Sự việc kì lạ lúc nửa đêm không hề ảnh hưởng đến giấc ngủ của Tô Mạt, cho nên khi cô tỉnh lại đã là hơn mười giờ. Đào Tử đã thức dậy từ sớm, không biết đi đâu rồi.
Nằm thêm một lúc, Tô Mạt đứng dậy đến phòng tắm rửa mặt. Sửa soạn xong xuôi rồi ra phòng ngoài.
Vừa ra, Tô Mạt đã đụng phải Đào Tử và Hàn Ngạo mới từ bên ngoài về. Tay Hàn Ngạo còn cầm vài phần ăn sáng đã chuẩn bị cho Tô Mạt và hai người.
"Dậy rồi à, cũng đoán là cậu đã thức. Mình và Hàn Ngạo ra ngoài dò xét chuyện tối hôm qua." Nhìn thấy Tô Mạt, Đào Tử nói qua loa.
"Ồ, vậy à, như thế nào? Tình hình ra sao?"
“Rất kì lạ, trước đây không lâu khách sạn suối nước nóng này xảy ra một vụ giết người, kì quái là không có nhiều người biết. Tuy chúng ta ở thành phố A, nhưng xảy ra án mạng như vậy cũng phải biết ít nhiều chứ. Vậy mà vụ án đó được giữ kín như bưng, không chút tin tức. Nếu không chúng ta cũng sẽ không đến đây du lịch, nơi này đã phải bị phong tỏa từ sớm.” Đào Tử vừa nói vừa ngồi xuống sô pha.
"Án mạng? Có mấy người chết?"
“Chắc là có ba người chết, kì lạ nhất là chết mất xác. Người nhà cũng không đi báo án, cứ như chuyện này không hề xảy ra vậy."
"Nạn nhân là ai? Có biết được không? Hiện giờ trong khách sạn này ngoại trừ ba người chúng ta còn có ai ở không?"
Tô Mạt định ăn sáng nhưng nghe thấy tin tức Đào Tử trả lời thì lập tức ngồi ngay ngắn, hỏi tới tấp.
"Điều này vô cùng quái lạ đó. Giờ khách sạn suối nước nóng này đã chật cứng người. Nhưng bọn mình thăm dò biết được không một ai nghe thấy tiếng thét tối qua. Về phần nạn nhân là ai thì cũng như mình vừa nói, cảnh sát cũng không biết. Chuyện này cứ như bị phong tỏa, hoàn toàn không thể nào biết được người bị hại là ai."
"Ăn cơm đi."
Tô Mạt ngẩng đầu, Hàn Ngạo vẫn im lặng bỗng nhiên thốt ra một câu như vậy. Không khí nặng nề trong phòng thoáng chốc đã bị phá vỡ.
"Được rồi, ăn cơm trước. Mới sáng sớm mà hai người đã hỏi được nhiều như vậy cũng không dễ, cơm nước xong chúng ta lại đi tìm hiểu thêm."
Tin tức thăm dò được quá kì dị khiến không khí bữa sáng nặng nề. Ăn sáng xong, Tô Mạt đề nghị ra ngoài một vòng. Dù sao cũng là đi du lịch, tuy gặp phải tình cảnh đặc hiệt song cũng có thể vừa dò la vừa dạo chơi.
Vừa đi Tô Mạt vừa nhìn ngó xung quanh, quan sát địa hình trong núi này.
"Đào Tử khi nãy cậu nói hầu như không ai biết án mạng xảy ra trong khách sạn phải không? Vậy cậu nghe chuyện này từ ai?"
Vùa đi Tô Mạt vừa hỏi Đào Tử chủ đề nói dở hồi sáng.
"Mình và Hàn Ngạo nhìn thấy một dì dọn phòng khá lớn tuổi trong khách sạn, lúc trò chuyện mình hỏi thử."
"Nhưng mà không phải nói là không mấy ai biết có án mạng xảy ra ở nơi này sao? Vậy sao dì ấy lại biết?"
"Mình nghĩ có lẽ ngày nào dì ấy cũng dọn phòng nên khi du khách xảy ra tai nạn, dì ấy mới có thể biết chính xác đến vậy."
Đào Tử suy nghĩ, trả lời không chắc chắn lắm.
Tô Mạt đi lòng vòng xung quanh, "Đào Tử, hôm qua có phải cậu đã nói thấy được hai nữ quỷ trong phòng, hơn nữa còn một khóc một cười, trong tủ quần áo cũng có điều dị thường nhưng chưa kịp xem đúng không?" Nhìn món đồ trước mắt, Tô Mạt hỏi Đào Tử.
“Ừ, khi mình trở về phòng liền nghe thấy tiếng cười, đến phòng tắm xem thì phát hiện có nữ quỷ đang cười. Có điều nét mặt cô ta chẳng hề vui vẻ, nữ quỷ khóc kia cũng vậy. Còn con ma trong tủ quần áo thế nào thì mình chưa kịp nhìn thẩy. Nhưng mà không phải Hàn Ngạo nói có tà khí sao? Có lẽ cũng là một thứ giống vậy đang tác quái, chỉ là không biết thứ kia có phản ứng gì nữa." Đào Tử ngẫm nghĩ rồi trả lời nghiêm túc.
“Những thứ dưới đất này là gì vậy?" Hàn Ngạo nghe hai cô gái nói chuyện với nhau, cũng không hiểu rõ dụng ý của Tô Mạt lắm. Anh nhìn đồ dưới đất, cất lời hỏi.
"Ngạo, anh nhớ ngày đó chúng ta nghe thấy âm thanh kì quái trong phòng tắm suối nước nóng không?" Tô Mạt ngẩng đầu nhìn Hàn Ngạo.
"Âm thanh kì quái hả? Nhớ chứ, lúc đó chúng ta còn đi kiểm tra mà. Nhưng rốt cuộc chẳng có gì cả. Em cũng vì vậy mới đi xem tình hình của Đào Tử."
Hàn Ngạo không ngẩng đầu lên, nghiêm túc quan sát mấy thứ đồ dưới đất. Không biết thật sự là chú ý những món đồ đó hay là vì che giấu sự bối rối của mình. Trên bãi cỏ trống trải là những món đồ được đặt lộn xộn.
Sở dĩ anh để ý những món đồ này là vì chúng thật sự là đồ hiếm có.
Nhìn Hàn Ngạo và Đào Tử quan sát với vẻ mặt khó hiếu, Tô Mạt giải thích.
"Đừng xem thường mấy món đồ này. Rất nhiều thứ trong đây chỉ có thể gặp mà không thể cầu đấy. Như tấm da không tên này, nếu như mình đoán không lầm, đây hình là tấm da người của đàn ông trưởng thành, sinh vào ngày âm tháng âm năm âm, thậm chí cực âm. Hai người cũng biết đó, bản thân âm thai đã hiếm có, hơn nữa không dễ sống sót, huống hồ là loại đàn ông chiếm hết tất cả số cực âm này. Nam là dương, nữ là âm. Có điều khi một người đàn ông chiếm hết tất cả nhân tố chí âm thì mọi thứ trên ngườii hắn quả thật đều là báu vật, được mấy thứ tà ma ngoại đạo kia ao ước nhất.”
"Ý cậu là?"
Nghe Tô Mạt giải thích, Đào Tử rất ngạc nhiên, cô trợn to hai mắt nhìn tấm da chẳng hề thu hút dưới đất kia.
"Mình nói là, nếu như suy đoán không sai, chúng ta rất may mắn lại gặp được một tà trận nữa. Hơn nữa đối phương đã gửi khiêu chiến đến chúng ta. Trận này chúng ta bắt buộc phải phá, nếu không sẽ có nhiều người chết hơn."
"Có ý gì?" Nghe thấy sẽ phải gặp những chuyện không thể không nhúng tay lần nữa, chân mày Hàn Ngạo cau lại.
"Đây cũng xem như là một tà pháp chí âm. Ngoại trừ tấm da người cực âm này, những đồ ở đây cũng là vật hiếm có khó gặp. Thấy mấy hạt châu sáng long lanh trong hộp nhỏ kia không?" Chỉ vào một vật khác dưới đất, Tô Mạt hỏi hai người.
"Nước mắt quỷ? Nhiều vậy sao?" Đào Tử tinh mắt, không đợi Hàn Ngạo mở miệng đã nói trước.
"Chính xác là nước mắt quỷ, cơ mà lại còn hiếm có hơn nước mắt quỷ bình thường. Mình xem như là may mắn mới có được ba viên. Thế nhưng trong cái hộp nhỏ này lại có đến bảy viên. Quan trọng nhất là bảy viên nưóc mắt quỷ này không phải của quỷ bình thường, mà là nước mắt của người chết yểu có oán niệm không tiêu tan. Cậu nghĩ xem, người chết yểu vốn oán niệm cực lớn, có thể khiến họ thật lòng khóc đâu phải chuyện dễ dàng. Đây là vật thứ hai."
Tô Mạt bắt đầu giới thiệu từng món đồ dưới đất cho hai người. Hàn Ngạo và Đào Tử nghe thấy thì sắc mặt càng lúc càng nghiêm trọng. Đây mới là hai vật mà đã đáng sợ như vậy rồi, vậy mấy món đồ rải rác dưới đất này rốt cuộc còn khiến họ chấn động đến chừng nào nữa?
Tô Mạt ngồi lục xem đống đồ rải rác dưới đất, bày món đồ thứ ba mình phát hiện ra cho Đào Tử và Hàn Ngạo.
Nhìn món đồ trong tay Tô Mạt cùng với vẻ mặt lạnh nhạt của cô, Đào Tử cau mày, không đành lòng mà nói.
"Mình nói nè Mạt Mạt, cậu có thể bình thường chút không? Có thể biểu hiện giống như một đứa con gái không? Dù gì hiện tại cậu đang cầm một đôi mắt người đo. Sắc mặt có thể đừng thản nhiên như vậy không?"
Ngẩng đầu nhìn Đào Tử, Tô Mạt trợn trừng mắt, “Đây không phải là kinh ngạc ư?"
“Kinh ngạc chỗ nào chứ? Trên mặt cậu thiếu điều khắc mấy chữ ‘Thật nhàm chán…”
"Cậu thật sự không nhìn ra đây là mắt gì sao?" Tô Mạt vẫn nhìn Đào Tử, sau đó chìa tay, đưa đôi mắt hơi khô đến trước mặt Đào Tử.
"Không phải là mắt người thôi sao? Có thể có gì..." Nói được một nửa, Đào Tử bỗng dừng lại, nhận lấy đôi mắt trong tay Tô Mạt, "Đây là... đây là âm nhãn và dương nhãn?"
"Ừ, cuối cùng cũng nhìn ra." Tô Mạt như cười như không, cầm lại đôi mắt trong tay Đào Từ, trêu ghẹo cô nàng.
"Sao hai người biết đây chính là âm nhãn và dương nhãn? Hình như anh chỉ từng nghe nói về âm dương nhãn thôi." Hàn Ngạo đứng một bên nhìn hai cô gái, nghi ngờ hỏi.
"Anh đã biết âm dương nhãn thì nên biết âm dương nhãn có tên như ý nghĩa. Chính là có thể thấy được người âm, có thể thấy được người dương. Bình thường âm dương nhãn không có gì đáng sợ, chỉ có thể thấy ma thôi. Có điều trong Đạo giáo, thực ra âm dương nhãn lại là âm nhãn, chỉ có thể nhìn thấy sinh vật cấp yêu ma quỷ quái, không thấy được thần linh." Dừng một chút, Tô Mạt chỉ một con ngươi trong đó nói, "Cái này chính là âm nhãn."
"Sao em biết đây chính là âm nhãn?" Nhìn con mắt hơi khô trong tay Tô Mạt, Hàn Ngạo thật sự không nhìn ra con mắt này có gì khác biệt.
“Không giống với mắt bình thường đâu. Nếu như mắt bình thường thì đã sớm bị vôi hóa khô quắt rồi. Nhưng anh xem con mắt trong tay em chỉ hơi khô thôi, hơn nữa quan trọng nhất chính là màu mắt."
"Màu?" Hàn Ngạo tiếp tục quan sát âm nhãn trong tay cô. "Màu gì?"
"Mắt người bình thường là màu đen hoặc là màu nâu, có một số sẽ thiên về nâu nhạt. Dĩ nhiên em nói là người phương Đông chúng ta. Song anh nhìn kỹ con mắt trong tay em đi, màu của âm nhãn này thực ra hơi mờ, không hiểu còn cho rằng mắt có vấn đề nữa. Mà thực tế, âm dương nhãn thật sự là mắt có vấn đề."
"Vấn đề gì?" Hàn Ngạo đang làm hết phận sự một học sinh giỏi, hỏi Tô Mạt vẩn đề âm dương nhãn.
"Tác nhân gây bệnh chủ yếu của âm dương nhãn là vì cơ thể người bệnh bị rối loạn ngũ hành, hoặc nói ngũ tạng có thiếu sót bẩm sinh. Tuy nhiên cũng không phải tất cả người có âm dương nhãn đều bị bệnh, chỉ có người nội tâm thuần khiết mới được âm dương nhãn lựa chọn, dù người như vậy thông thường sống không thọ. Âm dương nhãn trong tay em có vấn đề nên hoi mờ." Cầm con mắt trong tay, Tô Mạt chỉ ra điểm khác thường trong đó, ý bảo Hàn Ngạo đến xem.
“Hình như thật sự là vậy." Hàn Ngạo nhìn kỹ vị trí tay Tô Mạt chỉ, đúng là trên đó hơi mờ, rất kì lạ. Rõ ràng nó đã hơi khô song dường như vẫn có thể nhìn ra nhãn cầu hơi đục. Lẽ nào thật sự bởi vì... con mắt này không bình thường sao? Hàn Ngạo thầm phỏng đoán.
"Còn con mắt này, đây là dương nhãn điển hình. Anh xem đi, nó đen láy. Đúng là có người mắt màu đen, chỉ là có được một màu đen thuần như vậy đúng là hiếm thấy. Khác với âm nhãn, dương nhãn cực kì hiếm, có thể nói là trăm năm khó gặp. Cho nên nói muốn gom đủ âm dương nhãn là chuyện không hề dễ dàng. Mà mỗi một món đồ chúng ta gặp phải trong trận pháp này đều có thể nói là rất rất hiếm có. Đối với trận tà pháp này, nếu có thể phá nó thì thu hoạch của chúng ta không hề tầm thường đâu."
Gương mặt vốn không cảm xúc của Tô Mạt chợt ánh lên nét cười, không hề lo lắng vì gặp phải chuyện khó giải quyết, ngược lại giống như tìm được một món hời lớn. Mắt cô híp lại, nụ cười trên mặt còn mang theo nét giảo hoạt.
"Thật là tò mò, chủ nhân trận pháp này sao chịu để lại nhiều thứ tốt vậy chứ. Nếu là em, em thà giữ chặt lấy nhũng món đồ này chứ không đem chúng ra để bày trận đâu. Có điều..." Tô Mạt nghiêm mặt không cười nữa "Có điều những món này đã chứng minh thứ chúng ta phải đối mặt chắc chắn không đơn giản."
"Dương nhãn thần kì như thế nào?" Hàn Ngạo tựa như không nghe thấy lời Tô Mạt nói, vẫn nhìn chằm chằm vào âm dương nhãn, tiếp tục hỏi.
"Đào Tử, cậu nói với anh ấy đi, mình xem coi còn thứ gì tốt nữa." Cẩn thận đưa cho Đào Tử dương nhãn và âm nhãn. Tô Mạt cúi đầu tiếp tục xem đồ vật dưới đất.
Nhận lấy âm nhãn và dương nhãn trong tay Tô Mạt, Đào Tử liếc nhìn Hàn Ngạo.
"Giống như lời Mạt Mạt đã nói, dương nhãn dễ nhận biết nhất là trọng đồng (*) đen láy và sâu thẳm, như có thể hút người ta vào trong đó. Từ xưa đã nói, người có trọng đồng đều là thánh nhân. Nhưng khác với trọng đồng, một số dương nhãn có thể phá thuyết âm dương, cũng chính là thiên nhãn chúng ta thường gọi. Thông qua thiên nhãn có thế nhìn thấy sinh - tử, vui – khổ của chúng sinh cùng với đủ loại cảnh tượng của thế gian. Lại bởi vì trăm năm khó gặp nên khó trách Mạt Mạt hưng phấn như thế."
(*) Trọng đồng hay còn gọi trọng đồng tử, là trong con ngươi mắt có một điểm nhỏ màu đen.
"Ôi, Đào Tử, có nhớ hai nữ quỷ một khóc một cười cậu thấy không? Lẽ nào chuyện chúng ta gặp phải lần này có liên quan đến họ?" Tô Mạt vốn ngồi suốt bỗng đứng dậy, không ngừng bóp chân mình. "Chao ôi, ngồi đến tê hẽt cả chân rồi, mình vận động một chút trước đã rồi lại tiếp tục xem mấy thứ này."
"Có thể có, cậu xem những kẻ này chết khó hiểu lại không để lộ bất cứ tin tức gì. Không phải rất lạ thường sao? Thậm chí gia đình của người chết cũng không tỏ thái độ gì, điều này sao có thể chứ?"
“Quà thật kì quặc. Lần này có lẽ chúng ta sẽ gặp phản phiền phức lởn hơn cả ở Quỷ giới, cẩn thận chút vẫn tốt hơn. Chi bằng mang thẳng những món đồ này về nghiên cứu nhé?” Hàn Ngạo hỏi ý Tô Mạt.
"Ừm, cũng được. Vậy lúc hai người thu dọn để ý nhé, còn có mất món em chưa nhìn kỹ, cẩn thận kẻo hỏng."
Tồ Mạt vừa dặn dò hai người vừa cẩn thận nhận lại âm nhãn và dương nhãn trong tay Đào Tử. Sau đó gói lại bằng bùa, đặt vào chiếc hộp chứa nước mắt quỷ.
Ba người thong thả thu dọn đồ vật trên bãi cỏ, không ai thấy có một bóng đen chợt ẩn hiện trong rừng cây.