Huyết Mạch Phượng Hoàng

Chương 22-4

Mới về đến cửa đã thấy một đám người vây quanh trước nhà minh, Tô Mạt hơi ngạc nhiên, vội vàng bước nhanh hơn, dến hỏi thăm, “ chuyện gì thế ạ? Sao các vị đều ở đây?”

Thấy Tô Mạt trở về, thông dẫn vội vàng tráng ra một lỗi nhỏ, nhường cho cô vào.

“Tô cô nương, là thế này. Hôm qua chúng tôi thấy cô chữa bệnh cho con gái lão Lý, hôm nay nghe nói con gái ông ấy đã bình phục, không biết có phải cô biết y thuật hay không, mà trong thôn lại không có đại phu, như vậy sau này mọi người bị đau đầu cảm sốt gì đó có thể nhờ cô giúp đỡ không ?” người nói chuyện chính là trưởng thôn.

“Chuyện này…” Tô Mạt hơi do dự, chuyện hôm qua nào liên quan đến y thật, cô chỉ biết sơ sơ thôi, nếu có Đào Tử ở đây thì tốt rồi. 

“Tô cô nương, không phải là chúng tôi đã đường đột rồi chứ? Thế này đi, trong thôn còn có một căn nhà để không, tốt hơn chỗ này một chút, cô cứ ăn tâm đến ở, có cần gì chúng tôi đều chuẩn bị tất cả. cũng không có bệnh nặng gì đâu, chỉ là mấy bênh lặt vặt thôi. Có thể thì trị, không thể thì chúng tôi lại ra ngoài tìm đại phu, cô xem thử nhé?”

“Tôi…” Tô Mạt thật sự không biết có nên nhận lời hay không.

“Tôi có  biết kha khá về thảo dược đấy.” Tiểu Bạch đứng một bên chớp chớp mắt, cất giọng trẻ con, “nếu cô có thể khám bệnh, tôi có thể tìm thảo dược,” Hồ Ly nhìn cô, nghiêm túc truyền đạt ý nghĩ.

“ Tôi nhận lời, nhưng không cần đổi nhà gì cả, nơi này cũng được rồi.” Cuối cùng Tô Mạt gập đầu đồng ý.

Trưởng thôn vui mừng vội vã ra hiệu cho thôn dân giúp cô dọn nhà, mặc kệ Tô Mạt luôn miệng từ chối. họ còn màn đến cho cô một ít thức ăn và quần áo, nghe nói đều là cửa người trong thôn tự làm.


“Căn nhà này vốn cửa một người xứ khác đến, là chúng tôi giúp đỡ xây lên. Nhưng sau đó không biết tại sao người kia lặng lẽ rời đi, nơi này từ đó liền để trống. nếu không phải rùng hợp cô đến dây, tôi nghĩ căn nhà cứ bỏ không thế thôi..” ông ngập ngừng trong giây lát, có lẽ đang tự tranh đấu trong long, rốt cuộc có lẽ lương tâm cắn rứt, ông mới nói tiếp” 

“Từ khi người kia biến mất có vài thôn dân thường hay nghe tiếng phụ nữ khóc lóc ở đây. Người kia đến cùng một cô vợ xinh đẹp, do vậy lúc đó chúng tôi nghĩ có lẽ anh ta xảy ra chuyện nên người vợ mới khóc lóc thảm thiết như vậy. Nhưng dù đã tìm hết từ trong ra ngoài đều không thấy người nào cả.” Trưởng thôn nói đến đây thì lau mồ hôi trên trán, cũng không biết vì nóng hay vì sợ hãi.

“Sau đó trong thôn còn xảy ra một số chuyện rất đáng sợ, không phải là chó nhà này bỗng dưng chết khó hiểu thì cũng là gà nhà kia chết khô cả máu ở trong chuồng. Gần đây lại càng quỷ dị hơn, điển hình là chuyện con gái lão Lý. Ôi!”

Tô Mạt nghe xong lặng lẽ nhéo thật mạnh vào bụng Tiểu Bạch, hồ ly nhỏ đang buồn ngủ thoắt cái tỉnh táo hẳn, hoang mang nhìn cô, chẳng hiểu gì cả.

“Tô Tô, sao cô nhéo tôi? Đau quá đi mất!” Nó ấm ức nhìn Tô Mạt, không biết rốt cuộc mình đã phạm lỗi gì.

“Tôi hỏi cậu, có phải cậu giết chó gà trong thôn không?” Cô nghiêm khắc truyền âm chất vấn nó.

“Không phải tôi, tôi chỉ trêu chọc cô gái kia. Tôi đã có nội đan, lại không phải cáo, tôi làm mấy chuyện đó có ích lợi gì chứ.” Dáng vẻ ủy khuất của Tiểu Bạch khiến Tô Mạt mềm lòng.

“Được rồi, xin lỗi, là tôi hiểu lầm cậu rồi. Nếu không phải cậu, chẳng lẽ thôn này còn có yêu tinh khác?”

“Tô cô nương, không biết căn nhà kia thật sự có ma quái hay do chúng tôi suy đoán lung tung, nhưng nếu cô cảm thấy sợ, không muốn vào ở, tôi sẽ tìm chỗ khác cho cô.” Trưởng thôn khẩn trương bổ sung, thành tâm quan tâm cô.

Tô Mạt hoàn hồn lại cười với ông, “Không sao, bác đừng đổi gì cả. Nếu không phảimọi người cưu mang, hiện tại cháu còn không biết phải ở đâu mà.”

“Vậy cô vào ở vài ngày xem sao, nếu lại gặp những chuyện kia thì nói với tôi. Tôi nhất định sẽ sắp xếp nơi ở mới cho cô.” Nói xong ông tiếp tục dẫn cô đi tiếp.


Tô Mạt vừa đi vừa thầm nghĩ, căn nhà này có ma quỷ hay không chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng là cái chết kì lạ của động vật trong thôn, nếu không phải Tiểu Bạch thì cuối cùng là thế nào? Liệu có liên quan đến những chuyện cô âm thầm giải quyết mấy ngày nay không.

“Tô cô nương, tới rồi, chính là đây.” Trưởng thôn dừng bước, chỉ vào căn nhà trước mặt nói với cô.

Tô Mạt quan sát một lượt, quả nhiên dày đặc oán khí, lại còn là oán khí cấp cao nữa cơ, nhuộm một màu tối đen.

“Tô Tô, oán khí lớn quá, căn nhà này không đơn giản đâu.” Hồ ly nhỏ cũng phát hiện vấn đề, âm thầm nhắc nhở cô.

“Ừ. Tôi biết, nhưng đã đến rồi thì vào ở thôi.”

Tô Mạt và trưởng thôn nói thêm vài câu, cô phải khẳng định lần nữa là mình muốn ở trong căn nhà này thì ông mới an tâm, dù sao người ta đã nhận lời giúp thôn dân bắt mạch khám bệnh, không thể quá qua loa đại khác được. Sau cùng ông từ biệt cô đi xử lí công chuyện khác.

Thật ra cho dù trưởng thôn không đi thì Tô Mạt cũng sẽ viện cớ để ông nhanh chóng rời khỏi chỗ này, người thường như ông nếu nhiễm oán khí quá nặng sẽ ốm mất.

Tô Mạt chậm rãi đi vào “nhà mới”, trên tay cầm lá bùa trừ tà tránh sát.

“Tô Tô, cô đi vào như vậy không sao chứ?” Tiểu Bạch nhúc nhích lỗ tai, lo lắng hỏi. Nó đã tu luyện hơn nghìn năm, chút oán khí này chỉ là mưa bụi, cô là người phàm, chỉ sống vài chục năm đã chết, tùy tiện xông vào như vậy lỡ như bị nhiễm thì sẽ bệnh nặng cho xem

“Không sao, tôi có bùa trừ tà tránh sát, cậu không cần lo…” Chưa nói hết câu thì một luồng khí  đen xông về phía Tô Mạt.

“Mạt Mạt, tại sao em còn chưa tỉnh?” Trong phòng Hàn Ngạo tiều tụy lẩm bẩm.

Tô Mạt kinh ngạc nhìn chính mình nằm trên giường còn Hàn Ngạo đang ngồi bên cạnh, cô lớn tiếng kêu, đáng tiếc anh hoàn toàn không nghe hay nhìn thấy cô, vẫn nắm chặt bàn tay Tô Mạt hôn mê trên giường.


Tại sao lại như vậy? Hồn cô lìa khỏi xác à? Cô thử đi đến bên cạnh, sờ mặt Hàn Ngạo, chẳng ngờ lại không bắt được gì cả. Tô Mạt kinh ngạc một hồi, rốt cuộc là tình huống gì vậy, nếu cô đang ở tình trạng hồn lìa khỏi xác, Hàn Ngạo nhất định sẽ cảm nhận được. Chưa từ bỏ ý định, cô sang phòng tìm Đào Tử nhưng cả cô ấy và Ly Thương đều không có nhà, việc ở thành phố T xử lí chưa xong sao?

Đến lúc quay lại phòng ngủ thì Hàn Ngạo đã gục xuống bên cạnh “cô”, ngủ thiếp đi. Cô vươn tay, muốn xác định lần nữa có phải thật sự không thể chạm vào anh không, kết quả vẫn giống như trước, hại cô ủ rũ một hồi. Nhìn chính mình đang mê man, ánh mắt Tô Mạt nhất thời sáng lên, hay là thử xem có thể trở về thân thể không?

… Một khắc trôi qua, cô vẫn đứng bên cạnh Hàn Ngạo, bản thân cô trên giường vẫn ngủ mê man, không có biến hóa gì. Lẽ nào…

Kiếp số nghìn năm…

Đầu Tô Mạt vụt lóe lên bốn chữ này, chẳng lẽ thông trang kia chính là kiếp số nghìn năm?

Lúc đó cô đang miên man suy nghĩ, Hàn Ngạo bất chợt giật mình, lại lo lắng nhìn bản thể của cô trên giường.

“Ngạo! Em ở đây. Anh thật sự không nhìn thấy em sao?” Tô Mạt gọi lớn nhưng anh vẫn không đáp.

Lúc đó cô định đến gần anh lần nữa thì cảm thấy chân bước hụt, liền choàng mở mắt.

“Nằm mơ sao?” Tô Mạt lẩm bẩm, một giọt nước mắt chảy xuống theo khóe mi. Có lẽ khi nãy đấu pháp với oán khí trong nhà mệt đến mức nằm mơ như vậy. Nhưng cái cảm giác không thể đến gần Han Ngạo… rất thống khổ.

“Tô Tô, không phải cô bị đám oán khí dọa đấy chứ?” Từ lúc Tô Mạt mở mắt, Tiểu Bạch vẫn quan sát, thấy cô khóc, nó không nhịn được hỏi thăm.

“Cậu còn chưa ngủ à? Không bị dọa, chẳng phải tôi đã tiêu diệt nó sao?”




Lúc đó, cô cầm lấy lá bùa đi thẳng vào cửa, chưa kịp đến gần thì một đám đen ùa tới, cô bèn tạt lá bùa đáp trả, nháy mắt đám khí đã bị tinh lọc sạch sẽ.

Bởi vì là ban ngày, Tô Mạt không hành động quá nhiều, lỡ như bị xem là tà pháp sẽ rất phiền phức. Cho nên sau khi tiêu diệt oán khí, cô liền dẫn Tiểu Bạch vào nhà, định bụng đến lúc đem khuya yên tĩnh sẽ giải quyết triệt để. Đang suy nghĩ bỗng trong nhà vang lên tiếng khóc, đêm tối yên tĩnh kết hợp với gió núi vi vu thật sự rất kinh khủng.

Tiểu Bạch dỏng tai lắng nghe, nhận biết phương hướng âm thanh vọng lại, sau đó nháy mắt với Tô Mạt, ý bảo cô đi theo mình.

“Tôi nói này Tiểu Bạch, có phải cậu nên đánh hơi cẩn thận rồi chúng ta hẳn đi không? Sao tôi cảm thấy càng ngày càng cách xa thanh âm kia vậy?” Nhìn hồ ly đi qua đi lại, Tô Mạt chợt cất tiếng.

Nghe thấy hai chữ kia bất chợt vang lên, hồ ly nhỏ cúi đầu xuống đất. Tiểu Bạch! Nó anh minh thần võ như vậy lại bị gọi là Tiểu Bạch, liền tức giận bất mãn nhìn cô, “Tôi không phải Tiểu Bạch, cô mới là Tiểu Bạch, cả nhà cô đều là Tiểu Bạch! Với lại cô bảo tôi đánh hơi gì hả? Tôi là hồ ly không phải chó.”

“Tôi nói này hồ ly nhỏ, chúng ta đi hai vòng quanh nhà rồi, tóm lại cậu đang làm gì thế?”

Lại đi một hồi, rốt cuộc Tô Mạt không nhịn được sải bước chắn trước mặt nó.

“Hả? Đi vòng quanh nhà, tôi chỉ nghe âm thanh, không chú ý nữa.” Nó dừng bước lại, nhìn chung quanh, có hơi xấu hổ, “Tô Tô, có phải chúng ta gặp quỷ dựng tường hay không?”

“Cũng có thể, tôi phá màn quỷ dựng tường này trước đã.” Nói xong, Tô Mạt liền lục tìm bùa chú đối phó.

“Không cần, tôi có thể phá, có điều… cô không được nhìn lén.” Hồ ly nhỏ ngại ngùng nhìn sang chỗ khác.


“Tại sao không thể nhìn?” Tô Mạt ngạc nhiên, không nhịn được trêu chọc.

“Cô hỏi nhiều vậy làm gì.” Nó vừa nói vừa vẫy vẫy móng vuốt với Tô Mạt, sau đó chạy đến nơi cách đó không xa, “Không được nhìn lén đấy.”

Dù đang chạy nó vẫn không quên dặn dò, cô bất đắc dĩ quay người đưa lưng lại, đánh giá màn “quỷ dựng tường” này.