuống Quỷ giới một chuyến đưa ma đi luân hồi mà thôi, nào ngờ lại bị ngưòi khác cướp mất Mạc Ly, còn thân mình lại xảy ra chuyện vào thời điểm then chốt này. Bây giờ nên làm sao mới vẹn toàn đây?


Cô và Đào Tử âm dương cách biệt, có lẽ cô ấy cũng không cách nào biết được tình trạng hiện giờ của cô. Cho dù cô ấy có thể đến nhưng thân xác cô sẽ không ai trông coi, vấn đề nan giải ngang nhau cả.

“Ngạo...”

Tô Mạt khẽ gọi tên Hàn Ngạo, đáng tiếc Hàn Ngạo chì có thiên nhãn, ngoại trừ thấy rõ âm dương thì cũng chỉ là một người phàm. Không biết bây giờ anh ở nhà có lo lắng cho mình hay không.

Cô cứ ngồi dưới đất như thế, không nhìn thấy cách đó không xa có một bóng dáng khẽ rung động khi nghe thấy cô khẽ gọi tên mình. Hóa ra cô không hoàn toàn thờ ơ vói anh, hóa ra anh cũng có trọng lượng trong lòng cô đấy. Nhưng tại sao cô lại muốn lẩn tránh anh cơ chứ?

Nhìn tình trạng hiện giờ của cô, có lẽ thân thể đã xảy ra vấn đề rất lớn. Rốt cuộc là thế nào? Cô không chịu nói rõ với anh, xem ra giải quyết xong chuyện này anh nhất định phải tìm Đào Tử hỏi rõ ràng mói được.

Hàn Ngạo đứng ở chỗ tối vẫn chú ý tình trạng của Tô Mạt, đúng lúc anh muốn lộ diện, phía Tô Mạt lại xảy ra thay đổi khác thường.

Tô Mạt đang ngồi dưới đất suy nghĩ cách giải quyết cảnh khó khăn trước mắt, bất chợt chỗ tối xuất hiện một con quái vật có hình dạng giống hổ có cánh vây lấy cô.

Tô Mạt nhìn thấy quái vật trước mặt thì vô cùng kinh ngạc, cô không nghĩ đến gần nơi luân hồi lại có mãnh thú Cùng Kỳ (*) thượng cổ tồn tại.

(*) Theo Sơn Hải Kinh, Cùng Kỳ có hình dạng giống hổ, kích cỡ bằng con trâu, có một đôi cánh, thích ăn thịt người, còn ăn từ đầu trước, là một loại thú lạ hung ác.

Tô Mạt quan sát Cùng Kỳ trước mắt, không xong rồi, nếu ở trạng thái bình thường thì một con Cùng Kỳ đối với cô hoàn toàn là chuyện nhỏ, có điều bây giờ, muốn khôi phục cô cần một khoảng thời gian, phải làm sao đây?

Mãnh thú Cùng Kỳ vô cùng hài lòng vói Tô Mạt trước mắt, nó phe phẩy đôi cánh của mình bắt đầu vờn quanh Tô Mạt, dường như đang tìm cơ hội để nhào đến ngoạm lấy cô vậy.

Noi góc tối Hàn Ngạo cũng kinh ngạc, anh cũng không ngờ lại gặp phải mãnh thú Cùng Kỳ ở nơi này, dường như chuyện này quái lạ rồi đây, anh kiềm chế thôi thúc muốn xông ra cứu Tô Mạt, quan sát tình hình xung quanh.

Bỗng nhiên Hàn Ngạo phát hiện cách chỗ Tô Mạt không xa có một bóng đen lẳng lặng đứng đó, vị trí của anh khá khuất nên có thể thấy rõ đối phương, còn đối phương lại không nhìn thấy anh.


Hàn Ngạo nhìn về phía Tô Mạt, mãnh thú Cùng Kỳ vẫn đang vờn quanh vây lấy cô, xem ra tạm thời Tô Mạt vẫn an toàn, anh liền tranh thủ lợi thế ẩn hình, lặng lẽ đến gần bóng đen cách đó không xa.

Hàn Ngạo đang nhích đến gần bóng đen còn Tô Mạt nhìn Cùng Kỳ trước mắt, cảm thấy khốn đốn khôn cùng.

Cùng Kỳ tính cách hung tợn, hơn nữa còn kì dị. Theo truyền thuyết, nếu như nó nhìn thấy hai người đang đánh nhau thì nhất định sẽ ăn kẻ mạnh hơn, hơn nữa nó là thú dữ ăn thịt người, nhưng tại sao lại vây quanh cô cả buổi mà chậm chạp không hành động? Lẽ nào trong chuyện này có gì đó quái gở?

Tô Mạt vừa liếc mắt quan sát hành động cùa Cùng Kỳ vừa quan sát tình hình xung quanh, cô nhanh chóng phát hiện ra một bóng đen cách đó không xa liên tưởng đến hành dộng cùa Cùng Kỳ trước mặt, Tô Mạt không khỏi cười khấy. Thuật che mắt như thế cũng muốn đem ra dọa cô à? Ôi, người đó thật đúng là xem trọng cô quá đi mất.

Tô Mạt thử cử động thân thể, rất tốt, sức lực đã khôi phục phần nào, tuy không nắm chắc một cú đã giành thắng lợi song cũng có thể nhân lúc đối phương chưa kịp chuẩn bị mà làm hắn bị thương.

Dù sao sức lực đối phương cũng giống như cô, không dùng thân xác thật đến đây. Tô Mạt nhắm hai mắt lại, không để ý đến mãnh thú Cùng Kỳ trước mắt mà tập trung tinh thần sức lực để khôi phục sức mạnh, chuẩn bị tặng cho bóng đen một món quà lớn.

Vào lúc đó, Hàn Ngạo đã chậm rãi đến vị trí gần sát bóng đen, thỉnh thoảng quay dầu lại kiểm tra xem Tô Mạt thế nào, anh nhanh chóng tiến tới càng lúc càng cận kề với bóng đen, cuối cùng dừng bước, đánh giá trạng thái của bóng đen kia. Anh có chút hoài nghi tính cảnh giác của bóng đen này sao lại thấp đến thế, anh đã đến gần như vậy vẫn không phát hiện ra, nếu như vậy thì đừng trách anh ra tay đánh lén.

Đương lúc Hàn Ngạo định tấn công bóng đen thì một con Phượng Hoàng mang theo ngọn lửa màu vàng đã bay vút qua bên cạnh anh, vọt đến phía bóng đen, xem chừng muốn vây khốn bóng đen kia lại.

Hàn Ngạo giật mình, vội vàng quay đầu lại nhìn về phía Tô Mạt, chẳng biết từ lúc nào, Tô Mạt phía sau đã đứng lên. Có điều, dường như bởi vì quá chăm chú vào bóng đen nên không nhìn thấy Hàn Ngạo đang ở ngay gần đó.

Hàn Ngạo thở phào nhẹ nhõm, vội vàng ẩn mình tiếp.

Phượng Hoàng Hỏa màu vàng nhanh chóng vọt đển bên cạnh bóng đen, kì lạ thay, dường như bóng đen nhìn thấy Phượng Hoàng Hỏa song không hề kinh hoàng, vẫn đứng đó không cử động.

Tô Mạt cảm thấy khá lạ, cô chẳng quan tâm Cùng Kỳ còn đang lượn lờ kia, vội vàng chạy đến bên cạnh hắn, lúc đến gần mới phát hiện bóng đen kia chỉ là một con rối được điều khiển bằng bùa phép, trong tay con rối còn nắm chặt lấy chiếc bình chứa hồn phách Mạc Ly. Cô vội vàng tiến đến cầm lấy bình, mở nắp ra, Mạc Ly bay ra khỏi bình, nhìn tình hình xung quanh với vẻ khó hiểu, “Mạt Mạt, chúng ta đã đến chỗ luân hồi rồi sao?”

Tô Mạt thấy Mạc Ly bình yên vô sự thì lắc đầu.


“Chưa đâu, gặp phải vài chuyện bất ngờ, cô không sao là tốt rồi.” Nói xong Tô Mạt lại nhìn về phía Cùng Kỳ cách đó không xa, khi phong ấn trên chiếc bình nhỏ chứa hồn Mạc Ly bị rút đi, bóng dáng Cùng Kỳ cũng chậm rãi mờ theo, cuối cùng cũng biến mất không còn dấu vết.

“Ha ha ha ha, Tô Mạt, có thấy bất ngờ không? Đừng căng thẳng, bạn bè cũ lâu ngày không gặp, tôi chỉ đùa với cô chút thôi. Không biết cô có thích món quà tôi tặng không nhỉ? Không thích cũng không sao, tôi còn sắp xếp một món quà lớn cho cô ở tiệm nữa. Lần này tôi nghiêm túc đấy, không phải là thuật che mắt, càng không phải là con rối cỏn con vừa rồi đâu. Tôi thật sự vô cùng mong mỏi biểu hiện của cô khi nhìn thấy quà của tôi, phải nhanh hơn nữa nhé...”

Người đàn ông trong ánh lửa từ từ biến mất không còn tăm hơi, trái tim Tô Mạt chùng xuống. Nghe thấy lời của người đàn ông áo đen, trên mặt cô hiện lên vẻ lo lắng, Tử Ngâm, Kiều Dật... không biết mọi người ở nhà bình an hay không, xin hãy chờ tôi...