Thế nhưng, một văn nhân trung niên vì đang dõi mắt nhìn theo từng ánh đuốc tản khai đi khắp mọi nơi, nên kể như có cơ hội nêu nhận định là một lời hoài nghi:
- Tổng đàn của bổn Môn tuy chưa đủ để tự phụ là nơi bất khả xâm nhập nhưng dẫu sao cũng đáng tự hào là một hổ huyệt long đàm, khiến bất kỳ địch nhân nào trước khi muốn đột nhập cũng phải cân nhắc đắn đo vì thừa biết sẽ đối đầu với nhiều cạm bẫy trùng trùng. Vậy mà kẻ đó vẫn lai vô ảnh khứ vô hình. Bổn Môn đã trở nên vô dụng và bất lực như thế sao?
Nêu một nhận định là cốt ý cho ai đó được nghe. Huống hồ ngay sau nhận định, đích thân văn nhân trung niên còn nêu thêm một câu nghi vấn. Hỏi là mong được nghe đáp, thế nên hầu như không có gì lạ khi thật sự có tiếng đáp lại câu nghi vấn của văn nhân và là thanh âm của một nữ nhân, một giọng già nua cho dù chưa thấy xuất đầu lộ diện:
- Môn chủ hà tất mãi băn khoăn, vô tình làm tăng uy thuế cho người, nhụt bớt nhuệ khí phần mình. Huống hồ ngoài bao cạm bẫy mai phục từ lâu sẵn có của Môn chủ, cơ hồ hiện hữu khắp trong ngoài trận thế hộ môn, gần đây còn được đích thân lão nương sắp bày thêm nhiều chất kịch độc. Vậy Môn chủ tin chăng, theo lão nương ước đoán, ắt hẳn lúc này sinh mạng của kẻ đã to gan, dám lẻn đột nhập vào đây nhất định mười phần chỉ còn lại mỗi một phần hy vọng mà thôi.
Văn nhân trung niên cau mày và càng nghi ngờ nhiều hơn khi vừa lúc đó lần lượt có vài ba loạt bẩm báo vang vọng đến:
- Bẩm Môn chủ, toàn bộ những cơ quan mai phục trong trận vẫn còn nguyên vẹn, chưa hề bị kích hoạt phải phát động.
Văn nhân trung niên ầm ừ:
- Chứng tỏ nếu địch nhân không am tường trận thế kỳ môn có thể ung dung thoát mọi mai phục thì nhất định ngay từ trong bổn Môn đã có nội phản cấu kết và điểm chỉ cho y.
Tiếng bẩm báo thứ hai vang đến:
- Khắp phạm vi năm mươi trượng bao quanh Tổng đàn dù từng tấc đất ngọn cỏ đã được lùng sục vẫn không thấy bất kỳ một manh mối nào khả nghi. Xin Môn chủ cho ý lệnh, có cần tiếp tục lục soát nữa không?
Văn nhân trung niên ngao ngán xua tay:
- Có thể đi xuyên qua thế trận, ung dung lọt vào tận Tổng đàn mà chẳng lưu lại bất kỳ manh mối nào, bản lãnh của địch nhân kể như đã đạt mức thượng thừa, đừng tìm kiếm nữa vô ích. Hãy truyền lệnh của bổn tọa, cho tất cả triệt thoái.
Lời bẩm báo thứ ba tiếp nối:
- Gần mười dặm bao quanh bên ngoài trận thế hộ môn cũng không phát hiện điều gì khả nghi. Lệnh triệt thoái của Môn chủ có vận dụng cho mọi môn nhân ở bên ngoài chăng?
Văn nhân trung nhiên bật cười ngạo nghễ:
- Cứ triệt thoái tất cả. Kẻo địch nhân chê cười, cho bổn Môn vì sợ nên cứ mãi lao sư động chúng. Và để xem địch nhân có còn dám quay lại lần thứ hai nữa chăng?
Đúng lúc này có tiếng hồi bẩm khác đơn độc vang lên thật khẩn trương:
- Bẩm Môn chủ. Ngay tại Tổng đàn có phát hiện một bái thiếp do đối phương vừa mới đây lưu lại.
Văn nhân trung niên rúng động:
- Do ai phát hiện và từ lúc nào?
Một lão bà vóc gầy nhỏ nhắn đúng lúc này cũng xuất hiện cạnh văn nhân trung niên:
- Môn chủ mau ban lệnh, dù bất luận ai cũng đừng vội chạm tay vào bái thiếp. Cẩn tắc vô ưu, đề phòng trên bái thiếp có tẩm độc.
Một đại hán từ xa chạy đến:
- Bái thiếp là do thuộc hạ phát hiện. Nhưng tay thuộc hạ đã lỡ chạm vào, xin Phó môn chủ lão nhân gia mau xem hộ, có thể nào thuộc hạ đã bị nhiễm độc chăng?
Lão bà vụt hất tay tạo nên một loạt nhu kình, đủ để ngăn giữ đại hán nọ, không cho hắn tiếp tục tiến lại gần:
- Ngươi mau dừng lại. Và để phòng ngừa mọi bất trắc, ngươi hãy nhận hoàn linh đan này, phục vào ngay. Đón lấy.
Và lập tức có một vật cực nhỏ đã từ tay lão bà lao thật nhanh về phía đại hán.
Nào ngờ, ngay khi đón nhận đan dược, đại hán thay vì tự phục lấy theo hảo ý của lão bà thì bất chợt cười vang:
- Xin đa tạ và tại hạ sẽ dùng khi nào phát hiện bản thân sắp đến lúc độc phát mạng vong. Hẹn gặp lại vào thời khắc và địa điểm đã được tại hạ lưu sẵn trong Phục Hận Tử Vong thiếp. Ha... Ha...
“Vút!”
Đại hán bật lao vút lên cao và chỉ suýt nữa là chìm mất hút vào khoảng không gian tối tăm vô tận.
Nhưng văn nhân trung niên đã kịp bật người lao vút lên theo nhanh không kém gì gã đại hán:
- Không thời khắc và địa điểm nào thuận tiện hơn lúc này và là ngay tại đây. Cuồng đồ ngươi đừng mong chạy thoát.
- Đỡ!
Văn nhân trung niên lập tức xuất thủ, chính là lúc bóng nhân ảnh của bản thân cũng sắp chìm khuất và hòa lẫn vào màn đêm đen bao la ở trên không trung.
“Ào...”
Cũng lúc đó bóng dáng của đại hán đã hoàn toàn mất hút, chỉ còn lưu lại mỗi một giọng nói ngạo mạn và trịnh thượng của hắn:
- Tu La công phu của Đoàn Kính Cam môn chủ thật quá lợi hại, khiến tại hạ tự lượng sức khó thể đối đầu. Đành hẹn lại dịp khác vậy. Xin đa tạ vì đã tiễn đưa. Ha... Ha...
Văn nhân trung niên vừa thất vọng và vừa tức giận hạ thân xuống:
- Thân thủ của hắn quả cao minh... Và có phải vì thế khiến Phó môn chủ Độc Y tỷ tỷ phần nào úy kỵ nên chẳng nhấc tay động chân, vận dụng sở trường, dùng độc để ngăn cản hắn hộ bổn tọa?
Biết đấy là lời trách dành cho ai nên lão bà vừa thở dài vừa nghiến răng ken két:
- Hắn đã dụng mưu, đoạt mất của lão nương một hoàn Bách Độc Giải ngay trước mắt Môn chủ. Thử hỏi lão nương còn cách nào giúp Môn chủ đây? Hay tất cả đều là vô ích.
Văn nhân trung niên cũng thở dài:
- Hắn đến rồi đi như chỗ không người, lại còn dám lưu Phục Hận Tử Vong thiếp. Vậy hắn là ai? Từng có cừu thù như thế nào đối với bổn Môn?
Lão bà vụt cười lạt:
- Dẫu sao chúng ta vẫn còn cơ hội để tìm lại hắn, Môn chủ không muốn xem thử Phục Hận Tử Vong thiếp của hắn là vật như thế nào sao?
Kịp trấn tĩnh lại, văn nhân trung niên vội gật đầu và lập tức cùng lão bà đi khuất vào những tòa ngang dãy dọc vẫn thấp thoáng ẩn hiện xa xa ở phía trước vì hãy còn bị màn đêm đen dày đặc vây phủ.
Văn nhân trung niên Đoàn Kính Cam vì phát hiện trước tiên nên kêu:
- Phục Hận Tử Vong thiếp?! Bức thiếp lại có sắc màu đen, hắn hận đến độ quyết lấy mạng bổn tọa đến thế sao? Nhưng là hắc thiếp thì không thể lưu tự. Vậy sao hắn bảo trên bái thiếp có điểm chỉ địa điểm và thời khắc cho song phương cùng gặp nhau?
Lão bà vóc nhỏ gầy Độc Y bà bà liền bảo:
- Có nhiều cách để lưu tự, không cứ gì phải dùng bút mực mới có thể chuyển đạt chủ ý. Nếu Môn chủ ngại trên bái thiếp có độc, hay là để lão nương tự tay thu hồi Tử Vong Phục Hận Thiếp và mở ra xem?
Đoàn Kính Cam cười lạt:
- Không cứ gì phải dùng đến tay mới có thể thu hồi bái thiếp và sau đó mở ra xem. Độc Y tỷ tỷ liệu có muốn biết nhân vật đang cùng cộng sự kỳ thực đạt bản lãnh và thân thủ như thế nào chăng? Hãy xem đây!
Dứt lời, năm ngón thay của Đoàn Kính Cam liền chộp cách không, hướng vào tấm hắc thiếp và lập tức xuất hiện một đạo hấp kình.
“Ào...”
Vì đạo hấp kình hướng vào tấm hắc thiếp nên mặc nhiên nó không thể không ngớt lung lay, sau đó tự tách khai khỏi vách đá và lao xẹt về phía Đoàn Kính Cam thật nhanh.
“Vù...”
Độc Y bà bà thán phục:
- Muốn luyện được Hư Không Nhiếp Vật, Môn chủ không chỉ nhờ vào nội lực thâm hậu mà thôi. Trái lại còn đòi hỏi phải am hiểu tâm pháp nội công thượng thừa của đạo giáo hoặc của Phật môn càng tốt. Phải chăng xuất thân của Môn chủ không chỉ đơn thuần là truyền nhân của Tu La Chúc Quân?
Đoàn Kính Cam không đáp vì đang dùng nội lực điều động làm cho tấm hắc thiếp chỉ được phép bay về phía lão bao nhiêu là đủ. Và lúc này tấm hắc thiếp đã lơ lửng giữa không trung, cách mặt Đoàn Kính Cam độ ba thước mộc. Điều đó chứng tỏ nội lực của Đoàn Kính Cam cơ hồ đã đạt mức thu phát tùy tâm, hoàn toàn có thể thực hiện những gì theo ý muốn, kể cả việc đang làm cho tấm hắc thiếp từ từ mở rộng hai mặt ở bên trong ra, dù không một lần động tay vào, khiến mọi tự dạng có lưu trên hắc thiếp, cũng dần dần phơi lộ ngay trước mặt Đoàn Kính Cam.
Vì cũng đọc thấy nên Độc Y bà bà chép miệng kêu:
- Công phu của hắn cũng vào hàng tột đỉnh. Nếu không thì sao có thể vận dụng chỉ lực cách không, vừa lưu tự dạng trên đó vừa khiến cho tự dạng nhô cao hơn bề mặt của bái thiếp, làm cho dễ dàng lộ ra khi đã bị bất kỳ loại ánh sáng dù yếu ớt như thế nào chiếu xiên vào? Môn chủ có thể đoán biết hắn là ai qua tất cả các cừu nhân trước đây của chính Môn chủ?
Đoàn Kính Cam một lần nữa không đáp, vì mải đang lẩm nhẩm đọc những tự dạng được nhô lên cao khỏi mặt bái thiếp và được ánh hỏa quang từ ngọn đuốc duy nhất treo ở gần đấy chiếu xiên vào tạo thành những bóng chữ:
- “Bán dạ nguyệt minh - Hẹn Lâm Sơn Độ - Oán cừu đời trước - Phục hận tử vong”. Phục Hận Nhân. Hắn tự xưng là Phục Hận Nhân và là cừu hận của đời trước, bổn tọa thật không thể đoán hắn là ai.
Độc Y bà bà thở dài:
- Đến mai mới là đêm trăng rằm. Vậy thời khắc hắn hẹn chính là canh ba đêm mai. Môn chủ có cần lão nương dốc chút lực chăng? Vì chỉ có thể khởi hành ngay từ lúc này mới mong đến kịp Lâm Sơn Độ đúng kỳ hạn. Huống hồ người được Môn chủ tín nhiệm chọn làm cộng sự cũng không phải là hạng vô dụng. Xem đây.
Hữu thủ của Độc Y bà bà vụt cất lên, phát ra một đốm tinh quang xanh biếc thật kỳ quái. Và khi bị đốm tinh quang đó chạm vào, tự thân tấm bái thiếp lập tức bốc cháy, cũng phát thành nhiều đốm lửa xanh biếc kỳ ảo, hòa lẫn vào đốm tinh quang đầu tiên. Sau cùng thì tất cả đều tiêu tan, như thể tấm Tử Vong Phục Hận Thiếp chưa hề tồn tại, kể cả cung cách phát xạ và tạo thành đốm tinh quang kỳ dị của Độc Y bà bà nữa cũng thế. Bất quá chỉ còn lại tiếng chép miệng tán dương của Đoàn Kính Cam:
- Đoạn Hồn Lân Độc Hỏa. Thuật dụng độc của Độc Y tỷ tỷ thật mỗi lúc mỗi thêm cao minh. Chỉ tiếc tại hạ đường đường là Môn chủ Không Không môn, một khi đã bị đối phương địch nhân ung dung tiến vào trọng địa phòng hạ chiến thư, lưu rõ địa điểm và thời khắc, nếu bổn tọa co đầu rụt cổ thì liệu có đáng là cộng sự tin cẩn cho Độc Y tỷ tỷ và Bạch Phát Chúc Quân lão huynh tín nhiệm phó thác chăng? Bổn tọa sẽ đi.
Độc Y bà bà thán phục:
- Môn chủ quả nhiên không hổ danh nam tử hán đại trượng phu uy thế lẫy lừng. Nhưng liệu có nhận ra đây ắt hẳn là kế dĩ dật đãi lao, đối phương đã đi trước một bước và dĩ nhiên sẽ chiếm ưu thế vì lúc Môn chủ đến ước hội đã phải mệt nhọc sau khi vượt một quãng đường dài?
Đoàn Kính Cam mỉm cười:
- Bổn tọa cũng thừa hiểu dụng tâm của hắn là thế nào. Nhưng sẽ không hệ trọng một khi đến lượt hắn cũng bị kế dĩ dật đãi lao được bổn tọa vận dụng đối phó với chính hắn.
Độc Y bà bà không hiểu:
- Môn chủ định chuyển dời địa điểm? Ở đây ư?
Đoàn Kính Cam xua tay:
- Nếu mời được hắn quay lại đây thì tốt. Chỉ e hắn không đủ đởm lược một khi đã biết sau lần này bổn Môn nhất định phải cẩn tâm đề phòng. Trái lại bổn tọa đã có cách khiến hắn mất ưu thế của người dĩ dật. Vì thoạt tiên hắn sẽ phải đối phó với thuộc hạ của bổn tọa trước.
Độc Y bà bà phì cười:
- Dùng xa luân chiến để buộc hắn phải vơi dần chân nguyên nội lực. Môn chủ quả cao minh.
Đoàn Kính Cam nhún vai:
- Bổn tọa nào muốn dùng xa luân chiến đối phó hắn vì làm như thế một là quá xem trọng hắn và hai là tự hạ thấp oai danh một Môn chủ của bổn tọa. Bất quá bổn tọa chỉ muốn dò xét, hy vọng sẽ sớm biết hắn có xuất thân lai lịch như thế nào. Từ đó sẽ minh bạch có đích thực hắn oán hận đến nỗi muốn kết liễu sinh mạng bổn tọa như thế chăng?
Độc Y bà bà gật đầu:
- Không dùng ưu thế lợi về nhân số để dồn đối phương vào tử địa, chủ ý của Môn chủ thật quang minh lỗi lạc khiến lão nương minh định đã không lầm khi nhận lời hiệp lực và cộng sự cùng Môn chủ.
Đoàn Kính Cam chậm rãi đi trước, bước ra bên ngoài:
- Tu La Chúc Quân dù gì đối với bổn tọa cũng có đại ân chân truyền tuyệt kỹ. Vì thế, khi đã quyết định hành động, đại sự này quyết không thể thành công nếu như chẳng được tỷ tỷ và nhất là Bạch Phát Chúc Quân, từng là bằng hữu vong niên cùng Tu La sư phụ hỗ trợ. Hy vọng rằng mai hậu giữa chúng ta càng hiểu nhau thêm và càng tin tưởng lẫn nhau nhiều hơn.
Độc Y bà bà cũng theo chân Đoàn Kính Cam:
- Nhắc đến Bạch Phát Chúc Quân mới nhớ, sao vẫn chưa thấy Bạch Phát lão đệ quay về?
Đoàn Kính Cam cười cười:
- Có chậm về cũng chẳng hề chi, miễn sao Bạch Phát lão huynh có thể giúp bổn tọa phát lạc xong gã Triệu Thái là đủ. Vì từ lâu tiểu tử này vẫn là gai trước mắt, như thể một mối họa tâm phúc đối với bổn tọa, không thể không sớm loại bỏ.
Độc Y bà bà ngạc nhiên:
- Có thể khiến Môn chủ lo lắng, gã Triệu Thái phải chăng thân thủ khó lường?
Đoàn Kính Cam vẫn cười nói:
- Thân thủ của gã kỳ thực không đáng ngại. Chỉ tiếc là đằng sau gã mới đích thực là nhân vật khiến bất luận ai thoạt nghe danh cũng phải bận tâm - Quỷ Kiếm Vô Ảnh Thủ.
Độc Y bà bà giật nảy người:
- Không phải chứ? Vì đích thực bảy năm trước Quỷ Kiếm Vô Ảnh Thủ đã chết, huống hồ y hầu như chẳng hề có bất kỳ một hậu nhân nào kế thừa, vậy thì từ đâu ra một Quỷ Kiếm Vô Ảnh Thủ như Môn chủ vừa đề cập?
Cả hai bước xa dần và cho dù thân hình họ đã chìm khuất hoàn toàn vào màn đêm đen vẫn đang ngự trị khắp vạn vật thì câu nói cuối cùng của Đoàn Kính Cam hãy còn văng vẳng, đáp lại câu Độc Y bà bà vừa hoang mang hỏi:
- Chỉ tiếc rằng kể cả Độc Y tỷ tỷ cũng mơ hồ bảo là hầu như, thay vì minh bạch Quỷ Kiếm Vô Ảnh Thủ có hay hoàn toàn không có truyền nhân. Huống hồ đích thân bổn tọa gần đây đã có lần suýt mất mạng thật sự dưới lưỡi kiếm cơ hồ vô ảnh, nếu không là Quỷ Kiếm xuất thủ thì còn ai vào đây. Nhưng thôi, để khi có cơ hội, bổn tọa sẽ thuật kể toàn bộ nguyên ủy những gì đã xảy ra cho tỷ tỷ tỏ tường. Còn bây giờ, chỉ có Lâm Sơn Độ cũng chủ nhân của Phục Hận Tử Vong thiếp mới chính là mối bận tâm của chúng ta. Hắn là ai?
Chính vì thế, ngay khi Đoàn Kính Cam điều động nhân mã, đưa nhiều môn nhân thuộc hạ cùng đi Lâm Sơn Độ, có cả Độc Y bà bà cùng đi, với mong muốn rằng sẽ không đến Lâm Sơn Độ quá muộn so với hạn kỳ đã có trong bức thiếp Phục Hận Tử Vong, thì cùng lúc này gã đại hán vô danh đã cố tình quay lại, âm thầm đột nhập một lần nữa vào Tổng đàn Không Không môn.
Và lẽ ra sẽ không thấy bất kỳ ai phát hiện hắn nếu như chẳng phải hắn cố ý gây ra điều đó.
Vì cùng một lúc với hành vi cố tình xuất đầu lộ diện, hắn còn vờ kêu lên một tiếng, tỏ thái độ sợ hãi hoang mang:
- Úy!! Nơi này há lẽ có ma?! Nếu không có sao ta cứ mãi đi loanh quanh nhưng cuối cùng vẫn chẳng thấy tiến thêm hơn lúc nãy một chút nào?
Hắn đoán đúng, lập tức có tràng cười như vọng lên từ cõi u minh vang đến tai hắn:
- Ngươi thật to gan. Và đây là hậu quả dành cho ngươi. Vì chưa hề có ai đủ bản lãnh lọt qua trận thế kỳ môn vây bọc xung quanh Tổng đàn bổn Môn. Ha... Ha...
Vì hắn đang chờ đợi điều này nên một lần nữa hắn kêu:
- Đoàn Kính Cam đâu? Môn chủ của bọn ngươi đâu? Mau bảo lão ra đây. Nói với lão, ta là đệ tử của Quán chủ Huyền Vũ đạo quán, tìm đến đây là để giết lão báo thù cho sư phụ ta.
Tràng cười kia vụt đổi thành âm thanh kinh ngạc và hơi nghi ngại:
- Ngươi muốn báo thù cho Quán chủ Huyền Vũ đạo quán? Nhưng ai bảo ngươi bổn Môn là hung thủ sát hại sư phụ ngươi? Chớ nói nhảm. Trái lại, ngươi hãy mau xưng danh và liệu ngươi có đúng là đệ tử của Quán chủ Huyền Vũ đạo quán chăng?
Hắn gào thét và hắn muốn tiếng gào của hắn càng tỏ ra phẫn nộ càng tốt:
- Bất luận bọn ngươi nói thế nào cũng không thể làm ta thay đổi chủ ý. Vì chính Triệu Thái đã đề quyết với ta, rằng đã tận mục sở thị lão họ Đoàn hạ thủ sát hại sư phụ của huynh đệ ta. Hãy bảo lão ra đây.
- Ngươi đã gặp Triệu Thái? Vào lúc nào và ở đâu? Mà thôi, bổn trưởng lão chưa cần ngươi đáp ngay lúc này. Trái lại, chờ khi Môn chủ bổn Môn quay về, ắt sẽ có cơ hội cho ngươi mãn nguyện. Nhưng đang khi chờ đợi, Ha... Ha... ngươi hãy ngoan ngoãn ngủ một giấc nha. Nào, ngã xuống, ngã nào. Ha... Ha...
Từ đâu đó xuất hiện một mùi u hương thoang thoảng xộc vào mũi hắn. Và đúng như lời của nhân vật tự xưng là trưởng lão nọ vừa bảo, mùi u hương có làm hắn ngây ngất, cuối cùng đành ngã vật ra, nằm yên bất động.
“Huỵch!”
Chính lúc đó, thanh âm nọ lại vang lên với thái độ khinh khỉnh:
- Ngỡ thế nào, hắn chỉ là kẻ vô dụng. Hãy mau đưa hắn vào thạch lao giam lại và chờ Môn chủ về xử trí. Hừ!
Lập tức có hai bóng đen xuất hiện, nhẹ nhàng cùng nhấc hắn lên, đưa hắn thoát khỏi nơi quỷ quái mà lúc nãy hắn bảo dù đi mãi vẫn không thấy tiến lên chút nào. Và cuối cùng hắn bị ném vào một trong nhiều gian thạch thất dùng để giam giữ các phạm nhân từng đắc tội với Không Không môn.
Thái độ của Độc Y bà bà làm Đoàn Kính Cam vì nghi hoặc nên cũng dừng lại:
- Có điều gì bất ổn chăng, Độc Y tỷ tỷ?
Độc Y bà bà cau mày:
- Môn chủ có cảm nhận sự bất thường chăng khi kể cả điệt nhi của lão nương, là Lan Hoa Hàm Tiếu vẫn giống như Bạch Phát Chúc Quân, cho đến lúc này chưa quay trở về bẩm báo?
Đoàn Kính Cam thoáng nhăn mặt:
- Độc Y tỷ tỷ vẫn quả quyết, cũng như lệnh điệt Hàm Tiếu Lan Hoa, gã Triệu Thái lẽ ra đã chết ở Vạn Niên cốc thì lúc này vì vẫn bình an vô sự, thế nên hiển nhiên gã cũng đắc thủ phần nào đó tuyệt học ẩn lưu ở Vạn Niên cốc và sẽ khiến Bạch Phát Chúc Quân, kể cả Lan Hoa Hàm Tiếu dù cùng hợp lực cũng không phải đối thủ của gã?
Độc Y bà bà lắc đầu:
- Lão nương chỉ minh bạch mỗi một điều là lẽ ra Lan Hoa Hàm Tiếu phải quay về phục bẩm từ lâu. Nhưng vì không hề có chuyện đó thì nên chăng buộc lão nương phải nghĩ đến những gì bất lợi nhất đã xảy ra cho cả hai? Môn chủ nghĩ sao?
Đoàn Kính Cam trầm ngâm sắc mặt:
- Ý muốn nói gã Triệu Thái vì đủ bản lãnh hạ thủ và kết liễu lệnh điệt cùng Bạch Phát Chúc Quân lão huynh nên Phục Hận Tử Vong thiếp chính là do gã phóng hạ?
Độc Y bà bà gượng cười nói:
- Bất luận Môn chủ tin hay không tin, chẳng hiểu sao lòng dạ lão nương đây chợt nghĩ, phải chăng chúng ta đã và đang trúng kế điệu hổ ly sơn của đối phương. Và vạn nhất đối phương thật chính là Triệu Thái, mà gã lại được Môn chủ liệt vào hạng mối họa tâm phúc, thì hãy đoán xem dụng tâm của gã khi dùng kế này, cố tình dẫn dụ chúng ta ly khai Tổng đàn là để làm gì?
Đoàn Kính Cam vụt lạnh giọng:
- Độc Y tỷ tỷ đã đoán như thế nào?
Độc Y bà bà bảo:
- Theo Lan Hoa Hàm Tiếu thuật lại, khi gã Triệu Thái đột ngột bị Đào Gia Từ chấn cho một chưởng chí mạng đả tử, lúc này mọi người ai nấy đều lo nhanh chân thoát ly Vạn Niên cốc thì nghịch đồ Hạ Trúc Đào vẫn cố tình lưu lại. Và đến khi Hạ Trúc Đào quay về, đối diện với lão nương, thái độ ả không chỉ thay đổi hoàn toàn mà còn thêm cưu mang trong dạ một giọt máu oan nghiệt của kẻ súc sinh nào đó và ả thà chết quyết chẳng cung xưng. Môn chủ tin chăng nếu lão nương bảo rằng có ý ngờ giọt máu đó chính là của gã súc sinh họ Triệu?
Đoàn Kính Cam trầm ngâm:
- Cuối cùng thì ý của tỷ tỷ là nghi Triệu Thái dụng kế này chỉ nhằm ý giải cứu cho Hạ Trúc Đào, người cưu mang giọt máu của chính gã?
Độc Y bà bà hoang mang:
- Môn chủ tỏ ý không tin? Nghĩa là Môn chủ còn có lời giải thích khác thuyết phục hơn?
Đoàn Kính Cam bảo:
- Vẫn như bổn tọa đã nói, ắt sẽ có cơ hội cho Độc Y tỷ tỷ tỏ tường nguyên ủy. Nhưng dù vậy bổn tọa cũng đoan quyết một điều, nếu đích thật kẻ phóng hạ Phục Hận Tử Vong thiếp chính là gã họ Triệu thì đối tượng của gã chẳng ai khác ngoài bổn tọa.
Độc Y bà bà nghi hoặc:
- Nếu như vậy, oán cừu của gã đối với Môn chủ nhất định liên quan đến xuất thân sư thừa của gã, Huyền Vũ đạo quán. Đúng chăng?
Đoàn Kính Cam bật cười:
- Tỷ tỷ đừng phí công phỏng đoán. Chi bằng cứ tin theo lời bổn tọa là đủ.
Độc Y bà bà miễn cưỡng gật đầu:
- Vì chúng ta đúng là cộng sự của nhau, được, lão nương đành tin theo Môn chủ một lần và chỉ hy vọng mọi diễn biến xảy ra đừng liên quan gì đến Triệu Thái.
Đoàn Kính Cam lại ra hiệu cho đoàn người tiếp tục thẳng tiến Lâm Sơn Độ.
Nhưng vì là ánh sáng nhợt nhạt nên hồ như chẳng một ai phát hiện ở một trong những chỗ giam người chợt có một thân hình vốn dĩ đang bất động vụt cử động.
Đấy là kẻ chỉ vừa mới bị ném vào thạch lao, một đại hán từng tự xưng là huynh đệ đồng môn cùng Triệu Thái.
Mùi u hương từng làm hắn ngây ngất ngã xuống bất động đã không đủ công hiệu giữ hắn hôn mê lâu hơn.
Hắn chỉ mới tỉnh lại và đang nhìn quanh, vừa tự thưởng cho bản thân một nụ cười đắc ý.
Mọi phạm nhân ắt đa phần do chịu giam giữ đã lâu, đành cam phận vì nào dám trông mong đến ngày được tháo cũi sổ lồng, thế nên vào thời khắc của một đầu ngày như thế này hầu như ai ai cũng đều đang ngon giấc, chẳng thiết thức dậy sớm làm gì nữa, khiến quang cảnh ở khắp nơi trong thạch lao hiện cứ yên ắng như chốn không người. Quả là thời khắc thích hợp để cho hắn hành động.
Hắn đứng dậy thật nhẹ nhàng, lặng lẽ nắm lấy một trong những thanh chấn song đang là vật cản duy nhất ngăn cách giữa gian thạch thất hắn đang bị giam giữ với các gian còn lại.
Nhưng tay vừa chạm vào thanh chấn song, sắc diện hắn có chút biến đổi. Và điều đó khiến hắn từ từ nhắm mắt lại, với tay vẫn nắm giữ thanh chấn song nhưng từ mũi miệng hắn vừa bắt đầu phát ra từng nhịp thổ nạp chầm chậm.
Được một lúc, hai mắt hắn vụt mở bừng, miệng hắn cũng hé mở, để lộ hai hàng răng của hắn chẳng rõ đã nghiến chặt vào nhau từ lúc nào. Nhưng hắn nghiến răng là có chủ ý. Vì thế, hoàn toàn không có gì lạ nếu như có ai phát hiện tay đang nắm giữ thanh chấn song của hắn cứ từ từ nhích động, làm thanh chấn song nhích động theo, cong dần qua một bên, tạo khoảng hở mỗi lúc một lớn so với thanh chấn song bên cạnh vẫn cứ thẳng đứng, chính là hình dạng và trạng thái sẵn có của bất kỳ thanh chấn song nào đang tồn tại và hiện hữu ở suốt khu vực thạch lao này.
Và đến khi khoảng hở được tạo ra đã đủ lớn, lúc hắn toan dừng tay, không kéo thanh chấn song thêm nữa, thì bất chợt xuất hiện một chuỗi thanh âm tuy không đủ nhỏ như tiếng muỗi kêu nhưng vẫn có thể xem là khá nhỏ đã đột ngột rót vào tai hắn:
- Hảo nội lực. Và nếu ngươi hứa cũng dùng cách đó giải thoát ta thì đổi lại ta sẽ hứa giúp ngươi cùng thoát ly không chỉ gian thạch lao này mà dù là bao cạm bẫy mai phục xung quanh Không Không môn cũng chẳng hề gây khó dễ cho bất kỳ ai trong hai chúng ta.
Hắn giật mình nhìn quanh và thật sự kinh hãi vì không thể nào phát hiện đâu là phương hướng đích thực đã phát ra chuỗi thanh âm hắn vừa nghe. Hoặc nói đúng hơn, tuy tin rằng hắn đã không nhận định lầm về phương hướng phát thoại nhưng tuyệt đối trong tầm nhìn của hắn lúc này hoàn toàn không hề có bất kỳ một bóng dáng nào khả nghi, chí ít cho hắn biết đấy là hình dáng của nhân vật vừa phát thoại.
Nhân vật đó có phương cách che giấu tung tích thật hoàn mỹ. Hắn đang có ý nghĩ ấy thì chuỗi thanh âm nọ một lần nữa vang rót vào tai hắn:
- Ngươi đừng vội tìm hiểu ta là ai, đồng thời cũng đừng tự làm cho bản thân hoảng sợ nếu cứ nghĩ ta sẽ gây bất lợi cho ngươi. Trái lại, hãy nghĩ rằng ta cũng là một phạm nhân đã lâu vẫn chịu cảnh giam giữ như thế này và chỉ cần ngươi gật đầu, tỏ ý chấp thuận lời đề xuất vừa rồi của ta ắt sẽ có cách giúp ngươi nhận biết ta đang bị giam giữ ở đâu. Vậy thì sẽ không có chuyện ngươi giải cứu lầm người. Còn như ngươi không chấp thuận, hừ, tung tích của ta mãi mãi vẫn là bí ẩn và ngươi cho dù có bị bắt giam trở lại cũng không thể biết ta là ai đã cáo giác cùng bọn Không Không môn hạ lưu đê tiện.
Hắn lập tức gật đầu, vừa hít vào một hơi thật dài vừa lách người bước ra khỏi hàng chấn song. Và cho dù đã thoát, hắn vẫn cẩn trọng bước đi thật chậm dọc theo hai dãy thạch thất ở hai bên, đều là những gian dùng để giam người.
Hắn vừa đi vừa tìm.
Và hắn tạm hài lòng với một tiếng hắng giọng thật khẽ chợt vang ra từ một chỗ giam người hắn vừa đặt chân bước đến:
- Ta ở đây.
Hắn giương mục lực nhìn vào bên trong, để rồi đành thất vọng vì không thể nào thấy rõ diện mạo của nhân vật bị giam trong đó bởi đã có những lọn tóc thật dài buông xõa xuống từ đỉnh đầu che khuất toàn bộ gương mặt.
Cảnh quan trong khu vực thạch lao vẫn yên ắng. Ánh sáng chiếu vào đây vẫn cứ nhợt nhạt và mờ tối. Quả là khung cảnh thuận lợi để hắn nhẹ nhàng ngồi thụp xuống ở ngay bên ngoài hàng chấn song và lào thào nói với nhân vật bí ẩn nọ:
- Không có các hạ, tại hạ vẫn cứ ung dung thoát ly chỗ này. Vì đó là điều tại hạ từng thực hiện, chí ít đã một lần. Tuy nhiên, tại hạ cũng sẽ giải thoát các hạ nếu như các hạ ưng thuận đáp lại tại hạ chỉ một câu hỏi.
Nhân vật bí ẩn cũng tiến lại gần hàng chấn song, nhìn vào hắn xuyên qua lớp tóc dài buông xòa phủ kín mặt:
- Lời của ngươi có thể ta sẽ tin. Vì với thuật dị dung ngươi đang dùng, ta biết hoặc ngươi liên quan hoặc từng là môn hạ Không Không môn. Tuy nhiên, với cách bố phòng và mai phục đầy biến hóa ở xung quanh Tổng đàn Không Không môn thì lời của ta không hề thừa khi quả quyết trừ phi ngươi là nhân vật có bối phận cực cao ở Không Không môn, nếu không, ngươi chớ vội tự phụ là dù một mình vẫn sẽ thoát.
Hắn không muốn tranh luận, đành vờ như không nghe, chỉ thản nhiên hỏi điều cần hỏi:
- Các hạ có bảo đã bị giam ở đây từ lâu, vậy có nhìn thấy chăng một cô nương tuổi trạc đôi chín gần đây cũng bị Không Không môn giam giữ? Tại hạ vì muốn giải thoát nàng nên không ngại dùng khổ nhục kế, vờ để bọn họ bắt, hy vọng sẽ tìm thấy nàng ở đây.
Nhân vật bí ẩn kinh ngạc:
- Có thật đúng như lời ngươi nói? Thảo nào, thuật dị dung của ngươi ta thoạt nhìn đã phán hiện ngay. Vậy ngươi không cảm thấy lạ hoặc kỳ quái hay sao, rằng bọn Không Không môn chẳng những không phát hiện cách dị dung quá kém của ngươi mà còn giúp ngươi dễ dàng toại nguyện, chưa gì đã vội ném ngươi vào thạch lao? Đâu có chuyện quá dễ như thế?
Hắn chẳng muốn phí lời giải thích. Vì bản thân hắn tự biết quá rõ sở dĩ hắn toại nguyện đều là nhờ kế điệu hổ ly sơn của hắn:
- Các hạ ngại tại hạ đã bị họ tương kế tựu kế, đưa tại hạ vào tròng? Vậy đừng quá lo, trái lại, tại hạ vẫn đang chờ một lời đáp của các hạ.
Nhân vật bí ẩn chợt lắc đầu:
- Chẳng có nữ nhân nào gần đây bị giam giữ như ngươi vừa hỏi. Và điều này phải chăng có nghĩa là ngươi sẽ không giúp giải thoát ta?
Hắn mỉm cười:
- Tại hạ vẫn sẽ giải thoát, không chỉ một mình các hạ mà kỳ dư bao nhiêu phạm nhân ở đây cũng vậy. Vì sao, các hạ biết chăng? Vì tại hạ đang cần thêm càng nhiều thời gian càng tốt cho đến khi nào tìm kỳ được người cần tìm mới thôi.
Nhân vật bí ẩn giật mình:
- Nội lực của ngươi thâm hậu và sung mãn đến thế sao, đủ để dùng tam muội chân hỏa, lần lượt kéo cong từng thanh chấn song bằng thiết luyện, để giải thoát cho ngần này người ở đây?
Hắn bảo:
- Tại hạ chỉ cần giải thoát thêm một mình các hạ là đủ. Vì lẽ nào sau đó các hạ không nghĩ cách giúp tất cả cùng thoát, bởi dẫu sao họ cũng đã cùng các hạ chung số phận?
Nhân vật bí ẩn gật nhẹ đầu:
- Ngươi suy nghĩ thật thấu đáo, chứng tỏ tâm cơ ngươi luôn thận mật. Như vậy có nghĩa là ngươi dù không cần đến ta vẫn tự tin đủ bản lãnh vượt thoát Tổng đàn Không Không môn?
Hắn đành hé lộ một phần sự thật, chí ít là để trấn an nhân vật đứng trước mặt:
- Đoàn Kính Cam cùng không ít thuộc hạ vào hàng cao thủ Không Không môn đã bị tại hạ dùng kế dẫn dụ đi thoát xa Tổng đàn từ lâu. Tại hạ tiết lộ điều này hy vọng sẽ đem đến nhiều hưng phấn cho các hạ.
Và hắn chộp tay vào một thanh chấn song, một lần nữa nhắm mắt, vận dụng chân nguyên nội lực, biến thành tam muội chân hỏa, vừa nung nóng dần thanh chấn song được làm bằng thiết luyện vừa dụng lực kéo con về một bên.
Đến khi tạo thành một khe hở vừa đủ, hắn thu tay về, miệng mỉm cười:
- Cung hỉ các hạ kể như đã thoát cảnh giam cầm. Cáo biệt.
Nhưng nhân vật nọ chợt kêu hắn:
- Chờ đã. Ta chưa thỉnh giáo tính danh của ngươi?
Hắn toan đáp, nhưng không thể. Vì đúng lúc đó, do thanh âm của nhân vật nọ phát ra vô tình lớn, làm cho những phạm nhân gần đó có cơ hội phát hiện sự tình. Họ nhao nhao kêu lên, gây thành những tiếng huyên náo không cần thiết:
- Hãy giải thoát cho ta với!
- Ta nữa. Ta nữa. Nếu không thì đừng trách ta sao lại hô hoán lớn tiếng, làm kinh động và gây cản ngại cho sự thoát thân của bọn ngươi. Hãy mau giải thoát cho ta.
Nhân vật bí ẩn đã chui ra bên ngoài hàng chấn song, chợt lạnh giọng bảo:
- Ta cũng định giải thoát cho tất cả bọn ngươi. Nhưng uy hiếp ta thế này, nếu bọn ngươi nghĩ ta sợ thì quá là điều lầm lẫn.
Và nhân vật bí ẩn quay lại với hắn, kẻ vừa bẻ cong thanh chấn song, giúp nhân vật bí ẩn thoát nạn:
- Đa phần bọn chúng đều là môn hạ Không Không môn, do phạm quy nên bị sinh cầm. Ngươi có thật sự cần giải thoát cho tất cả bọn chúng chăng?
Hắn bật cười sang sảng:
- Chính tại hạ cũng đang muốn họ gây huyên náo. Và nếu các hạ chợt có cảm nhận, cũng là tán đồng với phương sách của tại hạ thì phiền các hạ cứ nghĩ cách giải thoát cho họ.
Nhân vật bí ẩn bất chợt cũng cười theo thật to, to hơn tiếng cười của hắn vừa cười:
- Ta đã đoán hiểu chủ ý của ngươi. Được, đã muốn gây huyên náo thì ta sẽ cho một phen trời long đất lở. Ha... Ha...
Và liền xảy ra một điều hoàn toàn không thể ngờ, nhất là đối với hắn, kẻ vừa phải hao tốn chân nguyên nội lực để giúp giải cứu nhân vật bí ẩn. Đấy là nhân vật bí ẩn chợt ung dung chộp tay vào hai thanh chấn song gần kề nhau, nhanh chóng vận lực và cùng lúc bẻ gãy đồng loạt cả hai thanh chấn song, tạo nên tiếng động khô giòn đầy kỳ quái:
“Coong... Coong...”
Hai thanh chấn song cùng gãy, khiến chỗ hở tạo ra dĩ nhiên rộng hơn so với cách dùng lửa tam muội chân hỏa đã được hắn sử dụng để chỉ bẻ cong mỗi một thanh chấn song.
Nhân vật bị giam trong đó lập tức thoát ra. Đấy là lúc hắn và nhân vật bí ẩn cùng đưa mắt nhìn nhau. Để rồi hắn hỏi:
- Các hạ có thể tự thoát, sao lúc nãy còn nhờ tại hạ?
Nhân vật bí ẩn đáp nhẹ:
- Ta tự thoát rồi cũng sẽ bị giam cầm. Đâu thuận lợi bằng lúc này, nhờ ngươi, ta mới biết sẽ chẳng còn cao thủ nào lợi hại chờ ta ở bên ngoài, mà đấy là điều duy nhất có thể khiến ta khó thể thoát. Đa tạ, cho dù tính danh ngươi có là gì đi nữa.
Nhân vật thứ nhất vừa được nhân vật bí ẩn giải cứu hiện đang chạy lao ra ngoài. Đó là một lão nhân, và lão vừa chạy vừa hứa hẹn với những ai hiện đang còn bị giam giữ:
- Hãy chờ đấy. Ta sẽ tìm cách chế ngự và bắt bọn ngục tốt tự tay mở cửa lao, giải thoát cho tất cả bọn ngươi.
Hắn chợt nhận ra thanh âm của lão nhân đó. Thế nên, hắn gọi ngăn lại:
- Chờ đã. Có phải lão là nhân vật từng đồng hành cùng Đoàn Kính Cam trong lần nhận được tin của Lý Nghi mật báo, đã phát hiện tung tích của Quán chủ Huyền Vũ đạo quán?
Lão nhân giật mình dừng lại:
- Phàm những ai am hiểu hoặc có liên quan lần đó đều bị Đoàn Kính Cam thất phu tìm cách hãm hại. Ta cũng không ngoại lệ. Nhưng sao ngươi vẫn biết?
Hắn cười cười:
- Lý Nghi tuy chẳng còn tồn tại nhưng ai ngăn cấm gã thổ lộ mọi điều cho kẻ khác biết? Được rồi, lão đi đi. Hy vọng đây sẽ là cơ hội cho lão đòi lại công bằng, dùng môn nhân của quý Môn đối phó với chính Đoàn Kính Cam, từng là Môn chủ của lão.
Nhưng khi lão nhân nọ chạy khuất dạng, nhân vật bí ẩn chợt bảo hắn:
- Lão họ Tề từ khi bị giam giữ vẫn luôn tỏ thái độ khiếp nhược. Lão sợ hãi, kể cả đối với bọn ngục tốt. Thiết nghĩ ta không tin lão có thể dám quay lại dù là để giải cứu cho những ai từng cùng chung số phận như lão. Chi bằng để ta phóng thích thêm cho một vài phạm nhân nữa. Chỉ như thế mới đủ gây náo loạn, là điều ngươi cần có.
Vừa dứt lời, nhân vật bí ẩn vẫn bằng cung cách kỳ quái và bí ẩn như đã nói, ung dung dụng lực để bẻ gãy thêm từng đôi thanh chấn song một, phóng thích trước sau cho thêm vài ba phạm nhân nữa.
Và lúc này mới là cảnh náo loạn thực sự. Những phạm nhân chưa được giải thoát đã nhao nhao cả lên, gọi những kẻ đã thoát mau tìm cách cứu họ.
Những kẻ đã thoát nếu có một người chợt vội lao bỏ đi, giống như thái độ của lão nhân họ Tề lúc nãy, thì dù gì vẫn có kẻ cứ vội vội vã và tìm cách giải nguy cho đồng bọn.
Cứ như thế, số phạm nhân được giải thoát mỗi lúc một tăng, đủ để hắn và nhân vật bí ẩn nọ cùng hài lòng.
Nào ngờ đã có bóng dáng lão nhân họ Tề quay trở lại. Và lão Tề vụt quát:
- Tất cả có thôi ngay không. Và bất luận kẻ nào nếu cam chịu an phận thủ thường thì lão phu hứa sẽ giúp lời bẩm tấu cùng Môn chủ, ắt sẽ được Môn chủ đại lượng khoan dung. Còn kẻ nào ngu xuẩn, ngỡ đây là cơ hội có thể thoát thì hãy mau mau tỉnh mộng, sẽ không tài nào đủ bản lãnh, dù là chắp cánh bay khỏi nơi đây. Tất cả đã nghe rõ chưa? Ha... Ha...