Huyết Mạch Phượng Hoàng

Chương 23-2

Tô Mạt đang mơ màng thì bị âm thanh bên ngoài chọc tỉnh, cô dụi mắt ra khỏi phòng, thấy ngay cảnh mấy Quỷ vương và Thanh Nương đang trò chuyện.

“Tiểu Bạch, cậu ra đây cho tôi.” Tô Mạt bàng hoàng chốc lát, gọi với vào phòng, đánh thức hồ ly nhỏ, nó loạng choạng đi đến bên cạnh cô.

“Tô Tô, sao vậy hả? Mới sáng sớm đã nhớ tôi rồi à?”

“Cậu có thể giải thích cho tôi biết đây là tình huống gì không?”

“Ồ, họ à, họ là người hầu của tôi, tôi bảo họ đến giúp xây bếp lò.” Lừ mắt nhìn đám Quỷ vương, Tiểu Bạch thầm trách mình quên bảo họ làm xong chuyện thì rời đi, lần này thì hay rồi, bị Tô Tô phát hiện.

“Người hầu?” Tô Mạt nhìn mấy Quỷ vương, cẩn thận đánh giá tu vi của họ, “Quỷ vương là người hầu của cậu? Tiểu Bạch, cậu phô trương quá đấy.”

Thật ra Tô Mạt cũng âm thầm kinh ngạc, xem ra cô đã đánh giá thấp bản lĩnh của hồ ly nhỏ này rồi. Có thể khiến nhiều Quỷ vương làm việc cho mình như vậy, rốt cuộc tu vi đã đạt đến cảnh giới nào?

“Tô Tô, đừng suy nghĩ lung tung nữa, tôi là Tô Mặc Bạch của cô, sẽ không hại cô. Tôi đã đến điểm giới hạn nên phải áp chế phép thuật để tránh lôi kiếp, vì vậy mới hóa thành hình dạng này.” Giọng nói của Tiểu Bạch lúc này đã khôi phục sự trầm ấm vốn có, thành thật nói ra thân phận của mình.

“Tôi đã tu thành chín đuôi, song vẫn còn một bước mới đến ngưỡng vạn năm. Hôm qua là ngày tôi đột phá tu vi, mọc đuôi thứ chín, cho nên không dám để lộ bản lĩnh, mới dùng cách như vậy giải quyết trò quỷ dựng đường cỏn con. Quen biết cô chẳng qua là tình cờ, ngày đó tôi rảnh rỗi nhàm chán ra ngoài chơi thôi. Cô có thể nói chuyện với tôi, cho nên tôi mới ở lại bên cạnh cô.”


Tô Mạt kinh ngạc, không ngờ Tiểu Bạch lai lịch lớn như vậy, hồ ly tu vi nghìn năm đã rất lợi hại rồi, không ngờ hồ ly nhỏ bên cạnh cô đã đến ngưỡng vạn năm. thật là chuyện chấn động! Thôi cứ xem là ý trời sắp đặt vậy.

“Được rồi, tôi không trách cậu. Cũng là duyên phận thôi, cậu có thể sai khiến Quỷ vương, đối với chúng ta sẽ có sự trợ giúp rất lớn.”

Tô Tô không tức giận là tốt rồi, Tiểu Bạch thở một hơi nhẹ nhõm, tụ tập mọi người bàn bạc kế hoạch tiếp theo.


“Đạo trưởng, làm thế này có được không?” Tại nghĩa địa giữa đêm khuya, người đàn ông tay cầm xẻng ngoái đầu nhìn ra phía sau hỏi, trước mặt hắn là một ngôi mộ không có bia.

“Sao nói nhiều thế, bảo cậu làm gì thì làm cái đó đi! Đã hai ngày không luyện hóa rồi, nếu không tàn nhẫn hơn thì công lao sẽ đổ sông đỏ bể hết.” Tên kia nhấc chân đá người đàn ông, tướng mạo cuối cùng cũng lộ diện, đó là một gã nhỏ thó, vẻ mặt nham hiểm.

“Xin thứ lỗi, đắc tội rồi..” Gã đàn ông không ngừng lẩm bẩm, luôn thấp thỏm lo sợ sẽ có yêu ma nào đó lao ra lấy mạng mình, thế nhưng dưới sức ép của tên đạo sĩ, hắn vẫn ra sức đào phần mộ trước mặt, chỉ trong chốc lát đã lộ ra một cỗ quan tài đen sì.

“Đạo trưởng, thấy quan tài rồi...”

Gã nhỏ thó phía sau cười thỏa mãn, “Bổ ra thành củi rồi giữ lại mà nhóm lửa.”

“Nhưng còn thi thể này...?” Gã đàn ông chần chừ không dám ra tay.

“Vứt đi, xung quanh núi rừng hoang dã, có khi còn bố thí món hời cho đám chó hoang.” Tiếng nói lạnh lùng vang lên, khiến gã bất giác rùng mình.

“Vứt... vứt hả? Làm vậy sẽ, sẽ gặp phải báo ứng thì sao?” Tên đàn ông có chút bất mãn với quyết định của gã đạo trưởng.


“Có tôi ở đây cậu sợ cái gì? Báo ứng à? Ai có thể gieo báo ứng lên người tôi được?” Khinh thường nhìn kẻ đứng trước mặt mình, gã đạo trưởng vừa giễu cợt vừa nổi lên một tia sát khí.

Tên đàn ông nhất thời im bặt, bắt đầu bổ xuống. Vừa mở nắp quan tài ra, một mùi hôi thối liền xộc vào mũi khiến tên này ho sù sụ, không nhịn được lùi về sau vài bước.

“Đồ vô dụng, còn không nhanh lên.” Bịt mũi, gã đạo trưởng đá tên đàn ông.

“Đạo trưởng đừng làm nữa được không? Tôi sợ sẽ gặp báo ứng đấy! Đây là đào mộ tổ tiên người ta mà.”

“Trương Thật Thà, cậu đừng rượu mời không uống thích uống rượu phạt. Tốt nhất là cậu làm theo lời tôi, nếu không tôi sẽ tiết lộ nguyên nhân cái chết của vợ chồng Thanh Nương cho người trong thôn biết, đến lúc đó cậu sẽ bị dìm xuống sông mà chết đấy.” Gã đạo trưởng cười khẩy, buông lời uy hiếp.

Bị đe dọa, Trương Thật Thà đành cam chịu cầm xẻng lên, lần nữa đi đến quan tài, tuyệt nhiên không nhìn vào trong.

Cuối cùng cũng bổ xong chiếc quan tài ra thành củi khô, Trương Thật Thà lấy chiếc túi đã chuẩn bị sẵn đựng lấy, sau đó nương theo ánh trăng xúc đất lấp lại huyện vừa đào.

Gã đạo trưởng kia không nói tiếng nào, đợi Trương Thật Thà làm xong tất cả mới thúc dục Hắn đến ngôi mộ kế tiếp, cứ đến lúc hắn chần chừ thì gã lại dùng chuyện của vợ chồng Thanh Nương để uy hiếp.

Sắc mặt Trương Thà lúc xanh lúc trắng, hắn nắm chặt chiếc xẻng trong tay, chừng như muốn đập vào gáy gã đạo trưởng phía trước.

Giống như đi guốc trong bụng của Trương Thật Thà, gã đạo trưởng không quay đầu lại nhưng giọng nói hiểm độc vang lên, “Tôi khuyên cậu đừng nên dại dột đụng đến tôi, nên nhớ tôi chỉ cần nhúc nhích ngón út thôi đã khiến cậu sống không bằng chết rồi. Còn nữa, cậu tốt nhất nên nghĩ cách trở lại ngôi nhà đó tiếp tục luyện hóa oán linh của Thanh Nương cho tôi.”

Một câu nói lạnh lùng thoắt cái loại bỏ ý định của Trương Thật Thà, hắn cúi gằm đầu xuống, chán nản đi theo sau gã đạo trưởng, lặng lẽ thở dài. Dục vọng của hắn hại chết vợ chồng Thanh Nương, hôm nay lại tạo nghiệt lớn thế này sợ rằng về sau sẽ không thể chết tử tế. Nhưng cũng đã quá muộn để quay đầu hối hận.


Trương Thật Thà và gã đạo sĩ giằng co một hồi, không hề hay biết rằng ở một góc khác, từ nãy đến giờ có một ánh mắt theo dõi nhất cử nhất động của chúng.

Tiểu Bạch và Tô Mạt nghe tin tức Quỷ vương báo cáo, rơi vào trạng thái trầm tư, mà Thanh Nương thì giận run người, “Hai tên khốn khiếp! Chúng không có tổ tiên sao? Làm như vậy với người đã nghỉ, chắc chắn sẽ bị báo ứng.”

“Mi tiếp tục theo dõi chúng, có biến thì lập tức cho ta biết.” Tiểu Bạch vẫy vẫy móng vuốt, ra lệnh cho Quỷ vương vừa mới trở về.

“Tiểu Bạch, cậu để mấy Quỷ vương theo dõi Trương Thật Thà và gã đạo sĩ liệu có ổn không? Thủ đoạn của gã thì cũng không phải dễ đối phó đâu, tôi sợ…”

“Không sao, bọn họ đã tu đến cảnh giới mấy nghìn năm rồi, đều có tên trong danh sách của Âm Ti. Chỉ là quen tu luyện riêng rẽ, không làm quỳ đế một phương cũng không thành vấn đề, chỉ bằng bản lĩnh của loài người kia hoàn toàn không thể động đến họ.” Tiểu Bạch ngoe ngẩy đuôi xem thường.

“Này Tiểu Bạch, tôi vừa nghĩ ra một ý. Nếu hai tên kia muốn đến đây quấy rối, tại sao chúng ta không cho chúng cơ hội chứ? Có điều việc này phải bí mật một chút, không được để thôn dân biết, nếu không chúng ta sẽ gặp phiền phức lớn. Cậu bảo mấy Quỷ vương tìm những hồn phách bị Trương Thật Thà đào mộ, nếu còn ở đó thì sẽ có trò vui để xem đấy.” Nụ cười trên mặt Tô Mạt khiến Tiểu Bạch mấy lần này nhất định sẽ có người gặp nạn rồi đây.

Sáng sớm, Tô Mạt leo núi theo thói quen, miệng không ngừng chào hỏi các thôn dân qua lại, sự lương thiện chất phác của mọi người vô tình khiến tâm trạng cô trở nên cởi mở.

“Tô cô nương.”

Tô Mạt quay đầu, thấy một tên đàn ông vẻ mặt thật thà thở hổn hển phía sau.

“Anh là…?”

“Tô cô nương, tôi họ Trương, mọi người gọi tôi là Trương Thật Thà. Tìm cô cũng không có gì quan trọng cả, cô vừa đến có thể chưa quen thuộc lắm, tôi ở gần nhà cô, nếu cô không chê bình thường tôi có thể giúp cô nấu nước hoặc làm việc nặng nhọc gì đó. Cô thấy có được không?”


Trương Thật Thà? Chính là kẻ đã hại chết vợ chồng Thanh Nương? Muốn đến giúp đỡ à, đúng là cáo chúc tết gà mà. Nghĩ đến đây, Tô Mạt khẽ mỉm cười, “Vậy tốt quá, nhưng như thế có phiền anh không?”

Trương Thật Thà cười gượng, hắn liên tục xua tay, “Không phiền, không phiền. Cô đến chữa bệnh cho người trong thôn, chúng tôi cảm tạ còn không kịp sao lại chê bai phiền hà chứ? Quyết định thế nhé, ngày mai tôi sẽ đến nhóm bếp giúp cô, có gì lộn xộn mong cô đừng chê.”

Trương Thật Thà tạm biệt Tô Mạt, sau đó đi về phía đầu thôn. Tâm trạng vui vẻ của cô cũng vì sự xuất hiện đột ngột của hắn mà bị phá hỏng. Cô nhìn bóng lưng hắn bỏ đi, quay về nhà.

“Gì cơ? Tên kia chủ động tìm cô à? Tô Tô, cô không sao chứ? Có bị thương không?” Tiểu Bạch thấy Tô Mạt đi chưa được bao lâu lại quay về liền nhảy đến hỏi thăm một chút, nghe thấy cô gặp phải Trương Thật Thà thì lo lắng một hồi. Thanh Nương đang ở trong phòng nghe thấy cũng vội vàng chạy ra,  sợ mình liên lụy đến cô.

Tô Mạt vuốt ve bộ lông của nó, lại nhìn Thanh Nương lo lắng, buồn cười cất lời, “Tôi không sao. Tôi chỉ tò mò chuyện hắn dám chủ động tìm tôi. Có điều như vậy cũng tốt,, chúng ta có thể bắt ba ba trong rọ rồi, bếp lò đã được xây lại, hắn thích đốt thì cứ đốt, chúng ta kiên nhẫn tạo cho chúng nhiều cơ hội một chút, đến lúc chúng lơi lỏng đề phòng, tốt nhất là vụ tên đạo sĩ kia đến đây, chúng ta đóng cửa thả chó.”

“Chuyện làm thế nào rồi?” Chưa kể đến không khí trong nhà, tiếng nói vừa nghe thôi cũng đã làm người khác cảm thấy khó chịu.

Trương Thật Thà lau mồ hôi hột, tuy bất mãn nhưng giọng điệu vẫn vô cùng cung kính.

“Đã nhận lời rồi, chiều nay tôi qua đó đốt một chút gỗ quan tài, ngài thấy sao?”

“Ừ, làm rất tốt, nếu không đủ thì chúng ta lại nghĩ cách khác. cô gái kia không có vấn đề gì chứ?” Gã đạo sĩ nhìn Trương Thật Thà, ánh mắt u ám khiến hắn bất giác rùng mình.

“Không có vấn đề gì cả, Tô cô nương chỉ mới hơn hai mươi thôi, tướng mạo hết sức bình thường, không làm trở ngại  chuyện lớn của ngài đâu.” Hắn dè dặt trả lời câu hỏi của gã đạo sĩ, thấy gã nghe xong lại nhắm mắt dưỡng thần, Trương Thật Thà mới thở dài một hơi.

“Cậu liệu tình hình mà làm đi! Nếu gặp phải vấn đề gì thì đến tìm tôi, nếu như con bé kia thật sự cản đường, vậy thì…” Không mở mắt ra, gã đạo sĩ chỉ đưa tay lên cổ ra hiệu cắt ngang, Trương Thật Thà thấy vậy run sợ không thôi. Đáng tiếc, bây giờ ân hận cũng đã muộn. Nếu ban đầu không nổi lòng tà dâm, có lẽ bây giờ vẫn được sống cuộc đời yên ổn.


Trương Thật Thà vừa nghĩ vừa đi đến nhà Tô Mạt, gọi với vài tiếng, không ai trả lời. Hắn đang do dự có vào hay không, lại nghĩ đến vẻ mặt đằng đằng sát khí của gã đạo sĩ, đánh tiến lên đẩy cửa sân.

“Có người ở nhà không?” Đi vào gian ngoài, Trương Thật Thà  gọi thêm vài tiếng, vẫn không ai đáp lời, “Kỳ lạ, lẽ nào đã đi ra ngoài rồi sao?”

Hắn lúng túng gãi đầu, theo bản năng đi vào gian trong. “Thanh Nương, tôi xin lỗi cô.” Nhìn chiếc giường đất trong phòng, hắn lẩm bẩm.