Huyết Mạch Phượng Hoàng

Chương 24-2

“Đại tiên, ngài làm sao vậy?” Lúc này Tô Mặc Bạch và nhóm Quỷ vương đã tụ họp và đang trên đường về, bỗng nhiên anh khựng bước, khiến họ khó hiểu hỏi.

“Có thể chúng ta trúng kế rồi.” Tô Mặc Bạch đột ngột thốt lên.

“Trúng kế? Sao lại như thế?”

“Ta nghĩ các người sắp gặp chuyện phiền phức mới rời khỏi Tô Tô, thế nhưng rõ ràng các ngươi bình yên vô sự. Chắc chắn có kẻ giở trò để ta tính sai tình trạng của các người. Đổi lại, lúc này Tô Tô ở nhà một mình với Thanh Nương, ta sợ cô ấy xảy ra chuyện rồi.” Tô Mặc Bạch càng nghĩ lòng càng đau, anh phải nhanh chóng quay về thôi.

“Công tử Mặc Bạch, các người tìm được chồng tôi chưa?” Vừa lúc nhóm người quay lại liền chạm mặt Thanh Nương.

“Thanh Nương, sao cô lại ở đây?”

“Tô cô nương bảo các người phát hiện ra tung tích của chồng tôi, muốn tôi đến xem thử.”

“Không đúng, chúng tôi chỉ điều tra chuyện của đồ tể Trương thôi, vẫn chưa có tin tức gì về chồng cô.” Đại Quỷ vương cất lời giải thích.

“Đi mau, Tô Tô không ổn rồi!” Tô Mặc Bạch sa sầm xuống, anh bỏ cấm chế tu vi, gấp gáp bay về nhà, không để ý đến đám người còn lại đang ngơ ngác, cũng mặc kệ lôi kiếp có thể giáng xuống bất cứ lúc nào.

Quỷ vương và Thanh Nương không nói thêm gì vôi vàng chạy theo. Có lẽ là vận mệnh, Tô Mặc Bạch có nhanh thế nào, khi chạy về đến thôn đã là chạng vạng hôm sau. Vốn anh định dùng thuật dịch chuyển tức thời, nhưng mấy Quỷ vương nhiều lần ngăn cản, sợ lôi kiếp thình lình giáng xuống, vì vậy hành trình có thể chỉ trong vài canh giờ, cuối cùng lại kéo dài đến chiều tối hôm sau. 


Tô Mặc Bạch chạy như bay về nhà tìm Tô Mạt, có điều từ trước ra sau không một bóng người, mà đồ đạc trong nhà thì bị lật tung cả lên.

“Tô Tô, em ở đâu?” Tô Mặc Bạch chán chường ngồi trên giường đất, lẩm bẩm gọi tên cô nhưng không ai đáp lại.

“Tô cô nương bị bắt đi rồi.” Đột nhiên ở góc vang lên tiếng nói già nua.

“Là ai? Ra đây.” Anh lạnh lung quát.

“Đừng quát, là tôi.” Một bóng dáng đàn ông trung niên chậm rãi hiện ra, chính là con thỏ già Tô Mạt đã thả đi.

“Tôi được Tô cô nương thả ra, nhưng không yên lòng nên lén quay lại.”

“Tô Tô đang ở đâu?”

“Tô cô nương… sợ rằng đã không còn nữa.” Thỏ già thở dài, nhìn ra ngoài cửa sổ thốt ra một câu khiến trái tim Tô Mặc Bạch như bị bóp nát.

“Ngươi nói bậy cái gì? Có tin ta sẽ khiến ngươi tan thành mây khói không?” Anh tiến lên bắt lấy thỏ già, chín chiếc đuôi của anh ngoe nguẩy phía sau.

“Đại tiên, ngài đừng kích động, bây giờ phải biết được tung tích Tô cô nương đã.” Mấy vị Quỷ vương vừa vội vã trở về đã nghe câu kia của thỏ già, lại thấy Tô Mặc Bạch đã mất đi lí trí, vội vàng ngăn anh lại.

“Tô cô nương ở đâu?” Thanh Nương thừa dịp mấy Quỷ vương kéo Tô Mặc Bạch sang một bên, liền vội vàng hỏi.

“Tô cô nương bị bọn họ bắt đến bãi tha ma.” Sờ sờ cổ mình, trong lòng thỏ già vẫn còn kinh hãi, suýt nữa đã mất cái mạng nhỏ rồi.

Bãi tha ma? Tô Mặc Bạch đẩy mấy Quỷ vương ra lập tức chạy đi, họ cũng vội vàng đuổi theo.


“Vô dụng thôi, sợ rằng đã hóa thành tro rồi.” Thấy Thanh Nương cũng định chạy theo, thỏ già phía sau thở dài một tiếng, cảm thán.

“Ông nói gì? Làm sao vậy được?”

“Cô đi xem rồi sẽ biết, có lẽ còn có thể mang về tro cốt của Tô cô nương.”

Bãi tha ma cách nhà Tô Mạt không xa lắm, vì vậy Tô Mặc Bạch rất nhanh đã đến nơi. Đập vào mắt anh là cảnh giá gỗ cháy sém và vài mảnh trang phục quen thuộc, trong đống tro tàn kia anh còn ngửi ra được mùi của Tô Mạt. Chỉ với một khắc này, thế giới của Tô Mặc Bạch hoàn toàn sụp đổ.

“Tại sao lại như vậy? Tô cô nương đâu?” Mấy Quỷ vương lần lượt chạy đến, vừa nhìn đã kinh hoàng. Đây là hiện trường mới thiêu sống người ta xong, vẫn còn sót lại tro cốt. Lẽ nào…

“Tô cô nương!” Thanh Nương đi cùng với thỏ già đến, thấy đống bụi đen sì trên đất cũng chấn kinh, khóc thét lên rồi ngồi sụp xuống đất. Đám người kia đã thiêu sống Tô Mạt rồi sao? Tại sao lại như vậy? Nếu chị không rời đi có thể ngăn được mọi chuyện xảy ra không?

“Cô mới nói gì? Đống tro tàn này sao có thể là Tô Tô của tôi được.” Tô Mặc Bạch gằn từng chữ gắt lên.

“Đến cùng là xảy ra chuyện gì? Tô Tô đâu?” Không đè nén được phẫn nộ, chín chiếc đuôi phía sau anh không ngừng đong đưa.

“Để tôi nói, các người lùi ra sau đi…” Thỏ già thu hết can đảm đối mặt với Tô Mặc Bạch sắp mất khống chế, kể lại chuyện.

Tô Mạt sau khi bị gã đạo sĩ phán định là yêu nghiệt, đã bị thôn dân trói lại chuẩn bị thiêu sống. Thỏ già luôn cảm thấy mình thiếu nghĩa khí nên lặng lẽ trở lại muốn giúp Tô Mạt một chút, lại không ngờ gã đạo sĩ đã thiết lập kết giới quanh cô, ông ta không thể đến gần cô. Chỉ kì lạ là Tô Mạt như thể không quan tâm đến chuyện này, yên lặng chờ kết quả cuối cùng, vẻ mặt hờ hững giống như người bị trói lúc đó không phải là cô vậy.

Thỏ già đành bất lực trơ mắt nhìn cô bị họ lôi đi, sau đó sắp đặt tất cả giá gỗ để làm giàn hỏa thiêu. Song thỏ già không bao giờ ngờ được chính là dù ngọn lửa cháy hừng hực, cô vẫn không kêu la tiếng nào, đến cuối cùng dù là đã hóa thành tro tàn, nó cũng không hề nghe thấy một chút âm thanh nào từ miệng cô.

Sau đó nó trở về nhà Tô Mạt, biết đại tiên sẽ quay về, cho nên yên lặng chờ họ.


Kể lại câu chuyện, thỏ già bất an nhìn mây đen nơi chân trời không ngừng ùn ùn kéo đến. Sau khi nghe nó kể xong, Tô Mặc Bạch đã phóng khí lực của mình lên đến đỉnh điểm, cảm ứng được yêu khí của anh, mây đen cuồn cuộn trên đầu kéo đến, sấm chớp chuẩn bị giáng xuống.

“Đại tiên, ngài đừng kích động, hiện tại ngài phải vượt qua được lôi kiếp ngàn năm, mau thu lại yêu khí đi, có lẽ Tô cô nương vẫn chưa chết.” Đại Quỷ vương nhìn bầu trời càng lúc càng đen, hoảng hồn đưa ra giả thiết mà chính ông cũng không tin.

“Đều phải chết.” Trong nháy mắt nói ra câu này, Tô Mặc Bạch đã biến mất trong bãi tha ma.

“Gay rồi. Mau cản ngài ấy lại, lúc này tạo sát nghiệp thì lôi kiếp sẽ gấp bội.” Thấy anh biến mất, Đại Quỷ vương vội vàng gọi mấy anh em chia nhau đuổi theo về phía thôn, “Đừng cố chống chọi, không ai là đối thủ của đại tiên, nghĩ cách trấn an ngài ấy trước đã.”

Mây đen không ngừng vần vũ trên trời, mấy Quỷ vương tìm kiếm tung tích của Tô Mặc Bạch càng kinh hãi, tình thế này sợ rằng anh đã bắt đầu ra tay rồi.

“Tô Tô, tôi dùng chúng để tuẫn táng em.” Lúc này Tô Mặc Bạch đã hoàn toàn phát điên, dọc trên đường đi gặp người nào thì giết kẻ đó, gì mà lôi kiếp, gì mà tan thành mây khói anh đều mặc kệ. Nghĩ đến Tô Mạt bị thiêu sống, trái tim anh đau như bị lăng trì thành nghìn mảnh.

“Tô Tô…” Anh dùng tất cả dịu dàng yêu thương cùng với đau đớn cả đời mình gọi tên cô trong tuyệt vọng.

“Ta không biết linh hồn của Tô Tô có bình yên không, nhưng đau đớn trên thể xác, ta phải bắt các người trả bằng hồn phi phách tán.” Vừa nói tay Tô Mặc Bạch vừa bóp chặt, hồn phách rơi vào tay anh bỗng chốc bốc hơi, biến mất triệt để.

Suốt quãng đường cuồng nộ, suốt quãng đường giết chóc, xác người nằm đầy rẫy trên con đường nhỏ. Trong đó có lớn, có nhỏ, có già, có trẻ, tuy nhiên đều có một điểm chung, họ chính là những người nhìn Tô Mạt bị thiêu sống.

Mây đen trên bầu trời càng lúc càng nặng hơn, mơ hồ báo trước tia sấm chớp sắp xé toạc tầng mây đánh xuống nhân gian.

“Ôi, đại tiên chắc chắn đã giết không ít người, chúng ta phải nhanh chóng tìm ngài cho bằng được.” Đại Quỷ vương truyền âm thúc giục mọi người mau chóng tìm được Tô Mặc Bạch.

Không gian nồng nặc mùi sát khí, ai cũng không dám chắc mình có thể ngăn cản cơn cuồng sát của anh. Chỉ có một thứ đủ nặng khiến anh dừng tay, đáng tiếc người nào đó đã quên giao nó cho anh. 

Sau khi bị bắt giam trong kết giới của gã đạo sĩ, Tô Mạt không phải không nghĩ đến chạy trốn nhưng phải chạy đi đâu? Huống chi đạo thuật của cô chỉ dùng đối phó với tà ma ngoại đạo chứ không phải thôn dân. Cho nên mới yên tĩnh chờ cái chết, cũng không biết tại sao cô luôn cảm giác rằng trải qua kiếp nạn này cô sẽ có thể quay về thế giới của mình, chỉ có điều sống hay chết thì không biết được. Rốt cuộc thấy thỏ tinh đang muốn giúp mà không thể vượt qua được kết giới, cho nên cô đã chuẩn bị một món đồ nhờ nó giao cho Tô Mặc Bạch khi anh trở về. Cơ mà thỏ tinh tuổi tác lớn, trí nhớ kém rồi.


“Này, Tô cô nương còn bảo tôi giao món này cho đại tiên đây.” Thỏ già đi theo sau Thanh Nương bỗng vỗ đầu mình, cuối cùng đã nhớ ra chuyện quan trọng.

“Đồ gì? Sao ông không nói sớm.” Đại Quỷ vương bắt lấy thỏ già, chạy đến vị trí Tô Mặc Bạch.

Lúc này ở cửa thôn còn một nhóm nhỏ thôn dân không ngừng vùng vẫy, họ trơ mắt nhìn người thân ngã xuống, muốn trốn đi lại hoảng sợ phát hiện có gì đó vô hình ngăn lại.

“Van xin anh tha cho chúng tôi.” Chạy trốn không được, nhóm thôn dân rối rít quỳ lạy.

“Tha? Các người có từng tha cho Tô Tô của ta không? Cô ấy chỉ là một người bình thường, còn giúp các người hóa giải tà mà, còn các người thì sao? Các người tin tên yêu nghiệt kia, thiêu sống cô ấy. Nhìn cho kĩ đây, hắn mới thật sự là yêu ma, là hắn phanh thây vợ chồng Thanh Nương.” Tô Mặc Bạch chỉ về phía gã đạo sĩ, gã lập tức sợ sệt co ro trên mặt đất.

Gã tuyệt đối không ngờ bản lĩnh của anh cao đến mức này, bởi vì lúc trước anh luôn áp chế tu vi, nên gã cho rằng anh chỉ là tiểu yêu, không ngờ Tô Mặc Bạch đã luyện đến giới hạn thăng tiên rồi.

Một bước, hai bước, Tô Mặc Bạch chậm chạp đi đến, áp lực kia khiến cho tất cả những người có mặt hoàn toàn không thể nhúc nhích.

“Ngươi đừng bước đến, ngươi giết nhiều người như vậy thiên kiếp sẽ không tha cho ngươi. Tu luyện nhiều năm như thế ngươi muốn thành công dã tràng sao?” Gã đạo sĩ kinh hoảng hét lên.

“Tan thành mây khói thì đã sao, Tô Tô không còn nữa, ta thành tiên hay quỷ gì cũng giống như đã chết rồi mà thôi. Ngươi thiêu sống cô ấy sao chứ gì, vậy thì ngươi cũng thử cảm giác đó xem.” Tay Tô Mặc Bạch bùng lên một đám lửa màu xanh, tạt về phía gã, tiếng gào thét cào xé không ngừng vang lên khiến nhóm thôn dân run rẩy sợ hãi.

“Cảm giác linh hồn bị thiêu đốt có dễ chịu không?”

“Đại tiên, xin chờ một chút, Tô cô nương có để lại vật này.” Đại Quỷ vương từ xa thấy Tô Mặc Bạch vung tay lên, vội vàng gọi lớn, hi vọng có thể ngăn cản anh.

Quả nhiên ba chữ “Tô cô nương” đã thành công kéo lại một chút lí trí trong anh, Tô Mặc Bạch buông tay quay đầu nhìn lại, đôi mắt lạnh lẽo khiến Đại Quỷ vương bất giác lạnh sống lưng.

“Đây là món đồ trước khi Tô cô nương chết để lại, ngài xem trước rồi ra tay cũng không muộn.” Đại Quỷ vương giao vật trong tay cho Tô Mặc Bạch, vội vàng lui sang một bên thông báo với mấy người anh em đã tìm được tung tích của anh rồi.


Nhìn món đồ, ánh mắt lạnh lùng của Tô Mặc Bạch hiện lên một tia ấm áp, đây là di thư viết bằng máu mà Tô Tô để lại cho anh,

Trong thư cô nói mình không phải người thế giới này, kiếp nạn gặp phải chỉ là trời cao an bài thôi, cô không chết, chẳng qua chỉ trở lại thế giới của mình. Tuy Tô Mạt không chắc mình có thể trở về hay không, có điều cô hi vọng Tô Mặc Bạch đừng giận lây thôn dân, hãy dốc sức giúp Thanh Nương tìm được chồng, an táng hài cốt của hai người.

Tô Tô, sao em có thể như vậy? Em trở về thế giới đó thì tôi phải làm sao đây? Có lẽ vì lá thư của Tô Mạt, Tô Mặc Bạch vung tay lên, nhóm thôn dân vốn bị giam cầm chỉ cảm thấy trước mặt thả lỏng, liền ù té chạy, chỉ duy nhất gã đạo sĩ kia đến cuối cùng vẫn tan thành mây khói.