Huyết Mạch Phượng Hoàng

Chương 21-4

Lúc này trong một hang động thuộc dãy núi Tây Bắc, bảy cô gái đang nằm trên mặt đất lạnh băng, vị trí sắp xếp như bày theo trận pháp nào đó.

Cách đó không xa là một ông lão và một chàng trai trẻ tuổi, ông lão đang ngồi dưới đất còn chàng trai trẻ thì quỳ gối trước mặt ông ta. Ông lão râu tóc bạc phơ nhưng đôi mắt sáng quắc không thể khinh thường, mà chàng trai quỳ trên mặt đất rõ ràng là Ly Thương.

"Ly Thương, mày khiến ông quá thất vọng. Nếu không phải ông sớm sai người trộm lại Cửu Bảo thì bây giờ tất cả đều bị hủy trong tay mày rồi. Mày có biết tội của mình không?" Ông lão nhìn Ly Thương, vẻ mặt đầy giận dữ.

Ly Thương thấy ông tức giận đến run người, chỉ cúi đầu không nói, đôi mắt ánh lên tia nhìn lạnh lẽo.

"Ông đang hỏi mày đấy, tại sao không trả lời? Đừng quên mày đã nhận lời ông, nếu như thất bại thì con bé Đào Tử kia sẽ biến mất hoàn toàn trên thế gian này, bằng không ông cũng sẽ biến nó thành người rối." Ly Thương im lặng, ông lão càng phẫn nộ hơn.

Nghe thấy tên Đào Tử, cuối cùng Ly Thương cũng lên tiếng, sự lạnh lẽo trên người đx giảm đi không ít, "Cháu biết sai rồi, xin tộc trưởng tha cho Đào Tử, cháu sẽ tuân thủ lời hứa, hoàn thành chuyện này."

"Hừ, không có tiền đồ, để một đá con gái trở thành yếu điểm, làm xong chuyện này thì mày đi đi. Chuyện huyết mạch Phượng Hoàng ông sẽ giao cho người khác. Từ nay về sau, gia tộc không có người như mày." Ông lão vung tay ý bảo Ly Thương lui ra.

Ly Thương liếc nhìn những cô gái nằm trên đất, một tia lo lắng lóe lên trong mắt, anh cúi đầu ra khỏi hang núi u ám.


Phải làm thế nào đây? Thân thể bảy cô gái đã đủ, tuy anh đã âm thầm giấu đi một linh hồn, trong tay Tô Mạt có lẽ cũng đang giữ một linh hồn khác, nhưng nếu để người trong tộc phát hiện và đoạt đi, bảy linh hồn cộng thêm Cửu Bảo, mưu đồ kia sợ là sẽ thành công, đến lúc đó nhân gian khó tránh đại nạn. Nếu không phải họ dùng Đào Tử uy hiếp, anh đã quy ẩn, rời xa thế tục này rồi.

Ly Thương thở dài ngẩng đầu nhìn bầu trời đã xám xịt, lòng vương bao nỗi niềm rối rắm, không biết là vì bản thân hay vì những cô gái đáng thương kia.

Tô Mạt và Hàn Ngạo đã đến thành phố T, đang ở khách sạn bàn bạc đối sách.

"Vị trí hiện giờ của chúng ta hẳn là mình rồng, tuy nhiên vẫn chưa xác định được đám người kia ở đâu, nếu tìm từng ngọn núi một, sợ rằng đến lúc chúng ta tìm thấy thì đã muộn rồi." Tô Mạt nhìn bản đồ cau mày, rất đau đầu về chuyện phải tìm từ đâu.

Hàn Ngạo không trả lời mà đột nhiên đứng lên bế cô đi vào phòng trong, khiến Tô Mạt đỏ bừng mặt, hoảng hốt, "Ngạo, anh muốn làm gì vậy, thả em xuống."

Hàn Ngạo khẽ vỗ về, ra hiệu người trong lòng ngoan ngoãn một chút, anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, giống như đang nâng niu vật báu dễ vỡ vậy.

"Em nghỉ ngơi một chút, những chuyện này cứ giao cho anh. Ngủ đi, chút nữa thức dậy ăn cơm." Anh nhẹ hôn lên trán Tô Mạt rồi rời khỏi phòng, bắt đầu nghiên cứu bản đồ.

Tô Mạt lại không ngoan ngoãn nghe lời, cô đi đến bên cửa sổ định ngắm nhìn bầu trời để ổn định tâm trạng. Nhưng vừa ngẩng lên, vẻ mặt luôn bình tĩnh trong nháy mắt đã biến đổi. Bầu trời phía Tây Nam vốn dĩ tối đen như mực nay lại có thêm một vùng đỏ như nhuộm máu tươi, các dòng tinh tú không ngừng dịch chuyển từ nhanh đến chậm, khiến cô thấy rõ sự biến hóa của sao trời lúc này.

Sao Mộc chậm rãi đến gần Đoan Môn, sau cùng dừng ở Thiên Đình. Mười phút sau, sao Mộc vẫn không di chuyển chút nào nữa, điều này báo hiệu đại họa sắp giáng xuống, làm sao mà cô không kinh hoàng cho được.

Tô Mạt vẫn kiên trì ngước mắt nhìn trời hi vọng sao Mộc di chuyển dù chỉ là một chút, miễn sao rời khỏi vị trí Thiên Đình là được. Nửa phút... một phút... rồi một tiếng đông hồ nhanh chóng trôi qua như thế, rốt cuộc sao Mộc cũng di chuyển, có điều sự biến hóa này lại khiến cô như bị xối một chậu nước lạnh vào ngày rét nhất mùa đông, buốt từ đỉnh đầu đến lòng bàn chân.


Sao Mộc từ Thiên Đình tiến vào Nam Môn, sau đó đi từ Tây Môn ra ngoài...

Hàn Ngạo vừa vào phòng thấy giường không có ai, còn Tô Mạt đang đứng cạnh cứa sổ nhìn trời, không biết suy nghĩ điều gì. Anh đến kề mặt vào cô, vốn định trêu một chút, kết quả thấy Tô Mạt đờ đẫn tuyệt vọng thì nhất thời hoảng hốt.

"Mạt Mạt, em sao thế? Em nói đi, đừng dọa anh."

Dường như giọng nói của anh đã thức tỉnh được Tô Mạt, cô nhìn Hàn Ngạo đang lo lắng, "Ngạo, sao Mộc dừng ở Thiên Đình, sau đó vào Nam Môn, rồi đi ngược từ Tây Môn." Tiếp theo cô hôn mê bất tỉnh.

Tinh tượng là chỉ độ sáng và vị trí của tinh tú, người xưa dựa theo đó mà suy đoán số mệnh họa, phúc, lành, dữ, đến nay vẫn còn thầy phong thủy căn cứ điều này để phán đoán.

Giải thích tinh tượng theo lời Tô Mạt khi nãy thì chính là đại hung. Sao Mộc tiến vào Đoan Môn dừng ở Thiên Đình là báo trước tai họa giáng xuống. Sau đó tiến vào Nam Môn, rồi đi ngược từ Tây Môn, tức là có chuyện chết chóc sẽ xảy ra. Chuyện này liệu có liên quan đến long mạch ở gần thành phố T không, nếu ai đó thật sự có ý đồ với nhánh long mạch đầy linh tính này thì phải làm thế nào? Hàn Ngạo ngồi bên giường Tô Mạt miên man suy nghĩ, sắc mặt cũng vô cùng khó coi.

Đào Tử đã trở về thành phố A nhưng luôn lo lắng cho Tô Mạt và Hàn Ngạo, cầm lấy điện thoại đi ra ban công định gọi cho hai người để hỏi thăm, vừa mới ngẩn lên đã thấy bầu trời phía Tây Nam đỏ như máu, nhất thời quên mất ý định gọi điện thoại. Cô nhìn các tinh tú biến hóa, cuối cùng cũng nghiệm ra kết quả giống Tô Mạt ở phương xa, thoắt cái sắc mặt trắng bệch.

Tuy Mạt Mạt nói là đi đến thành phố T, thế nhưng màu đó như máu nhuộm đẫm cả bầu trời, Tây Nam lại không quá xa khu vực Tây Bắc, lỡ nơi đó xảy ra chuyện chẳng phải chỗ Tô Mạt cũng bị liên lụy sao? Đào Tử không thể bình tĩnh được nữa, thế là cô vào nhà thu dọn hành lí.

Sáng sớm, khi tia nắng đầu tiên chiếu vào phòng, Tô Mạt choàng mở mắt, cảm giác bàn tay mình đang bị nắm lấy, cúi đầu liền thấy Hàn Ngạo đang tựa vào giường ngủ, quầng mắt thâm, nhìn mà đau lòng, xem ra cô lại khiến anh lo lắng rồi. Nhớ lại tối hôm qua, sắc mặt Tô Mạt không khỏi biến đổi. Không biết cô có thể ngăn cản đại nạn lần này không? Có lẽ đám người kia có ý đồ với long mạch, nhưng chúng sẽ làm gì đây? Sửa đổi số mệnh sao? Lẽ nào...

Tô Mạt bỗng giật mình, nhớ đến một khả năng khác. Long mạch đứt!


Tuy rằng trong lịch sử không có mấy ai đủ khả năng làm đứt được long mạch, song nếu không phải thế thì cô thật sự không nghĩ ra được nguyên nhân nào khác khiến tinh tượng hiển hiện như thế. Điềm báo hiển linh rõ nét trên bầu trời như thế là vận mệnh của cả một quốc gia, xem ra động tĩnh lần này không nhỏ.

"Ngạo, anh tỉnh rồi?"

"Ừ, em sao rồi? Có khó chịu ở đâu không?"

"Em không sao, khiến anh lo lắng rồi, có muốn ngủ thêm chút nữa không? Em đi gọi bữa sáng." Tô Mạt nhìn anh không ngừng xoay bả vai, lo lắng nói.

"Không cần, chúng ta mau chóng ăn sáng xong rồi đi tìm long mạch thôi." Hàn Ngạo xua tay, ý bảo mình không có vấn đề. Anh đứng dậy, vừa đi ra ngoài phòng vừa dặn dò Tô Mạt, "Em rửa mặt trước đi, anh chuẩn bị bữa sáng, xong ngay thôi."

Sau bữa sáng, hai người làm thủ tục trả phòng, thuê một chiếc xe để thuận tiện vào núi, tiến về phía Tây Nam. Suốt quãng đường họ không nói gì với nhau, Hàn Ngạo tập trung lái xe, còn Tô Mạt thì nghiên cứu bản đồ, suy đoán vị trí của bảy cô gái.

Đi chừng một giờ, rốt cuộc đã tiến vào ngọn núi thứ nhất. Vị trí này hẳn là gần đầu rồng, hai người không ngừng lại, tiếp tục đi sâu vào núi. Tô Mạt và Hàn Ngạo không tính sai, nơi này đúng là không có ai, bởi vì là đầu rồng nên thực tế cũng không quan trọng gì. Nếu muốn ra tay, dù là mượn vận hay làm đứt mạch thì đều phải chọn chỗ hiểm, như vậy mới có thể kiềm chế long mạch. Nếu không với loại long mạch đã có linh tính trong núi lớn này, cách bình thường hoàn toàn không thể nào chân chính đến gần nó.

Lại chạy thêm một quãng nữa, dường như Tô Mạt nhớ ra cái gì đó, cô bảo Hàn Ngạo dừng xe, vẻ mặt rất phấn khởi.

"Ngạo, em nhớ ra rồi, không phải Chuyển Luân Vương cho chúng ta một tấm lệnh bài sao? Chúng ta có thể nhờ quỷ sai xung quanh đây giúp đỡ, như thế sẽ nhanh hơn nhiều." Cô phấn chấn lấy lệnh bài của Chuyển Luân Vương trong người ra.

Hàn Ngạo nghe thấy ý kiến của Tô Mạt thì mắt liền sáng rỡ. Đúng vậy, chỉ lo sớm tìm được vị trí long mạch, sao lại quên mất chuyện quan trọng như vậy chứ?


Tô Mạt đứng trên đường núi vắng tanh, cầm lệnh bài bắt đầu lẩm bẩm, theo tiếng thần chú, mặt đất bằng phẳng cuồn cuộn dấy lên một cơn gió lạnh lẽo, sau đó hơn mười quỷ sai xuất hiện trước mắt hai người. Tô Mạt đưa lệnh bài cho họ xem, mấy quỷ sai thấy lệnh bài của Chuyển Luân Vương vội vàng cúi người vái lạy.

Tô Mạt và Hàn Ngạo vội né người tránh lễ, sau đó nói với họ, "Tiểu nữ tuân lệnh Chuyển Luân Vương hành sự, nhưng nhân lực quá ít cho nên phiền các vị tìm giúp một chuyến, xem trong vùng núi này nơi nào có loài người tồn tại, nhất là dấu vết của bảy cô gái quy tụ tại một điểm. Nếu phát hiện xin nhanh chóng báo với chúng tôi, chỉ cần canh chừng họ, tuyệt đối đừng hiếu chiến."

Mấy quỷ sai rối rít gật đầu, "Nếu là lệnh của Chuyển Luân Vương, chúng tôi nhất định sẽ dốc hết sức lực, ghi nhớ lời cô nương căn dặn. Tạm biệt."

Bọn họ vừa nói vừa chia nhau đi tìm, trong nháy mắt đã biến mất tăm.

"Chúng ta cũng đi thôi." Nhìn nhóm quỷ sai biến mất, Tô Mạt mở cửa xe nói với Hàn Ngạo bên cạnh.

"Suy tính ra sao rồi?" Trong hang núi, ông lão nhìn gã thanh niên đang đăm chiêu hỏi.

"Ông nội, đã tính ra rồi, ba ngày sau là thời cơ ra tay. Có điều tuy đã lấy lại Cửu Bảo, song vẫn còn thiếu hai hồn phách." gã thanh niên ngẩng đầu cung kính đáp.

"Ly Thương, mày vẫn chưa tìm được hai hồn phách còn lại sao?" Nghe thanh niên kia nói thế, ông lão hét lớn về phía cửa hang.

Ly Thương đứng ở cửa hang cúi đầu đi vào, anh liếc nhìn vẻ mặt đắc ý của gã thanh niên kia, trong mắt thoáng hiện lên sát ý. Sau đó cung kính nói với ông lão, "Vẫn chưa ạ, con đã sai mấy tiểu quỷ đi kiếm rồi, nhưng không biết khi nào mới có tin tức."

"Đồ khốn! Ba ngày nữa là thực hiện kế hoạch lớn, vậy mà mày còn chưa tìm ra thì cần mày làm gì chứ?" Ông lão phẫn nộ tát thẳng vào mặt Ly Thương, mạnh đến mức khiến mặt anh lệch sang một bên.


"Ông nội, ông cũng đừng trách anh họ, tâm tư của anh ấy đều đặt hết vào người phụ nữ kia rồi, nào còn lo lắng chuyện gia tộc nữa. Cũng phải, tuổi anh họ cũng không còn nhỏ, nên tính việc kết hôn rồi. Ông bớt giận, thiếu hai hồn phách cũng không có gì đáng ngại. Nào, cháu đỡ ông đi nghỉ ngơi một chút." Gã thanh niên thấy Ly Thương ị đánh, có chút hả hê.

"Thứ không có tiền đồ, còn không mau đi tìm cho tao, nếu chuyện lần này chậm trễ vì mày thì con bé kia đừng hòng sống nữa!" Ông lão nói xong nhìn Ly Thương chằm chằm, để mặc gã thanh niên dìu mình rời đi.

Sau khi ông lão và gã kia rời đi, sắc mặt Ly Thương u ám thấy rõ, anh trầm tư suy nghĩ chốc lát rồi mới bỏ đi.