Huyết Ảnh Nhân

Hồi 5

- Ngươi cũng tỉnh lại? Dù không sớm như ta mãi mong chờ.

Nghe tiếng nói, Triệu Thái đành nhướng mở hai mắt nhưng cam chịu vì không thấy gì, dù đã cố hết sức:

- Các hạ là ai? Sao giọng nói tuy quen nhưng tại hạ không thể nhớ ra?

Một điều an ủi và đáng mừng là giọng nói của đạo nhân sư phụ cũng đúng lúc này phát lên, lọt vào tai Triệu Thái:

- Nếu ngươi cảm nhận có quen thì càng tốt. Vì thiếu hiệp này chính là ân nhân, kịp thời cứu sư đồ chúng ta thoát tay nghịch đồ họ Quách.

Triệu Thái đã lờ mờ nhìn thấy một diện mạo, dù không thật rõ nhưng chính là sư phụ, qua lớp dương quang chiếu lòa cả hai mắt:

- Chúng ta đã thoát thật sao, sư phụ? Đa tạ huynh đài tiếp trợ, nhưng thật thất lễ vì tại hạ vẫn nằm thế này và nhất là chưa rõ tính danh của huynh đài.

Giọng nói quen quen với trí nhớ mù mờ của Triệu Thái lại cất lên:

- Ta họ Lý, ai quen biết đều gọi là Lý Nghi. Và kỳ thực chuyện ta tiếp trợ đa phần đều nhờ tâm cơ và phản ứng nhanh nhạy của ngươi. Ta thật không dám nhận lời đa tạ.

Sư phụ của Triệu Thái tiếp lời:

- Đành rằng vậy, nhưng nếu sau đó chẳng nhờ thiếu hiệp dụng lực đưa cả hai sư đồ bần đạo cùng ly khai hiểm địa, nghịch đồ vẫn có thể đã hạ thủ cả hai, quyết chẳng nương tay. Ngươi có biết chăng, Triệu Thái, cũng do ngươi hô hoán khiến nghịch đồ nhận lầm, nghĩ bảo vật mừng thọ bị ngươi tình cờ đánh rơi là vật y đang cần. Nên thay vì lưu lại chờ xem ngươi và bần đạo đã thật chết hay chưa, y cứ vội bỏ đi. Nhờ vậy, khi vị thiếu hiệp này xuất hiện trở lại, lập tức đưa hai chúng ta đi thoát thật xa. Bây giờ thì không lo ngại gì về họ Quách nữa.

Triệu Thái cũng bắt đầu lờ mờ nhìn thấy diện mạo của ân nhân:

- Xuất hiện trở lại là thế nào? Có phải bóng nhân ảnh từng lao đến, kịp đoạt bảo vật ngay trước mắt họ Quách chính là Lý Nghi huynh đài?

Lý Nghi gật đầu:

- Ta đã tình cờ xuất hiện, cũng là tình cờ nên mục kích cảnh bất nghĩa bất nhân. Vì thế, khi thấy ngươi để rơi một vật, ta ngỡ đó là vật họ Quách muốn chiếm đoạt, đành mạo hiểm ra tay trước. Sau đó, chờ họ Quách bỏ đi, dụng ý là truy tìm Lý Nghi này, ta nhân đó quay lại và chỉ là góp một phần nhỏ vào việc giải nguy cho nhị vị mà thôi. Xin đừng quá bận tâm.

Giọng của Triệu Thái lập tức chùng lại:

- Chứ không phải sau đó các hạ vì phát hiện đã đoạt nhầm vật ngoài ý muốn nên quay lại quyết dùng thủ đoạn khác để sửa chữa sai lầm, bằng cách giả vờ hiệp nghĩa, mong tiếp cận?

Đạo nhân lên tiếng trách Triệu Thái:

- Thiếu hiệp đã tận tình giúp cứu ngươi tỉnh, sao ngươi chưa gì lại có lời đa nghi?

Triệu Thái nóng nảy ngồi lên nhưng do bất lực nên không sao thực hiện:

- Có thể sư phụ chưa rõ căn nguyên. Kỳ thực đồ nhi vừa nhớ lại, đã gặp y một lần và là trong tình huống e rất bất tiện nếu cứ nhắc lại.

Giọng Lý Nghi vẫn thản nhiên:

- Ta thì nghĩ chẳng hề bất tiện. Nhưng dù sao cũng cảm kích vì ngươi phần nào vẫn có hảo ý, giữ thể diện cho ta.

Nhưng thái độ của đạo nhân thì thay đổi:

- Hóa ra thật sự có nguyên do để ngươi nghi ngờ thiện ý của Lý thiếu hiệp?

Triệu Thái chuyển mục quang cố nhìn thật rõ diện mạo Lý Nghi:

- Nếu ngươi quả quyết chẳng có gì bất tiện, sao không thuật lại tình huống đã xảy ra giữa ta và ngươi cho sư phụ ta nghe?

Lý Nghi lần này trong mắt Triệu Thái lại là một trang thiếu hiệp anh tuấn, y phục sạch sẽ tinh tươm, tạo một phong thái đường hoàng đĩnh đạc, nếu có thêm gia nhân hầu cận thì chẳng khác nào vương tôn công tử. Thế nên cung cách nói của Lý Nghi cũng đĩnh đạc đường hoàng, không ngần ngại dù đáp ứng Triệu Thái để tự thuật một điều lý ra phải rất ngại miệng:

- Ta cũng không có ý định giấu giếm sự thật. Và biết đâu nhờ thế lại là cách sẽ khiến ngươi hết nghi ngờ dụng ý thật lần này của ta! Không sai, ta và ngươi đã gặp nhau trong tình huống chẳng tốt đẹp gì. Ta đang giở trò diệu thủ, đã đánh cắp một vật từ bọc áo của một người thì bị ngươi bắt gặp, sinh sự và không chỉ đoạt lại vật đó mà còn khiến ta một phen bẽ mặt.

Đạo nhân vỡ lẽ:

- Bần đạo rõ rồi. Và nếu thiếu hiệp dám thẳng thắn thừa nhận đã từng có hành vi đó thì bần đạo cũng dám quả quyết mà chẳng sợ lầm rằng thiếu hiệp vốn dĩ có xuất thân từ Không Không môn!

Triệu Thái ngỡ ngàng:

- Sao sư phụ vẫn tỏ ra thản nhiên? Trừ phi vì đã biết quá rõ về môn phái này nên sư phụ không những không ngại mà còn tin ở họ.

Đạo nhân cười, là giọng cười lâu lắm rồi Triệu Thái mới được nghe lại, chứng tỏ sư phụ đang có tâm trạng vui:

- Môn chủ Không Không môn với bần đạo cũng có một ít giao tình. Và trong nhiều tuyệt kỹ của họ, thuật “diệu thủ không không” lại là công phu không thể thiếu trong Kỳ Hoàng Thuật. Chỉ lạ một điều là Lý thiếu hiệp sơ thất thế nào để bị ngươi phát hiện hành vi diệu thủ? Trừ phi thiếu hiệp chưa luyện hết hỏa hầu, vì thế chưa được phép xuất sơn, công khai hành tẩu?

Lý Nghi cười buồn:

- Ắt là do ma xui quỷ khiến, đúng vào lúc tối hậu, những tưởng Lý Nghi này đã có thể vượt qua thử thách cuối cùng để được thừa nhận trở thành môn nhân đích thực, nào ngờ lại bị người phát hiện. Vậy là xôi hỏng bỏng không, đành làm lại từ đầu.

Triệu Thái cũng buồn buồn và kỳ thực chẳng thể đề quyết nên có tâm trạng như thế nào mới phải:

- Nếu là vậy, vì giao tình từng có giữa gia sư và quý Môn chủ, tại hạ xin tạ lỗi về điều đã gây ra, được chứ?

Lý Nghi vẫn cười nhưng tươi hơn:

- Ý ngươi vẫn bất phục? Hoặc giả có phần miễn cưỡng, bất bình vì hành vi của ta và của chúng bổn Môn có thể gây tổn hại cho người được chọn làm đối tượng trổ tài diệu thủ? Vậy thì nghe đây, để vượt qua mọi thử thách, như lần ta bị ngươi bắt quả tang chẳng hạn, thì điều duy nhất ta cần tuân thủ là không được gây bất kỳ tổn hại nào đáng kể cho đối tượng. Thế là ta đã chọn vị nương nương đó, vừa sang giàu vừa không là nhân vật võ lâm để ra tay. Thêm nữa, thử thách cần vượt qua là phải thủ đắc, sao cho không bị bất kỳ ai phát hiện. Đã phần nào may cho ta là vị nương nương ấy có tình cờ lấy thỏi Thạch Son ra săm soi ngắm nghía. Vật đó đâu có giá trị gì. Ngươi thừa nhận chứ, rằng dù mất vật đó thì đối với một nương nương sang giàu vẫn cầm bằng như chẳng bị mất đi vật gì?

Triệu Thái chợt động tâm:

- Ngươi nói không đúng sự thật rồi. Vì nếu ta nhớ chẳng lầm, dù bị vặn hỏi, thì lúc đó bản thân ngươi không thể nói đúng vật chứa trong túi gấm, mâu thuẫn với lời ngươi vừa nói đã biết đó chỉ là một thỏi Thạch Son vô giá trị.

Và điều nghi ngờ của Triệu Thái lập tức được giải tỏa qua cách đáp vẫn trôi chảy của Lý Nghi:

- Vì có nói đúng tên của vật đó thì đối với ta thử thách vẫn thất bại. Thế nên, theo môn quy bổn Môn, ta thà nhận hơn là chạy trốn, một hành vi tuy không đảm bảo là quân tử nhưng lại là đòi hỏi khắt khe và nghiêm ngặt buộc ta chẳng thể chẳng tuân. Ngươi đã hiểu và hết nghi chưa?

Triệu Thái gượng đau, miễn cưỡng ngồi lên dù rất chậm:

- Mong đừng trách ta quá đa nghi. Vì thú thật ta không tin đây là lần thứ hai ngẫu nhiên ngươi gặp ta.

Đạo nhân cũng lên tiếng:

- Đúng rồi. Đây là điều bần đạo mấy lần toan hỏi. Thiếu hiệp có lẽ cũng nên minh bạch.

Lý Nghi cười:

- Ngươi không chỉ đa nghi mà còn rất tinh tế. Nhưng nếu ta vẫn bảo là do ngẫu nhiên gặp thì sao? Mà thôi, để ta giải thích luôn thì hơn. Là thế này, sau khi thất bại, ta rất hận ngươi. Vì vậy, chờ cho trưởng lão bổn Môn mắng và trách xong, ta lập tức đi tìm ngươi. Nhưng khi đến đạo quán Huyền Vũ, cảnh thiêu hủy làm ta bàng hoàng. Do không thể tác chủ, ta vội chuyển tin về bổn Môn, nhờ đó nhận được lệnh phải dò xét hư thực. Và nếu hoàn thành, hà hà... sẽ kể như ta nghiễm nhiên vượt qua thử thách, thay cho lần trước đã thất bại.

Nào ngờ, đúng là do ngẫu nhiên, ta phát hiện cảnh ngươi đấu khẩu, sau đó suýt bị họ Quách hạ sát. Tóm lại điều ngươi nghi chỉ đúng nửa phần và chuyện ngẫu nhiên gặp vẫn cứ xảy đến.

Triệu Thái lo lo:

- Ý muốn nói ngươi cũng sẽ chuyển tin là đã may mắn tìm thấy ta và gia sư?

Lý Nghi đáp nhẹ:

- Phần ta đương nhiên rất muốn báo để chứng minh đã hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng nếu ngươi lo ngại thì thôi. Bất quá ta chỉ hồi bẩm đã dò xét và biết rằng Huyền Vũ đạo quán may vẫn còn hai nhân vật chưa đến nỗi vong mạng.

Triệu Thái gượng cười:

- Ba chứ không phải hai. Và kỳ thực chỉ có mỗi mình gia sư mới đủ tư cách nhận là nhân vật duy nhất còn lại của đạo quán Huyền Vũ. Bởi vì ta đã là môn đồ bị trục xuất. Quách Phú Dĩ thì là phản đồ.

Lý Nghi giật mình:

- Đương nhiên ta có nghe họ Quách nói qua việc này. Nhưng với thái độ ngươi vẫn luôn xả thân vì lệnh sư, ta lại nghĩ chuyện trục xuất không hề có.

Đạo nhân lập tức lên tiếng:

- Thôi đừng đề cập đến những chuyện đã qua nữa. Trái lại bần đạo đang muốn nhờ Lý thiếu hiệp bằng cách nào đó báo tin đến hai nhân vật. Một là Môn chủ quý Môn, hai là Phương trượng phái Thiếu Lâm.

Triệu Thái hiểu ngay sư phụ có ý gì:

- Nghĩa là đồ nhi sau khi chờ hai nhân vật này đến sẽ chỉ còn mỗi một việc để hoàn thành vì sư phụ.

Đạo nhân bảo:

- Bần đạo cũng đã nghĩ lại rồi, có lẽ không cần thiết nữa.

Triệu Thái lại hiểu:

- Đạo trưởng có ý muốn nói sẽ ủy thác luôn cho Môn chủ Không Không môn và Phương trượng phái Thiếu Lâm? Vậy thì vãn bối đổi lại cách xưng hô thế này hẳn đạo trưởng hài lòng?

Đạo nhân chép miệng:

- Đừng nghĩ ngợi xa xôi cho nhọc tâm. Trái lại hãy nghĩ sau bao điều ngươi vừa thực hiện vì bần đạo kể như đã báo đáp xong toàn bộ ân tình. Và nếu còn cơ hội gặp lại hãy đối xử nhau như cố nhân, cần thiết hơn thì là tình trưởng bối với hậu bối.

Và đạo nhân quay nhìn Lý Nghi:

- Xin phiền thiếu hiệp.

Lý Nghi gật đầu:

- Không chậm hơn ba ngày ắt sẽ có kết quả. Và muốn vậy, tại hạ xin tạm lui chân một lúc.

Đạo nhân gật đầu:

- Đương nhiên thiếu hiệp cần giữ kín cách chuyển tin thần kỳ của quý Môn. Xin cứ tùy tiện.

Rồi đạo nhân quay trở lại với Triệu Thái để bảo:

- Ngươi cũng nên nhân cơ hội này tọa công tự dưỡng thương thì hơn. Bần đạo cũng cần nghỉ ngơi một lúc.

Nhưng Triệu Thái không tài nào yên tâm để thực hiện theo lời đạo nhân khuyên bảo. Vì thế, chờ Lý Nghi đi khuất, Triệu Thái khẽ lên tiếng dò hỏi:

- Có thật đạo trưởng chẳng hề phiền trách vãn bối về bất kỳ điều gì?

Đạo nhân chực khép mắt thì vì nghe Triệu Thái hỏi nên đành he hé mắt đáp lời:

- Phiền trách thì không! Bất quá bần đạo chỉ nghĩ, liệu ngươi đã nói hết sự thật với bần đạo chưa, nhất là về lai lịch đích thực? Ngươi không ở họ Triệu?

Triệu Thái thoáng giật mình, sau cùng đành thú nhận:

- Đấy là điều duy nhất, vãn bối vì lo cho sinh mạng bản thân nên dù với bất kỳ ai, kể cả đạo trưởng, vẫn tự hứa không bao giờ để lộ. Và cũng nhờ đó, ắt đạo trưởng đã nhận ra, vãn bối mới dám bạo gan đem cả liệt tổ liệt tông của Triệu gia để lập thệ và lừa họ Quách. Vì quả nhiên vãn bối không ở họ Triệu.

Đạo nhân thở ra một hơi dài:

- Bần đạo nhận ra chính là nhờ Quy Tức đại pháp của ngươi, đủ để giải thích vì sao ngươi có thủ pháp Độc môn, tuy chỉ điểm huyệt nhưng vẫn giúp bần đạo tạm thời bế kín tâm mạch lẫn hô hấp. Và Quy Tức đại pháp vì quá lợi hại như vậy nên trước kia ở Thạch Quy giáo dù có đến năm bảy nhân vật bối phận cao nhất cùng am hiểu thì thủy chung vẫn chưa nhân vật nào luyện thành. Nhưng ngươi luyện được, nghĩa là phải có quan hệ mật thiết với một trong những nhân vật vừa đề cập. Và sự thật là chẳng một ai trong số đó mang họ Triệu.

Triệu Thái cũng thở ra:

- Vì cái chết oan uổng của trăm sinh mạng bổn giáo, xin lượng thứ nếu vãn bối chẳng thể giãi bày gì hơn. Đồng thời xin mạo muội nhắc nhở đạo trưởng một điều, là...

Đạo nhân nhắm mắt lại:

- Bần đạo đoán hiểu rồi. Nhưng bần đạo quyết không thay đổi. Vì Lý Nghi thiếu hiệp có lẽ đã chuyển tin, Môn chủ Không Không môn và Phương trượng phái Thiếu Lâm thế nào cũng đến. Đừng nhắc đến nữa.

Tự hiểu mọi chuyện đã kết thúc, qua thái độ ngay lúc này của đạo nhân, Triệu Thái đành lo cho bản thân, bắt đầu tọa công điều trị thương thế.

Vừa lúc đó Lý Nghi quay lại, chỉ để vỏn vẹn nói một câu:

- Đã chuyển tin xong.

Kể từ đó, giữa họ, ba người, hầu như chỉ còn tồn tại bầu không khí tĩnh lặng. Vì sự thật là với họ đâu có gì để nói hoặc để đàm đạo cùng nhau.

*

Chỉ có Môn chủ Không Không môn cùng với vài ba nhân vật tùy tùng là đến đúng hẹn.

Triệu Thái cảm thấy đã tới lúc ly khai nên đứng lên nói:

- Vãn bối cũng cần đi. Xin cáo biệt.

Môn chủ Không Không môn là một văn nhân trung niên, dáng dấp nho nhã, chợt mỉm cười với Triệu Thái:

- Ngươi là nhân vật đã khiến Lý Nghi của ta thất bại trong thử thách cuối cùng? Bản lãnh như vậy là khá. Tiếc vì ngươi đã bị Quán chủ Huyền Vũ đạo quán hạ lệnh trục xuất nên thật tình ta không tiện lưu ngươi lại lâu hơn để đàm đạo và hỏi han đôi điều. Nhưng chí ít để tiễn chân ngươi thì ta có thể. Ngươi ưng thuận chứ?

Triệu Thái vụt liếc tia mắt sắc lạnh cho Lý Nghi, sau đó thu về và cười cười đáp lời:

- Môn chủ đã có thịnh tình, Triệu Thái tại hạ lẽ nào dám không tuân lệnh.

Nhưng cử chỉ của Triệu Thái không qua được mắt vị Môn chủ Không Không môn. Thế nên, vị Môn chủ lại mỉm cười:

- Như ngươi có điều cần nói với Lý Nghi nhưng chưa tiện mở miệng? Tốt thôi, vì Lý Nghi sẽ là người thứ hai được ta ưng thuận cho cùng tiễn chân ngươi. Và một người nữa chính là nhị trưởng lão của bổn Môn. Tạm biệt.

Nhị trưởng lão của Không Không môn là một lão nhân đầu hói. Vì Lý Nghi đã lên tiếng gọi:

- Không cần phiền đến Thốc Đầu Lão đâu, Môn chủ cứ để một mình thuộc hạ thi hành mệnh lệnh, sẽ quay lại ngay sau khi đã tiễn chân họ Triệu xong.

Nhưng Thốc Đầu Lão đã bắt đầu bước đi:

- Chớ nhiều lời. Mau đi nào.

Và quả nhiên khi đã đi khá xa, Triệu Thái lập tức lên tiếng trách Lý Nghi:

- Thiết nghĩ, ngươi đâu cần chuyển thêm tin Triệu Thái ta đã bị gia sư hạ lệnh trục xuất? Không lẽ ta biết giữ thể diện cho ngươi để đổi lại bằng hành vi gần như là nhục mạ này?

Lý Nghi cau mặt và bối rối:

- Ta không hề chuyển tin này. Ắt hẳn do Quách Phú Dĩ cố ý, bày ra thủ đoạn như thế để vu cho ngươi là hung thủ thiêu hủy đạo quán Huyền Vũ? Nhờ đó bổn Môn cũng nhận được tin!

Triệu Thái hoang mang, nửa tin nửa không, đành nhìn qua Thốc Đầu Lão và toan hỏi lại cho thật minh bạch.

Nào ngờ Thốc Đầu Lão cứ cắm cúi đi, sắc mặt thì quá nghiêm, lúc nào cũng lạnh như tiền, nên Triệu Thái nghĩ lại, thà không hỏi thì hơn.

Nhưng Lý Nghi thì khác, cứ hỏi:

- Nhị trưởng lão, xin hãy lên tiếng, nói hộ thuộc hạ một lời. Vì theo quy môn, thuộc hạ sẽ có lỗi nếu đưa tin sai sự thật hoặc cố tình thêm thắt gây phương hại cho người.

Thốc Đầu Lão làu bàu:

- Cứ tiếp tục đi. Đến lúc cần, nghĩa là khi lão phu sắp sửa tiễn chân xong theo đúng mệnh lệnh của Môn chủ, tự khắc lão phu sẽ minh bạch.

Lý Nghi vì phần nào thất vọng nên cũng làu bàu:

- Sớm muộn gì cũng nói, sao không nói ngay để không khí bớt nặng nề?

Triệu Thái chân vẫn đi, tay thì xua:

- Không cần đâu. Vì chỉ với thái độ này của ngươi cũng đủ cho ta tin.

Và khi đã đi quá xa, Triệu Thái tự ý dừng lại:

- Dù tiễn đưa ngàn dặm rồi cũng chia tay. Huống hồ đã đi xa thế này, tại hạ dù muốn quay lại, thậm chí để lén dò xét như ý quý Môn nghi ngờ thì cũng không thể nào theo kịp. Nhị vị xin cứ dừng chân, tự một mình tại hạ vẫn có thể đi tiếp. Cáo biệt.

Thốc Đầu Lão lên tiếng:

- Nếu ngươi đã đoán biết bổn Môn có ý nghi ngờ ngươi sẽ lẻn quay lại dò xét thì tốt hơn nên để lão phu tiễn thêm một quãng nữa. Hay ngươi thấy bất tiện?

Triệu Thái lắc đầu:

- Có bất tiện chăng là phiền đến cả hai người nhị vị cùng tiễn chân. Hoặc giả cứ để Lý Nghi tiễn thêm tại hạ một quãng nữa, cho quý Môn thật sự an tâm?

Thốc Đầu Lão cười nhạt:

- Với bản lãnh của Lý Nghi e không đủ tư cách tiễn chân ngươi. Hiểu ý của lão phu chứ?

Triệu Thái cười cười:

- Vậy sao không để một mình lão tiễn chân tại hạ? Cần gì phải thêm Lý Nghi? Hoặc giả kể cả lão cũng ngại không đủ tư cách tiễn chân tại hạ?

Thốc Đầu Lão lườm mắt sắc lạnh nhìn Triệu Thái:

- Ngươi nói rõ ý ra xem?

Triệu Thái nhún vai, nhưng bất ngờ bật người bỏ chạy:

- Là lão đừng mong tiễn chân tại hạ về Quỷ Môn quan. Lý Nghi ngươi cũng vậy.

“Vút!”

Hành vi của Triệu Thái đến Thốc Đầu Lão cũng giật mình. Thế nên, Thốc Đầu Lão vội quát bảo Lý Nghi:

- Ngươi cứ chờ ở đây. Chưa có lệnh lão phu, cấm ngươi không được manh động.

Nhưng Thốc Đầu Lão vừa bật người dùng khinh công đuổi theo Triệu Thái thì đột ngột Lý Nghi vừa chạy vừa hô hoán:

- Thì ra đây mới là thật ý của Môn chủ, cũng muốn tiễn chân ta về Quỷ Môn quan? Triệu Thái, ta và ngươi vậy là chung số phận. Đừng nghi ngờ ta. Trái lại, ta có cách minh chứng mưu thâm độc này không liên quan đến ta. Hãy cùng ta phân khai, đùa với lão thối này một phen. Thay vì càng chạy, ta và ngươi càng dễ bị lão lần lượt hạ thủ.

Thốc Đầu Lão lại thêm bất ngờ vì cử chỉ của Lý Nghi. Và không hiểu sao, lão bỏ Triệu Thái, quay trở lại để cố truy đuổi Lý Nghi:

- Lệnh của lão phu vốn là trưởng lão bổn Môn, sao ngươi dám bất tuân? Chỉ với tội này thôi cũng quá đủ để lão phu xử trị ngươi theo môn quy. Mau đứng lại.

Lý Nghi là môn hạ Không Không môn, so với Thốc Đầu Lão mang bối phận một trưởng lão thì thân thủ bản lãnh nào sá gì. Và không lạ khi chỉ thoáng chốc là Lý Nghi đã bị Thốc Đầu Lão đuổi kịp. Điều đó khiến Lý Nghi kinh hoàng, kêu Triệu Thái:

- Ngươi nên mau giúp ta nếu như muốn ta sau này cùng ngươi dò xét hư thực. Cũng có thể kế mưu thâm độc này chủ ý nhắm vào sư phụ ngươi thì sao? Ối... đừng để lão hạ sát ta.

Triệu Thái đã dừng lại xa xa và bây giờ lại chạy nữa:

- Chao ôi, nghe ngươi nhắc ta mới nhớ. Thảo nào chỉ có Không Không môn nhận được tin nên xuất hiện. Nhất định quý Môn vì sẵn có mưu đồ nên đã cố tình không đưa tin, khiến phái Thiếu Lâm không thể đến. Ta phải lo cứu nguy cho gia sư trước đã. Cáo biệt.

Thốc Đầu Lão chợt cười vang:

- Với thân thủ của hai ngươi, lão phu không ngại thừa nhận sự thật. Đó là cả hai đừng mong toàn mạng. Vậy thì sẽ không ai biết những gì đã xảy ra ở quanh đây ngày hôm nay. Tiểu tử ngươi muốn cứu nguy cho lão ngu xuẩn bất lực đó ư? Hãy chờ đến kiếp sau vậy. Ha... Ha...

Và lão bỏ Lý Nghi, chạy ngược trở lại để kịp chặn lối Triệu Thái.

Triệu Thái từng suýt mất mạng vì Quách Phú Dĩ, chỉ là đại sư huynh mình, thì công phu sở học nào đáng kể gì nếu đem so với Thốc Đầu Lão đang là nhân vật có bối phận cực cao của Không Không môn. Thế nên tình cảnh như khi được tái diễn, Thốc Đầu Lão chỉ trong thoáng chốc đã xuất hiện chặn lối Triệu Thái, tương tự như vừa xảy ra với Lý Nghi. Và đến lượt Triệu Thái vừa chờn vờn tìm cách tránh lão Thốc Đầu vừa hô hoán gọi Lý Nghi:

- Này sao ngươi không giữ lời, hợp cùng ta hý lộng lão thối? Hoặc giả ngươi không hiểu lời ta bảo phải lo cứu nguy sư phụ chỉ là giả vờ để dụ lão bỏ ngươi đuổi theo ta? Này, đừng để ta một mình đối phó lão. Ta đương không nổi đâu.

Lý Nghi phá lên cười:

- Ai bảo ta không hiểu thủ đoạn đó của ngươi. Yên tâm đi, chờ khi ngươi thật sự sắp nguy sẽ đến lượt ta thay vào, cùng đùa với lão. Nhưng muốn thành sự, ý của ta là khuyên ngươi nên tận lực quần cho lão thấm mệt. Vì lúc này lão đã rõ mưu đồ giữa ta và ngươi, chỉ e lão thay đổi đấu pháp, sẽ không phí lực chạy đầu này đuổi đầu kia. Trái lại lão thà giết trước một, tiếp đó sẽ tha hồ ung dung kết liễu một còn lại sau. Nào, cứ cùng lão giao thủ một vài chiêu đi nào.

Lý Nghi nói thế nào thực hành thế ấy. Và vì không lo Lý Nghi nhân cơ hội bỏ chạy, Thốc Đầu Lão quả nhiên hoàn toàn yên tâm, chỉ chiếu cố một mình Triệu Thái. Lão xuất lực, phát chiêu chưởng.

- Lẽ ra lão phu phải sớm nghĩ đến điều này, nhưng bây giờ cũng chưa muộn. Tiểu tử, đỡ!

“Ào...”

Triệu Thái thất kinh, dù không thể vẫn tận lực nhảy tránh:

- Sao ngươi đã không giúp ta lại còn oang oang chỉ điểm lão? Ối...

Và may, Triệu Thái tránh thoát.

“Vù...”

Điều đó chỉ khiến Thốc Đầu Lão thêm hùng hổ:

- Ngươi đừng mong gặp may lần thứ hai. Đỡ!

“Ào...”

Trong khi đó, Lý Nghi lại cười:

- Ngươi thử đoán xem, vì sao ta chịu khó phí công điểm chỉ phương cách cho lão thối? Dĩ nhiên ta phải có dụng ý chứ? Ha... Ha...

Triệu Thái thì lại tiếp tục tìm phương lẩn tránh:

- Muốn ta đoán nào có khó. Nhưng ta quần với lão đã mệt rồi. Ngươi hãy chịu khó thay ta vì lão tuy kém trí, thảo nào cứ bị ngươi gọi là lão thối, nhưng công phu của lão chẳng hề kém, nếu không muốn bảo là quá lợi hại. Đấy, đấy, úy, chỉ suýt nữa là ta mất mạng. Ngươi mau vào đi, đến lượt ngươi đấy.

Thốc Đầu Lão chợt phát nộ, hất đầu, vừa gầm vừa tung mấy loạt chiêu liên hoàn vào Triệu Thái:

- Tiểu tử to gan, sao dám mắng lão phu? Bảo kém trí có khác nào chê lão ngu xuẩn? Chết này! Đỡ này!

“Ào...”

“Vù...”

Vẫn đứng ngoài nhìn vào, Lý Nghi chợt bảo:

- Ngươi vẫn chưa tận lực? Thôi nào, đừng giả vờ nữa, trái lại hãy quần cho lão thật mệt. Vì càng sớm kết thúc thì ta và ngươi càng có thêm cơ hội quay lại với sư phụ ngươi. Ta biết ngươi không đến nỗi kém như thế đâu. Cho dù bảo ngươi hoặc đả bại hoặc giữ thế bình thủ cùng lão thì thú thật đấy là điều ta chẳng dám nghĩ đến.

Nhưng mấy loạt chiêu liên hoàn của Thốc Đầu Lão đã thật sự làm Triệu Thái khốn đốn. Và một trong nhiều loạt kình đó đã bất ngờ cuộn ập vào Triệu Thái với khí thế nhanh không thể tả khiến Triệu Thái kêu thất thanh:

- Chao ôi, ngươi định để Triệu Thái ta chết dưới tay lão thối này thật sao? Ối...

“Bùng...”.

Chẳng còn cách nào khác, Lý Nghi hối hả xông vào:

- Ai bảo ngươi không lo tránh nếu cảm thấy khó đương? Này, Thốc Lão, lão có biết sau lưng lão, môn nhân bổn Môn gọi đùa lão như thế nào không? Mau qua đây, ta sẽ thổ lộ cho lão biết bọn họ vẫn xem thường lão như thế nào.

Chỉ bằng một lời nói như thế, Lý Nghi đã làm Thốc Đầu Lão bỏ qua cơ hội hạ thủ Triệu Thái đang lảo đảo, để chuyển qua với Lý Nghi:

- Ngươi đừng bịa chuyện định lừa dối lão phu. Vì đối với bổn Môn, lão phu tuy có lần ngã nặng suýt chết, nhưng sau khi chữa trị, bản lãnh lão phu vẫn nguyên vẹn. Làm gì có kẻ nào dám xem thường. Trừ phi kẻ đó chính là ngươi. Thảo nào Môn chủ cứ căn đi dặn lại, bảo lão phu đừng nương tay, thà diệt ngươi để trừ hậu họa vẫn hơn. Đỡ!

“Ào...”

Lý Nghi vì dụng ý muốn quần thảo cùng lão nên lập tức tránh chiêu:

- Hóa ra lão vẫn chưa biết gì? Thế mà ta ngỡ lão đã biết mọi người cứ luôn gọi lão là Lão Ngốc, thay vì Lão Thốc. Ta nói thật đấy. Mà lão có thừa nhận lão quá ngốc chăng?

Thốc Đầu Lão động nộ:

- Ngươi ngốc thì có. Đỡ!

“Vù...”

Chợt có tiếng của Triệu Thái cất lên:

- Ngươi sao mãi tránh, khác với lời xui bảo ta cùng lão chạm chiêu khi nãy? Và nếu thật sự lão quá ngốc, ta khuyên ngươi nên khích nộ lão thật nhiều vào, đồng thời tìm cơ hội làm cho lão suy giảm càng nhiều chân lực chừng nào càng tốt chừng ấy.

Lý Nghi đang lo tránh chiêu của Thốc Đầu Lão:

- Ai không am hiểu điều đó, cần chi phải nhắc ta? Nhưng nói thì dễ, thực hiện mới là khó. Vì lão tuy thừa nhận đã có lần ngã nặng, thảo nào ta phát hiện lão có vẻ không bình thường, nhưng lão vẫn đúng khi cứ tự phụ về bản lãnh công phu. Ngươi nên chuẩn bị đi, sắp sửa thay thế ta là vừa. Úy thấy chưa? Vậy là ta cũng một phen hút chết. Phì...

Triệu Thái nói:

- Ta vẫn chưa bình ổn chân nguyên, đâu thể sớm thay thế ngươi? Vả lại, qua thân pháp ngươi từng bộc lộ khi xuất hiện đoạt bảo vật ngay trước mắt Quách Phú Dĩ, ta nhận định thân thủ ngươi quyết không tầm thường. Thôi nào, hãy tận lực quần cho lão thật mệt. Còn nếu như ngươi cứ giả vờ, dụng ý là che giấu bản lãnh thật của ngươi thì đừng trách ta chẳng giữ lời. Vì kỳ thực ta đang rất lo cho sư phụ, e khó đối phó nổi với âm mưu đoạt chiếm vật báu do Môn chủ của ngươi thi thố nhắm vào sư phụ ta.

Lý Nghi hốt hoảng bật kêu:

- Này, ngươi trả đũa ta đấy ư? Đương nhiên ta không phủ nhận là có một ít sở học gia truyền nhưng chỉ thiên về khinh thân pháp mà thôi. Đâu phải như ngươi, nếu chẳng có nội công thâm hậu thì làm gì mong toàn mạng khi bị họ Quách cuồng nộ quật cho hàng loạt đến mười mấy chưởng kình liên tiếp. Ngươi đừng quá nhẫn tâm, định bỏ ta mà đi.

Lời của Lý Nghi có phần nào xác thực. Vì thủy chung, dù Thốc Đầu Lão có thi triển bao nhiêu loạt chưởng kình thật hung hãn thì vẫn chưa chiêu nào đủ uy lực gây tổn hại đến Lý Nghi. Tất cả đều nhờ vào thân pháp khá linh hoạt và biến ảo như Lý Nghi thổ lộ.

Sự thật này làm Thốc Đầu Lão cuồng nộ, bật gầm vang dội:

- Lão phu không diệt được ngươi, sao xứng là trưởng lão hơn ngươi thập bội. Hãy nạp mạng.

“Ào...”

Và Triệu Thái phát hiện Lý Nghi bắt đầu khốn đốn, dù vậy vẫn lên tiếng, tỏ cho Lý Nghi biết bản thân thật sự đã đến lúc cần phải đi:

- Ngươi vẫn không tận lực? Vậy thì tùy ngươi. Phần việc của ta dĩ nhiên ta cứ thế tiến hành. Ta đi đây.

Nhưng Triệu Thái vừa xoay lưng, Lý Nghi lập tức giận dữ gào thét:

- Ngươi không phải đấng nam nhi. Được lắm, ngươi đi đi. Hạng người hồ đồ và lại quá đa nghi như ngươi thì bất cận nhân tình như thế này là đương nhiên phải có. Ta đã lầm mới kêu gọi và lại còn thay ngươi đối phó lão ngốc. Nếu biết trước, thà lúc nãy ta bỏ đi, thử xem ngươi xoay xở thế nào. Ối, lão muốn giết ta thật sao? Ôi chao! Ta...

Và “bùng” một tiếng, loạt chấn kình làm cho lời của Lý Nghi bị cắt ngang.

Diễn biến này khiến Triệu Thái không thể không xoay lại. Và nhờ đó Triệu Thái thấy Thốc Đầu Lão vừa cười vừa đắc ý quật thêm mấy loạt kình nữa vào Lý Nghi hãy còn đang chao đảo ngả nghiêng:

- Diêm vương đã định canh ba, ngươi muốn chờ đến canh năm cũng không được. Mau nạp mạng cho lão phu. Ha... Ha...

“Ào...”

“Vù...”

Và Triệu Thái cau mặt, nhìn cảnh Lý Nghi quả nhiên đang luống cuống, muốn lẩn tránh cái chết đổ ập đến nhưng dường như không thể. Vì thế một chưởng lực của Thốc Đầu Lão đã ào ào quật vào Lý Nghi.

“Ào...”

Lý Nghi thất kinh hoảng vía, bối rối hất bừa hai loạt kình:

- Lão thật độc ác. Kể cả Không Không môn cũng vậy. Dám nhẫn tâm giết ta chỉ để sát nhân diệt khẩu. Nếu ta thoát nạn phen này, nhất định sẽ báo thù, diệt bằng hết lũ Không Không môn độc ác, ngụy quân tử. A... A...

“Bùng... Bùng...”

Phản ứng của Lý Nghi không ngăn nổi chưởng lực của Thốc Đầu Lão mạnh như sóng triều dâng. Và vì không nổi nên sóng xô vỡ bờ, chấn động Lý Nghi, hất bay lông lốc về phía sau. Đã thế, Lý Nghi còn thổ huyết lai láng:

- Ọe...

Thốc Đầu Lão lạnh lùng lướt đến:

- Không ngờ mạng ngươi vẫn lớn, nhưng lần này thì chẳng thể như thế nữa. Xem đây!

Và Thốc Đầu Lão quật một kình tối hậu vào thân hình cơ hồ đã nằm bất động của Lý Nghi.

“Vù...”

Lý Nghi kiệt lực, đành nhắm mắt lại và chờ chết.

Triệu Thái kịp xuất hiện với một chiêu kình tập kích vào phía hậu Thốc Đầu Lão:

- Đỡ!

“Ào...”

Nào ngờ Thốc Đầu Lão xoay phắt lại thật nhanh, với nụ cười đắc ý:

- Lão phu cũng đâu đến nỗi ngốc, đúng không? Thế nên đoán biết trước và sẵn sàng dành cho ngươi điều kinh ngạc này. Đỡ!

“Vù...”

Nhưng Triệu Thái chỉ cười và thân hình bất chợt lạng qua một bên, chếch xeo xéo về phía sau, vừa đủ để tránh cùng Thốc Đầu Lão chạm kình.

“Vút!”

Thốc Đầu Lão bị kinh ngạc, vội đảo người bám theo bén gót:

- Ngươi muốn kéo dài thời gian, định chờ lão phu suy giảm ư? Chỉ tiếc ngươi quá kém nên không thể toại nguyện. Nạp mạng!

“Ào...”

Triệu Thái vẫn cười cười, vừa lùi vừa nhảy tránh qua một bên thêm lần nữa.

“Vút!”

Thốc Đầu Lão động nộ, toan lao bám theo nhưng chợt nghĩ lại, chợt dừng chân và phá lên cười:

- Là ngươi muốn tạo cơ hội cho Lý tiểu tử phần nào khôi phục? Vậy thì lão phu cứ hạ thủ y trước. Ha... Ha...

Thốc Đầu Lão làm như thế thật, huống hồ vào lúc đó Lý Nghi vẫn còn nằm yên một chỗ, nhất định sẽ không toàn mạng nếu bị Thốc Đầu Lão quật thêm một kình nữa kết liễu.

Triệu Thái liền lao vào lão:

- Đỡ!

“Vù...”

Thốc Đầu Lão đương nhiên phát hiện, lập tức quay trở lại với Triệu Thái với một đạo uy kình xuất thủ nhanh như chớp:

- Nghĩa là ngươi muốn chết trước Lý tiểu tử? Vậy sẽ được toại nguyện.

“Ào...”

Nào ngờ Triệu Thái lại lùi, với khóe miệng vẫn giữ nụ cười không thật sự hàm một ý nào rõ rệt, ngoài việc đã thoát ngọn kình nhanh thật nhanh của Thốc Đầu Lão.

“Vụt!”

Thốc Đầu Lão rất giận, chực phát tác, nhưng bất ngờ lại cười:

- Đánh không đánh, chạy không chạy, dụng ý ngươi có phải muốn lão phu mất thời gian? Nhưng vì lão phu đã đoán ra. Ha... Ha... nên vẫn có cách khiến ngươi thất vọng.

Dứt lời, lão lao ngược trở lại thật nhanh, tiếp cận và quyết liệt quật sát kình vào Lý Nghi.

“Vù...”

Lý Nghi đang gượng ngồi dậy và vì mục kích sát kình ập xuống, kể như tử thần đã cận kề, bèn tái mặt bàng hoàng, dù nâng tay lên nhưng không thể xuất kình hầu phần nào ngăn chặn bước chân tử thần.

Chính lúc đó Triệu Thái lại lao đến, cũng xuất lực tập kích lão Thốc Đầu:

- Đỡ!

Nhưng lần này vì đã quyết tâm nên Thốc Đầu Lão vẫn giữ chiêu chưởng hạ sát Lý Nghi, tỏ ra không bận tâm gì mấy cho dù vẫn biết đang bị Triệu Thái tập kích.

Và điều này làm cho Lý Nghi càng thêm cận kề cái chết hơn lúc nào hết, do vậy diện mạo tái xanh, mắt thì từ từ nhắm lại.

Nào ngờ đột ngột vang lên tiếng Triệu Thái gầm:

- Phải như thế chứ. Và ta chỉ chờ đợi mỗi điều này. Mau nằm xuống.

Cùng với tiếng gầm, đấu pháp của Triệu Thái cũng đột ngột đổi thay, biến chưởng thành trảo hoặc một chiêu cầm nã gì đó, chộp loạn vào một số huyệt đạo ở phía sau lưng lão Thốc Đầu.

“Vù...”

Chợt phát hiện có sự bất diệu, Thốc Đầu Lão cũng gầm và hơi xoay nghiêng nửa người về phía sau, một động thái không những giúp lão vẫn giữ nguyên chiêu sát kình quật xuống Lý Nghi bằng hữu thủ mà còn tạo cơ hội cho lão thuận tiện dùng tả thủ quật chếch ngược vào Triệu Thái một kình khác hầu tự bảo vệ sinh mạng lão:

- Ngươi thật to gan. Cho ngươi cùng chết!

“Ào...”

Triệu Thái đã tiếp cận quá gần, dù muốn thay đổi đấu pháp một lần nữa cũng không kịp. Vì thế, đã lỡ đà, Triệu Thái cố xoay theo lão và quyết liệt giữ nguyên chiêu đang chộp vào các huyệt đạo của lão.

May sao Triệu Thái kịp đắc thủ, một sát na trước lúc bị kình của Thốc Đầu Lão chấn như giáng vào người.

“Ầm!!”

Triệu Thái ngã bật ngửa:

- Hự!!

Nhưng Triệu Thái vẫn mừng vì phát hiện Thốc Đầu Lão cũng từ từ khuỵu người xuống, sau đó thì ngã vật ra, nằm bất động, khiến cho chiêu sát kình nhắm vào Lý Nghi hoàn toàn vô hiệu, tự tan biến đi.

Và vì mừng nên Triệu Thái dù chưa kịp ngồi lên vẫn cất tiếng gọi Lý Nghi:

- May cho ngươi đấy. Nhờ ta liều, sau vài lượt nửa đánh nửa không, làm lão ngốc sơ tâm, cuối cùng cũng có cơ hội để ta dùng thủ pháp Độc môn khiến lão thất tán công lực, không thể hạ sát ngươi. Như thế có vừa ý ngươi chưa?

Lý Nghi đang từ từ hoàn hồn.

- Có phải ngươi chờ một lời đáp tạ của ta? Nhưng sao ngươi không thực hiện sớm hơn? Vì lẽ đó, ta chỉ đáp tạ ngươi có một nửa thôi. Đừng mong đợi nhiều hơn.

Triệu Thái cười cười, ngồi dậy:

- Được một nửa cũng tốt, hơn là bị ngươi mắng như vừa rồi. Mà này, nếu muốn kết thúc lão thì đấy là phần của ngươi. Nhanh lên, nếu không lão có thể kịp khôi phục thì khốn.

Lý Nghi cũng lảo đảo tìm cách đứng lên:

- Ta bị tổn thương kinh mạch, muốn hạ sát lão e không thể. Nhưng đừng lo. Mãi không thấy lão cựa quậy hoặc lên tiếng, ta nghĩ thủ pháp của ngươi đủ lợi hại để lão phải nằm yên lâu hơn. Mà này, sao ngươi không tự tay kết thúc lão? Há chẳng phải chính ngươi là đối tượng đầu tiên được lão chọn để tiễn đưa vào Quỷ Môn quan hay sao?

Triệu Thái đang nặng nhọc đứng lên:

- Một kình vừa rồi của lão làm ta lãnh đủ. Muốn thì muốn đấy nhưng ta e chẳng mong đủ lực thực hiện. Dù vậy, nếu ngươi thật sự không thể, à... ta đành tự tay điểm tử huyệt của lão vậy. Hơn là cứ thế này chờ lão ung dung kết liễu sinh mạng ta và ngươi. Ôi... Đau thật.

Lý Nghi đã thôi lảo đảo, chợt trố mắt nhìn Thốc Đầu Lão và kêu:

- Úy?! Lão đã chết rồi? Hay thật, ngươi đã giết lão, còn giả vờ không biết. Có phải sợ ta phát hiện ngươi đã đạt thân thủ tuyệt đại thượng thừa nên cố tình che giấu chăng?

Triệu Thái dù chấn động nhưng vẫn không tin:

- Ngươi đùa thật chẳng đúng lúc. Vì ta tự rõ lão không thể nào dễ mất mạng chỉ với thủ pháp ấy của ta. Nhưng ngươi nói thật chăng, về việc lão đã chết?

Thốc Đầu Lão vẫn nằm bất động, và là cách nằm xem ra chẳng giống chút nào nếu như lão chỉ bị thủ pháp của Triệu Thái làm cho thất tán công lực. Tóm lại, dáng nằm không tự nhiên của Thốc Đầu Lão càng tỏ ra phù hợp hơn với câu Lý Nghi đang nghĩ hoặc nói với Triệu Thái:

- Ở đây chỉ có ta với ngươi. Đối đầu lão ngốc lần sau cùng chính là ngươi. Kết cục xảy ra đến với lão dù có như thế nào cũng xuất phát từ lần đối đầu đó. Vậy nếu chẳng phải ngươi khiến lão bỏ mạng ngay đương trường thì là ai? Đừng bảo ta đùa. Trái lại chính ngươi mới là kẻ thật khéo đùa, cho dù đùa không phải cách. Hoặc giả quá vụng về khi toan che giấu thân thủ bản lãnh đích thực của ngươi. Không tin ngươi cứ tận mắt xem.

Lúc Lý Nghi dứt lời thì dù nặng nề và chậm chạp thế mấy, Triệu Thái cuối cùng cũng lê được thân đến cạnh nơi Thốc Đầu Lão vẫn cứ nằm. Và chỉ cần bước thêm bước nữa, vòng sát qua đầu hói của lão, đặt chân và dừng lại ở phía bên kia, nơi mặt lão nằm hất nghiêng qua, là Triệu Thái nhận thấy ngay lão đang mang diện mạo của một người đã chết. Răng nhe ra, da xám xịt, mắt mở trừng trừng, hai cánh mũi thì bất động vì không còn phập phồng hoặc phấp phỏng thở nữa. Lại còn một chi tiết nữa khiến Triệu Thái lúc mới nhìn qua nếu chỉ bán tín bán nghi thì khi tin chắc lão Thốc Đầu đã chết liền há miệng kinh hoàng bật kêu:

- Không phải ta hạ thủ kết liễu lão! Mà là... ngươi không nhìn thấy gì ở mi tâm huyệt của lão sao? Một vệt nhỏ rướm máu như sợi chỉ hồng tình cờ nằm vắt ngang! Lão đã mất mạng vì Quỷ Kiếm Vô Ảnh Thủ!?

Lý Nghi lập tức chú mục nhìn vào lằn vạch đỏ nằm ngang qua huyệt Mi Tâm của lão:

- Xem ra cũng giống. Vì ta đương nhiên có nghe qua danh hiệu và bản lãnh thần sầu quỷ khốc của nhân vật này. Nhưng một là nhân vật đó đã bốn năm qua chẳng có bất kỳ ai được nghe nói đến nữa về tung tích. Hai là từ nãy giờ ngoài ta và ngươi hoàn toàn chẳng thêm ai xuất hiện để có thể bảo là đã đột ngột hạ lão giúp ta và ngươi. Ta chưa thể tin đây là kiệt tác Quỷ Kiếm Vô Ảnh Thủ. Trừ phi...

Và Lý Nghi đột ngột bỏ lửng câu nói, tương tự cũng đột ngột chuyển mục quang qua nhìn sững Triệu Thái.

Triệu Thái lạnh người, nhìn lại Lý Nghi:

- Trừ phi như thế nào? Hay ngươi toan bảo Triệu Thái ta chính là Quỷ Kiếm Vô Ảnh Thủ?

Lý Nghi cười cười:

- Tự ngươi nói đấy nha. Nhưng sao ngươi lại nhìn ta? Có phải vì chưa thể sớm bộc lộ thân thủ, ngươi toan đối phó ta, sát nhân diệt khẩu, như lão Thốc Đầu vừa thực hiện theo mệnh lệnh Môn chủ Không Không môn?

Triệu Thái cũng cười, nhưng là nụ cười mang theo sắc lạnh:

- Có thể ta sẽ đối phó ngươi nhưng không phải để sát nhân diệt khẩu như ngươi nghĩ. Trái lại, chỉ vì ngươi chứ chẳng phải ta là Quỷ Kiếm Vô Ảnh Thủ.

Lý Nghi thoáng rùng mình, vô tình làm cho cái cười trở nên gượng dần:

- Ngươi chính là Quỷ Kiếm Vô Ảnh Thủ. Nếu muốn hạ thủ thì cứ ra tay, đừng ngụy biện và bịa ra chuyện ta là Quỷ Kiếm Vô Ảnh Thủ. Cũng là điều hết sức miễn cưỡng nếu không muốn bảo là phi lý.

Triệu Thái liền ngớ người, sau đó cũng gượng cười:

- Ta không phải nhân vật đó. Và vì ta có cách chứng minh nên ở đây do chỉ còn mỗi mình ngươi khiến ta không thể không nghĩ ngươi là Quỷ Kiếm Vô Ảnh Thủ.

Lý Nghi vẫn cười nhưng đỡ gượng hơn:

- Ngươi định chứng minh rằng vì không mang kiếm nên không thể là Quỷ Kiếm Vô Ảnh Thủ? Thế thì ta cũng vậy.

Triệu Thái lại ngớ người:

- Ngươi nói cũng phải. Vì quả thật ta không hề mang kiếm, bất luận là giấu trong người hay mang lộ liễu ra ngoài. Trong người ngươi có giấu kiếm chăng?

Lý Nghi lấy hai tay vừa vỗ vỗ vừa tự sờ nắn khắp thân, dọc theo lớp y phục:

- Ta không thuận kiếm cũng chẳng có sở trường nào khác ngoài một ít bản lãnh khinh công. Mang theo kiếm làm gì cho vướng bận? Không có.

Triệu Thái cũng hành động tương tự để minh chứng cho Lý Nghi thấy bản thân không hề mang kiếm:

- Ta cũng không có. Ngươi thấy đấy. Vậy là đã có đệ tam nhân xuất hiện, hạ thủ lão giúp ta và ngươi? Nhưng với thân thủ như vậy, xuất hiện, hành động mà ta và ngươi chẳng hay biết gì, lẽ nào bản lãnh của Quỷ Kiếm Vô Ảnh Thủ mới thật sự đạt đến đại thượng thừa?

Lý Nghi vẫn cứ nhìn Triệu Thái và rồi tự nhún vai:

- Bất luận ngươi nói thế nào, ta vẫn cảm thấy khó tin có một nhân vật đạt bản lãnh ngần ấy. Nhưng vì ngươi không mang kiếm, kể cả ta cũng chẳng nhìn thấy ngươi xuất thủ, dùng lợi khí sát hại lão Thốc Đầu, đành tạm tin đã có một nhân vật như thế xuất hiện. Mà đã vậy, người của Không Không môn vừa mất mạng, lại còn là trưởng lão nữa, hậu quả sẽ khó lường nếu để họ phát hiện ta và ngươi phần nào có liên quan đến cái chết của Thốc Đầu Lão. Thế nên, tẩu là thượng sách. Không chạy được cũng gắng mà chạy. Mau.

Và Lý Nghi tập tễnh bỏ đi ngay, không cần biết Triệu Thái có chấp thuận hay không.

Nhưng chỉ đi được mấy bước, Lý Nghi quay lại và vì thấy Triệu Thái tuy cũng lập cập bước đi nhưng là theo một phương khác, Lý Nghi vội gọi:

- Ngươi có muốn cùng ta đồng hành chăng? Vì ta chợt nhớ một cách có thể giúp ta và ngươi tạm yên thân vào lúc này.

Triệu Thái cười lạt:

- Hãy nói xem nào. Cũng có thể ta sẽ cân nhắc về đề xuất của ngươi.

Lý Nghi quay trở lại với thi thể Thốc Đầu Lão:

- Tuyệt kỹ Không Không môn nào chỉ có thuật diệu thủ. Sau diệu thủ là hoạt cước. Sau hoạt cước là ngụy trang. Sau ngụy trang thì là thủ thuật dị dung. Ta tuy chưa được chỉ điểm nhưng cũng miễn cưỡng dùng thuật dị dung này. Hy vọng Thốc Đầu Lão vẫn mang đủ mọi vật dụng bên người.

Triệu Thái động tâm dừng lại nhìn Lý Nghi quả thật đang sục tìm trong bọc áo lão Thốc Đầu:

- Nếu có thuật dị dung, ta nghĩ, có thể cũng cần có một người đồng hành như ngươi.

Lý Nghi chợt tủm tỉm cười:

- Ngươi đừng quá đa nghi, nhất là về ta. Vì nếu không có ta cùng đi, ngươi làm sao đủ am hiểu để đối phó với Không Không môn hầu cứu nguy cho sư phụ ngươi? Và với thuật dị dung chỉ mới là một.

Triệu Thái đành miễn cưỡng đáp ứng khi thấy Lý Nghi cuối cùng cũng lôi từ bọc áo lão Thốc Đầu ra một túi lỉnh kỉnh nhiều loại vật dụng thật chẳng rõ có công dụng gì:

- Ngươi thừa biết ta thế nào cũng đi đến nơi gia sư từng giấu vật. Và đây là thủ đoạn để ngươi được ta ưng thuận cho cùng đi?

Lý Nghi đang chọn một vài vật lỉnh kỉnh để tự dị dung trước cho bản thân:

- Sư phụ ngươi quyết chưa thể ngờ đang bị Môn chủ Không Không môn dùng âm mưu đối phó, thế nên ắt đã đưa họ đến chỗ giấu vật. Kỳ thực ta chỉ muốn biết họ giở trò gì và tại sao đột ngột nảy ý kết liễu ta. Vì vậy, nếu không theo ngươi thì biết theo ai? Và cũng may là đã được ngươi ưng thuận. Hãy lại đây nào.

Diện mạo của Lý Nghi đang dần thay đổi, thật khó nhận ra, điều đó làm Triệu Thái hiếu kỳ và phấn khích, đành lê chân tiến lại gần:

- Nhưng nếu ngươi sinh nhị tâm, cố tình dùng cách này để đoạt vật của gia sư, ngươi tin chăng, ta sẽ không bao giờ dung thứ cho ngươi.

Lý Nghi gật đầu, vừa giúp Triệu Thái dị dung, biến đổi diện mạo, vừa bảo:

- Đã là vật ngươi cũng đang thèm khát, thì nếu cần, ta sẽ chỉ bổ trợ ngươi.

Triệu Thái lập tức phủ nhận:

- Ta không hề có tâm địa đó. Bằng không...

Lý Nghi chợt nạt ngang:

- Đừng cử động. Ngươi không có ý đó thì thôi, làm gì phản ứng dữ vậy. Hãy chịu khó ngồi yên để ta giúp ngươi dị dung không nào.

Triệu Thái đành ngồi yên, nhờ đó có cơ hội quan sát Lý Nghi ở khoảng cách thật gần...