uân... Hạ... Thu... Đông.
Bốn mùa trôi nhanh như bóng câu lướt qua cửa sổ.
Ba năm thấm thoát cùng với bao sự biến trên giang hồ.
Tòa Ngọc bảo hôm nào còn là Tổng đàn Liên giáo của Long Hổ lệnh chủ Trắc Bá Diệp, lại một lần đổi chủ, thay vào đó là tấm bảng sơn son thiếp vàng với ba chữ chân phương: Bạch Liên Giáo.
Bên dưới hàng chữ chân phương Bạch Liên giáo mới khắc hàng chữ thảo, xem ra chỉ là một Phân đàn của Liên giáo.
Bạch Liên giáo ở đâu?
Bất cứ một cao thủ nào trên giang hồ cũng đều biết Ngọc Nữ phong.
Nhắc đến Ngọc Nữ phong, như nhắc đến đỉnh cao quang minh của thiên hạ, mà thế lực của Ngọc Nữ phong này, còn hơn cả Trắc Bá Diệp trước đây ba năm.
Chiếm lĩnh ngọn Ngọc Nữ phong, ngồi trên bệ cao sừng sững là Bạch Liên thánh cô, một nhân vật thần bí mà chưa một ai được nhìn thấy mặt.
Mặc dù chưa một ai thấy mặt, nhưng nghe tiếng đã hãi hùng rồi. Ngay cả Lệnh chủ Trắc Bá Diệp còn phải thần phục Thánh cô và chấp nhận làm Hộ pháp tại Phân đàn Ngọc bảo.
Bạch Liên thánh cô là ai?
Chưa có ai biết được lai lịch Thánh cô, nhưng cũng không một ai dám nhắc đến tên Thánh cô bằng một thái độ khinh thị, điều đó đồng nghĩa với án tử, các Phân đàn chủ sẽ thực hiện sứ mạng.
Tôn chỉ của Bạch Liên giáo trong giang hồ vỏn vẹn chỉ mỗi một câu “Ai theo thì sống, ai chống thì chết”. Và tôn chỉ ấy trở thành hiệu lệnh đối với quần hùng mà không ai dám phản lại.
Lúc này tại tòa Ngọc bảo, tiết trời đã sang xuân, thời tiết thật là mát mẻ với những ngọn gió nhẹ nhưng xem ra bọn thuộc hạ có vẻ quá mệt nhọc.
Đã suốt một con trăng, bọn chúng làm việc quần quật để thu nạp đủ lễ vật, đặng nạp lên Thánh cô trong ngày Đoan ngọ. Đó đã trở thành cái lệ để được Thánh cô ban cho chút ân mưa móc.
Đoàn xe chở gấm vóc, châu báu, vàng bạc đã thắng ngựa xong. Đinh Linh và Đinh Lữ nai nịt gọn gàng trong bộ giáp trụ. Trông họ ngỡ rằng đó là hai vị quan võ triều đình chuẩn bị tiến kinh.
Đinh Linh nhìn đoàn thuộc hạ đã sẵn sàng bên đoàn xe tiêu cục lớn giọng:
- Tất cả đã chuẩn bị hết chưa?
Bọn thuộc hạ hô vang:
- Chúng tôi đã chuẩn bị hết rồi.
Đinh Linh quay sang Đinh Lữ:
- Sư đệ, chúng ta lên đường chứ?
Đinh Lữ gật đầu:
- Chúng ta đi sớm cho kịp ngày. Có lẽ bây giờ Trắc đàn chủ đang chờ huynh đệ mình.
Đinh Linh giơ cao ngọn cờ hồng, cờ hôm nào san bằng tòa Ngọc bảo.
Gã lớn tiếng đọc câu hiệu lệnh:
- Bạch Liên thánh cô, thần công cái thế, phước thọ trăm năm.
Bọn thuộc hạ như bầy két lặp lại:
- Bạch Liên thánh cô... Thần công cái thế, phước thọ trăm năm.
Đinh Lĩnh phất cờ đến trước hô lớn:
- Lên đường!
Gã vừa quát vừa ra roi vào mông ngựa.
Con tuấn mã hí lên một tiếng, đồng lúc đó giữa Hoàng hồ một cột nước khổng lồ, như lốc xoáy dựng đứng lên.
Đinh Lữ ngạc nhiên, thốt thành tiếng:
- Cái gì vậy?
Câu hỏi ngỡ ngàng của gã còn đọng trên hai vành môi, và bọn thuộc hạ như quên hẳn hiệu lệnh của Đinh Linh, quay mặt nhìn sự biến kỳ lạ trên Hoàng hồ.
Đinh Linh vừa ra roi, đã ghìm vội cương ngựa. Gã trố mắt nhìn cột nước khổng lồ đó và nhận ra giữa đỉnh cột nước có một chấm đỏ. Gã lên tiếng hỏi:
- Chuyện gì thế nhỉ, quái vật xuất hiện giữa ban ngày hay sao?
Họ Đinh vừa nói hết câu, cả cột nước đổ ùm xuống mặt Hoàng hồ.
Ầm!
Bụi nước trắng xóa che kín cả không gian, khiến Đinh Linh, Đinh Lữ chẳng còn nhận ra cảnh vật nữa.
Một chiếc bóng đỏ từ trong làn nước bắn xẹt ra nhanh không thể tả.
Đinh Linh, Đinh Lữ giật mình, nhảy phắt khỏi yên ngựa. Hiện thân trước mặt hai người là pháp thể đỏ ối của Huyết Ảnh Ma Tôn với diện dung nghiêm lạnh, khắc nghiệt và tràn ngập sát khí. Nhìn qua thần sắc của Ma Tôn, kẻ yếu bóng vía có thể vỡ tim mà chết. Về nhân vật lẫy lừng Huyết Ảnh Ma Tôn đã từng lọt vào tai hai gã họ Đinh. Đinh Linh, Đinh Lữ không khỏi rúng động toàn thân.
Đinh Linh trừng trừng nhìn Huyết Ảnh Ma Tôn. Gã lẩm bẩm nói:
- Huyết Ảnh Ma Tôn.
Vừa luyện thành công phu Huyết Ảnh công, Âu Trường Hải rời địa thạch môn đã dụng luôn thuật dị dung của lão tổ để lại, dùng pháp thể của người tái xuất giang hồ.
Cảnh cũ, nhưng Trường Phong cảm thấy xa lạ vô cùng. Vả chăng chỉ còn lại trong tâm khảm chàng hình ảnh tả tơi của mẫu thân trước bầy sói dữ.
Ngọc bảo còn đó, nhưng đã đổi thay, sự đổi chủ đó để lại trong Trường Phong niềm thống khổ, uất hận tràn ngập.
Chàng nghe Đinh Linh nhận lầm mình là Huyết Ảnh Ma Tôn, Trường Phong buông một câu lạnh lẽo:
- Huyết Ảnh Ma Tôn đã trở về thế gian để đòi lại tòa thánh địa Ngọc bảo.
Tiếng nói bằng chất giọng cay nghiệt của Trường Phong tưởng chừng như những cơn mưa đá đập vào màng nhĩ Đinh Linh và Đinh Lữ.
Nghe giọng nói băng giá, hai gã họ Đinh lạnh buốt cột sống.
Đinh Linh nói luôm một hơi:
- Huyết Ảnh lão tiền bối sau năm mươi năm, người mới trở về với giang hồ, nhưng giờ đây tất cả đã thay đổi rồi. Tòa Ngọc bảo đã thuộc về Bạch Liên giáo. Nếu tiền bối chống lại Bạch Liên thánh cô, người sẽ khó chu toàn được mạng của mình đó.
Trường Phong thoáng cau mày. Chàng không ngờ chỉ ba năm lại sớm đổi thay như vậy. Khi rời địa thạch môn, chàng nghĩ mình sẽ đối mặt ngay với kẻ thù, không ngờ một lần nữa tất cả trở nên xa lạ vô cùng.
Trường Phong liền nói:
- Vậy ta hỏi các ngươi, trận thảm sát san bằng Ngọc bảo cách đây ba năm, các ngươi có tham gia không?
Đinh Linh liếc Đinh Lữ.
Đinh Lữ nói luôn:
- Cách đây ba năm, vãn bối có nghe đến trận thảm sát san bằng Ngọc bảo. Việc đó do đâu vì Âu Trường Hải sư điệt của lão tiền bối đã dùng công phu Huyết Ảnh chưởng tàn sát Thiết Uy tiêu cục, và giết cả hôn thê của Trắc lệnh chủ. Quần hùng uất khí mới liên thủ san bằng Ngọc bảo.
Trường Phong gằn giọng nói:
- Nói bậy! Ngoài ta ra đâu còn ai thi triển được Huyết Ảnh chưởng.
Đinh Linh tiếp lời:
- Sự thật vãn bối đã nói tất cả rồi...
- Các ngươi đã biết rõ sự thật, vậy các ngươi có tham gia vào trận thảm sát san bằng Ngọc bảo không?
Đinh Linh và Đinh Lữ thừa biết mình không phải là đối thủ của Huyết Ảnh Ma Tôn, liền chối phăng hành động trước đây của họ.
Đinh Lữ cung kính nói:
- Trước đây hai anh em vãn bối hoàn toàn không tham gia vào trận thảm sát đó.
- Vậy ngươi biết rõ tận tường là Trắc minh chủ.
Không thể phủ nhận được, Đinh Linh đành gật đầu.
Trường Phong lại hỏi tiếp:
- Trắc minh chủ đang ở đâu?
- Trắc minh chủ đang ở tại Tổng đàn Bạch Liên giáo.
- Bạch Liên giáo tọa lạc tại địa phương nào?
- Huyết Ảnh tiền bối cứ đến Ngọc Nữ phong, Tổng đàn Bạch Liên giáo tọa lạc tại đó.
- Ta tạm thời tin các ngươi, nếu có lời xảo ngôn thì đừng trách ta đấy.
Trường Phong dời nhãn lực hừng hực như hai đốm than hồng chiếu vào tấm bảng Bạch Liên giáo Phân đàn mình chủ Trắc Bá Diệp.
Trường Phong lắc đầu.
Sau cái lắc đầu ấy, thân người của chàng bắn xẹt về phía Ngọc bảo, trông tựa tia chớp đỏ rực.
Ầm...
Đinh Linh và Đinh Lữ chỉ kịp nhận ra đôi huyết thủ khí chưởng ửng màu hồng quang nện thẳng vào tấm bảng sơn son thếp vàng, phát ra một tiếng nổ như tiếng sấm trời.
Cả tấm bảng tan thành từng mảnh vụn.
Trường Phong đứng dạng chân, cách không điền chỉ viết thẳng lên hai cột đá.
Ngọn chỉ công như một sợi chỉ huyết dụ rèn rẹt chạy trên mặt đá, ngỡ như bảo kiếm đang khắc chữ trên bùn đất.
“Huyết Ảnh Ma Tôn, phát minh quang đại
Ngọc bảo trung môn, quân tử khí”.
Khắc xong hàng chữ đó, Trường Phong lắc vai một cái, như một mũi tên bắn vụt đi. Chỉ trong một cái chớp mắt, chàng đã mất hút rồi.
Đinh Linh và Đinh Lữ nhìn nhau. Cả hai chẳng nói lời nào, cùng thở ra một tiếng.
Đinh Linh nhìn Đinh Lữ nói:
- Đại ca... Huyết Ảnh Ma Tôn tái xuất hiện, chúng ta phải nhanh chân phi báo ngay cho Bạch Liên thánh cô biết để người đối phó.
- Sư đệ hãy mau lên đường, còn ta sẽ cùng với đoàn hộ tiêu đến sau.
Đinh Lữ nói:
- Đại ca bảo trọng.
- Sư đệ cũng bảo trọng.
Đinh Lữ nhảy lên yên ngựa.
Con tuấn mã hí vang, rồi nện vó rầm rập phi nước đại.
° ° ° ° °
Giang Tô thành.
Túy Vân lầu...
Tòa lầu nổi tiếng nhất thành Giang Tô, không phải vì những nàng kỹ nữ giỏi đàn ca hát xướng, mà nó nổi tiếng bởi một món rượu. Nếu không có rượu Bách Xà Ngũ Gia tửu thì Túy Vân lầu chẳng phải là Túy Vân lầu.
Tất nhiên đã nổi tiếng thì Túy Vân lầu không thiếu khách quan ghé vào, thậm chí lượng khách quá sức tải của tòa lầu nữa.
Âu Trường Phong trong bộ nho phục màu thanh lam, bước vào tòa lầu. Chàng vào đây để uống rượu, có lẽ qua ba năm luyện công dưới Địa thạch môn, Âu Trường Phong đã quen với rượu, và nhờ rượu mới có thể khuây khỏa phần nào.
Vừa bước vào tòa Thủy Vân lầu, thì bao nhiêu cặp mắt đều chiếu vào Âu Trường Phong, không phải Âu Trường Phong khác người, nhưng có lẽ dung mạo khôi ngô, tuấn kiệt của chàng bắt thiên hạ phải dời mắt ngắm qua.
Chọn một chỗ ngồi khuất sâu trong góc, Âu Trường Phong gọi một lúc hai vò rượu.
Tiểu nhị phải hỏi lại:
- Công tử gọi bao nhiêu vò Bách Xà Ngũ Gia tửu?
Âu Trường Phong nhìn lên:
- Ta cần hai vò rượu.
Tiểu nhị gật đầu rối rít:
- Vâng... vâng... Tiểu nhị sẽ phục vụ công tử ngay lập tức thôi.
Gã tiểu nhị quay trở vào trong, một lúc sau bưng ra hai vò rượu đặt lên bàn Âu Trường Phong. Nhìn hai vò rượu mười cân, không ai nghĩ rằng chàng sẽ uống một mình.
Âu Trường Phong thản nhiên rót rượu ra chén rồi uống từng ngụm lớn, tưởng như chàng đang giải khát.
Uống đến chén thứ ba, thì từ góc bên kia đã có người lên tiếng:
- Hảo tửu... Hảo tửu...
Âu Trường Phong liếc mắt nhìn người vừa phát ngôn đó. Chàng nhận ra đó là một đại lực người Khất Đan, mắt sáng vắt như hai ánh sao đêm, mặt vuông chữ điền, trán rộng, đang dõi mắt nhìn chàng.
Gã đại lực Khất Đan ôm cả vò rượu hường về chàng, bất ngờ ngửa mặt cười vang dội, cắt ngang tiếng cười khoái trá đó, gã mới nói:
- Thiết Kim Cang Trần Phi mời công tử vò rượu này.
Nhận thấy thái độ của Thiết Kim Cang Trần Phi quá thành thật và hào phóng, Âu Trường Phong cũng không khách sáo, chàng bưng cả vò rượu hướng về Trần Phi:
- Mời.
Cả hai người cùng uống rượu bằng vò, họ uống mà khiến tất cả bọn khách quan đều giương mắt lên nhìn. Ai cũng nghĩ rằng, với hai vò rượu năm cân kia, dứt khoát sẽ đốn ngã chàng công tử khôi ngô tuấn tú.
Cả hai cùng đặt vò rượu xuống, Âu Trường Phong nhìn Thiết Kim Cang Trần Phi mỉm cười.
Trần Phi cũng mỉm cười lại với chàng. Y quơ tay đến trước, vô tình chạm vào vò rượu. Vò rượu từ trên bàn rơi xuống nhưng trong một chớp mắt, nhanh ngoài sức tưởng tượng, chân của Thiết Kim Cang Trần Phi đã khảy nhẹ vào đáy vò hất nó lên.
Vò rượu như được nâng lên thì đúng hơn. Âu Trường Phong tấm tắc khen:
- Cước pháp của các hạ thật là cao minh.
Thiết Kim Cang lại bật cười vang dội. Gã bước thẳng về phía bàn Âu Trường Phong:
- Cước pháp hay cũng không sánh bằng tửu lượng giỏi.
Thiết Kim Cang Trần Phi tự động kéo ghế ngồi đối diện với chàng rồi mở lời:
- Tại hạ cho huynh đệ biết danh tính rồi, thế các hạ có thể cho gã lực điền này biết danh tính của mình không?
Âu Trường Phong mỉm cười:
- Đệ tên Âu Trường Phong, một con người vô danh tiểu tốt trên giang hồ.
Trần Phi trợn mắt rồi khoát tay:
- Nói bậy... Nói bậy... Âu Trường Phong làm gì là kẻ vô danh tiểu tốt. Thử hỏi trong quán, đã có mấy ai uống rượu được như Âu huynh đệ.
Thiết Kim Cang lại ngửa mặt cười. Tiếng cười của y nghe thật là đắc chí và hào hùng, y nói:
- Thiết Kim Cang này từ quan ngoại lặn lội vào Trung Nguyên suốt ba con trăng rồi, có thấy ai phong thái uy nghi đường bệ và nhất là...
Âu Trường Phong chen vào:
- Nhất là lại biết uống rượu như Âu tiểu đệ phải không?
Thiết Kim Cang Trần Phi vỗ tay:
- Đúng, đúng. Trần Phi này lần đầu tiên gặp được tửu hứng như Âu huynh đệ.
- Đã vậy thì Âu Trường Phong xin mời Thiết đại ca một vò rượu.
- Tốt... Tốt lắm. Người xưa nói “Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu”. Ha ha... Hôm nay ta đã may mắn gặp được tri kỷ rồi.
Thiết Kim Cang Trần Phi bưng cả vò rượu uống ừng ực, rồi trao qua Âu Trường Phong. Chàng đón vò rượu và chỉ một hơi, rượu trong vò đã sạch sành sanh.
Thiết Kim Cang mặt đã bắt đầu chuyển sắc, với số rượu vừa rồi mới tọng hết vào bụng, có thể vật đổ một con trâu nên Trần Phi cũng phải choáng váng.
Ngược lại với Trần Phi, Âu Trường Phong thần sắc vẫn không thay đổi, cứ tưởng chừng như chàng chưa hề cho một giọt rượu nào vào người.
Âu Trường Phong nhìn Trần Phi nói:
- Thiết đại ca đã thấm mệt rồi chăng?
Trần Phi lắc đầu, nhưng cất tiếng nhừa nhựa:
- Trần Phi này đã gặp tri kỷ thì làm sao mà mệt. Bây giờ nếu Huyết Ảnh Ma Tôn có xuất hiện, ta cũng quyết tỷ thí võ công với lão để phân tài cao thấp.
Âu Trường Phong cau mày hỏi:
- Sao Thiết đại ca muốn tỷ thí võ công với Huyết Ảnh Ma Tôn?
Trần Phi trợn mắt nhìn chàng:
- Hà... hà... Chắc Âu Trường Phong đệ chưa thấu đáo về chuyện võ lâm thiên hạ. Huyết Ảnh Ma Tôn vừa mới tái xuất hiện sau năm mươi năm tuyệt tích giang hồ.
- Thiết đại ca có oán thù với Huyết Ảnh Ma Tôn?
Trần Phi khoát tay:
- Ta chẳng có oán thù gì cả. Trần Phi này sinh ra và lớn lên nơi quan ngoại, thì làm gì có chuyện oán thù với người Trung Nguyên.
- Thế tại sao đại ca đòi tỷ thí với Huyết Ảnh lão ma?
Âu Trường Phong vừa hỏi vừa hồi hộp. Chàng sợ Thiết Kim Cang có dính líu tới vụ thảm sát san bằng Ngọc bảo cách đây ba năm, thì giữa hai người mới là tri tửu đã hóa thành hận thù.
Âu Trường Phong đã tâm niệm trước khi rời Địa thạch môn là phát minh quang đại, trả huyết hận và dựng lại Ngọc bảo như năm nào. Lời thề đó đã biến trái tim Trường Phong trở nên băng giá và hận thù. Trần Phi ngửa mặt cười rồi mới nói:
- Ta đã minh chứng võ công với mười đại cao thủ ở Trung Nguyên rồi, tất cả đều là lũ bất tài vô dụng, nay chỉ còn hy vọng có Huyết Ảnh Ma Tôn mới xứng là đối thủ.
Âu Trường Phong mỉm cười:
- Thiết đại ca lặn lội từ quan ngoại vào Trung Nguyên để ấn chứng võ công?
Trần Phi gật đầu:
- Đúng như vậy.
- Võ công đại ca chắc cao thâm lắm nhưng núi cao sẽ có núi cao hơn...
- Hay. Ta cũng nghĩ như vậy. Nhưng từ lúc nhỏ Trần Phi này đã từng nghe tiếng bảy đại môn phái và các bang hội trong Trung Nguyên đâu đâu cũng đều có tuyệt thức võ công. Nên ta muốn tỷ thí và học hỏi thôi.
- Thế tại sao đại ca lại chọn Huyết Ảnh Ma Tôn để tỷ đấu? Trong Trung Nguyên không thiếu đại cao thủ xứng ngang với Bắc Đẩu Thiếu Lâm, tỷ như Bạch Liên thánh cô, Long Hổ lệnh chủ Trắc Bá Diệp, Giáo chủ Minh giáo Dương Di.
Mặt Trần Phi nghệt ra, y hỏi lại:
- Những người đó hiện nay đang ở đâu?
Trần Phi vừa hỏi dứt câu, đột nhiên bên phải tửu phòng bốn gã đại hán đứng bật dậy.
Một trong bốn tên chỉ tay vào mặt Trần Phi nói:
- Thằng mọi kia... ngươi dám tự dương tự đắc nơi đất Trung Nguyên này. Ngươi còn dám to gan thách thức Bạch Liên giáo. Số ngươi chắc đã tới rồi.
Trần Phi từ từ đứng lên, y quay mặt về phía bốn gã đại hán thuộc hạ của Bạch Liên thánh cô:
- Các ngươi là bọn người nào?
Gã đại hán vỗ tay vào ngực:
- Bọn ta thuộc thám tử hình, ngươi hãy ngoan ngoãn quỳ xuống chịu tội với Bạch Liên thánh cô.
Trần Phi cau mày:
- Bạch Liên thánh cô là cái thá gì mà bắt Trần Phi này phải quỳ xuống chịu tội chứ? Ngay cả Huyết Ảnh Ma Tôn ta cũng chưa nể mặt thì Bạch Liên thánh cô của các ngươi quá chẳng đáng để cho Thiết Kim Cang để mắt đến.
Gã đại hán gầm lên:
- Hỗn láo... Dám xúc phạm Thánh cô.
Tình hình thoáng chốc trở nên căng thẳng tột cùng, cùng với sự nhốn nháo rộn lên trong Túy Vân lầu do bọn thực khách hối hả bỏ chạy.
Gã đại hán thuộc đội thám tử hình gầm lên:
- Giết gã mọi này.
Cùng với tiếng quát đó, cả bốn tên thám tử hình lao thẳng vào Thiết Kim Cang Trần Phi.
Trần Phi với tay nhấc vò rượu trên bàn ngửa mặt uống. Trước tình huống khẩn trương như vậy mà còn có thể uống rượu, thì quả thật y quá xem thường bọn thám tử hình.
Hai gã thám tử hình thi triển trảo công chộp vào đỉnh đầu đối phương, hai gã còn lại dùng thoi quyền, chia làm hai cánh tả hữu chực đập vào ngực Trần Phi.
Trảo và quyền vừa ập đến, thì Thiết Kim Cang Trần Phi như một cánh én nhấc mình lên khỏi sàn lầu. Hai chân như mọc cánh phiêu phiêu trên hai ngọn trảo công và thoi quyền của bọn thám tử hình.
Rồi nhanh như cắt, cước pháp của Trần Phi biến hóa linh hoạt, tưởng cánh chong chóng lan rộng ra rồi nhanh chóng thu về.
Cùng với động tác hồi cước pháp của Thiết Kim Cang Trần Phi, bốn gã thám tử hình thốt lên một tiếng.
- Ôi...
Cả bốn tên đều ngã bật ra sau, má bên trái đã móp méo dị dạng.
Cả bốn tên lồm cồm bò dậy.
Gã đại hán trầm giọng nói:
- Trần Phi, rồi ngươi sẽ bị tróc nã tới tận quan ngoại.
Cả bốn gã nhìn nhau cùng lùi bước dần ra cửa.
Chợt ầm một tiếng vang lên.
Bốn gã thám tử hình bắn dội vào trong Túy Vân lầu, hậu tâm đã bị đập nát be bét.
Ngay cửa đã xuất hiện một người vận trang phục hắc y, giữa ngực có thêu hai khúc xương gác chéo nhau.
Sau lưng người đó có thêm mười gã đại hán nữa. Tất cả đều đeo mặt nạ sọ người.
Thấy những người lạ vận trang phục kỳ lạ, Âu Trường Phong thắc mắc ngẩng mặt nhìn. Trần Phi liếc mắt nhìn qua những người vừa xuất hiện đó, lên tiếng:
- Bang chủ Bạch Cốt bang cũng có ngẫu hứng đến đây nữa à?
Bang chủ Bạch Cốt bang nói:
- Ta muốn đến đây để chứng nhận xem cao thủ quan ngoại võ công siêu phàm ra sao?
Trần Phi bật cười sảng khoái:
- Thiết Kim Cang cũng đang rất ngẫu hứng. Mời... mời Bang chủ xuất chiêu.
Ánh mắt cá chốt sau chiếc mặt nạ sọ người của Bang chủ Bạch Cốt dời qua điểm vào mặt Âu Trường Phong:
- Gã kia cũng là đồng bọn với ngươi?
Trần Phi lắc đầu:
- Vị tiểu đệ đây chẳng dính gì đến việc của ta cả.
- Ta xem chừng võ công của gã thư sinh đó còn cao thâm hơn ngươi.
Âu Trường Phong thoáng chột dạ. Quả thật từ lúc chàng đặt chân vào Túy Vân lầu, chưa từng thi thố võ học, thế mà gã Bang chủ Bạch Cốt bang có thể nhìn được võ học của mình, chứng tỏ nhãn lực của gã rất cao minh.
Trường Phong với tay cầm vò rượu rót vào chén, nhấp từng ngụm nhỏ, thờ ơ với lời nói của Bang chủ Bạch Cốt.
Trần Phi tằng hắng rồi nói:
- Ở đây chỉ có ta thách thức ngươi mà thôi. Không cần gì đến Âu Trường Phong.
Bang chủ Bạch Cốt bang lặp lại:
- Âu Trường Phong.
Trường Phong ngước mắt nhìn lên:
- Tại hạ là Âu Trường Phong.
- Ngươi có quan hệ thế nào với Ngọc bảo chủ nhân Âu Trường Hải?
- Thế tại hạ có quyền hỏi lại, các hạ có dính đến vụ huyết án san bằng Ngọc bảo cách đây ba năm không?
- Ngươi hỏi đến vụ đó để làm gì?
- Nếu các hạ không có liên quan đến vụ thảm sát Ngọc bảo thì tại hạ chẳng có gì liên can đến các hạ. Tại hạ miễn trả lời lai lịch cho các hạ biết.
Cặp mắt Bang chủ Bạch Cốt bang rực lên chiếu thẳng vào Âu Trường Phong nói:
- Ngươi không muốn nói, ta cũng bắt ngươi nói. Nếu ngươi là người của chủ nhân Ngọc bảo Âu Trường Hải, kẻ đã sử dụng Huyết Ảnh chưởng tiêu diệt Thiết Uy tiêu cục, cướp hôn thê của Trắc Bá Diệp, thì coi như ngươi đã tới số rồi.
Âu Trường Phong đứng lên. Chàng buông một câu lạnh lùng, nghe như tiếng nói của câu hồn sứ giả dưới Diêm đình vọng lên:
- Ta là Âu Trường Phong, chủ nhân tòa Ngọc bảo.
Chàng bước ra khỏi bàn từ từ tiến về phía Bang chủ Bạch Cốt bang, rồi gằn giọng nói:
- Thiên hạ đã san bằng tòa Ngọc bảo, giờ tới lượt Trường Phong này san bằng thiên hạ.
Trần Phi nghe Trường Phong nói, liền quay sang nhìn chàng. Gã ngờ ngợ sát khí thoáng chốc đã bao trùm cả tòa Túy Vân lầu.
Bang chủ Bạch Cốt bang phẩy hai ống tay áo hắc y. Ngay lập tức có một làn gió nhè nhẹ phóng thẳng về phía Trường Phong.
Ngờ rằng đối phương phát tác khí chưởng tấn công mình, Trường Phong cũng vận khí chuyển công, chực vỗ thẳng lại một đạo kình tấn công Bạch Cốt giáo chủ.
Nhưng chàng vừa vận công, thì cảm thấy đó chỉ là một ngọn gió hiu hiu như do cái phủi tay của Bạch Cốt bang chủ tạo ra mà thôi.
Bạch Cốt bang chủ lại thả tay xuống, y ngắm nhìn Âu Trường Phong một lúc rồi mới lên tiếng:
- Âu Trường Phong, quả thật ngươi là chủ nhân Ngọc bảo đấy à?
Trường Phong gật đầu nói:
- Không sai. Ta là chủ nhân Ngọc bảo.
- Ngươi đã tự nhận là chủ nhân Ngọc bảo thì có chết cũng đừng ân hận nhé.
Trường Phong cau mày, rồi bất thần chàng ngửa mặt cười giòn:
- Trường Phong này không dễ chết được đâu.
Bạch Cốt bang chủ nghe chàng nói dứt câu, liền bật ra tràng cười khoái trá. Y cắt tràng cười đó, rồi nhìn thẳng vào Âu Trường Phong và Trần Phi, giọng ngạo nghễ:
- Các ngươi sắp chết đến nơi rồi.
Trần Phi ngờ ngợ, hỏi gằn lại:
- Ngươi có bản lãnh gì mà đòi giết Âu Trường Phong và Thiết Kim Cang Trần Phi chứ?
Bạch Cốt bang chủ giũ hai ống tay hắc y, hai luồng khói trắng tỏa ra từ ống tay áo đen kịt ấy. Gã vừa giũ tay áo vừa nói:
- Ta thị vào Vô Ảnh Chi Độc được không?
Trần Phi vừa nghe Bạch Cốt bang chủ nói, trong lòng đã nao nao, hồi hộp.
Trường Phong cũng chẳng khác gì gã. Chàng nghĩ thầm: “Có lẽ ngọn gió hiu hiu vừa rồi có chứa Vô Ảnh Chi Độc khiến cho mình và Trần Phi không phát hiện ra”.
Âu Trường Phong liếc xéo qua Trần Phi.
Mồ hôi đã rịn ra trán gã đại lực Khất Đan.
Trần Phi nhép miệng truyền âm nhập mật, nói vào tai Trường Phong:
- Âu đệ... chúng ta đã bị trúng độc Vô Ảnh của gã Bang chủ này rồi.
Như nghe được lời của Trần Phi, Bạch Cốt bang chủ bật cười giòn giã:
- Các ngươi phát hiện được Vô Ảnh Chi Độc của bổn bang thì quá muộn rồi. Thời khắc chỉ còn đủ cho các ngươi cùng nắm tay nhau về dưới âm ty mà thôi.
Gã chỉ tay vào mặt Trường Phong:
- Thân xác của ngươi sẽ tan ra như oai danh của Ngọc bảo năm xưa. Không một ai cứu ngươi được. Ha ha ha...
Trương Phong cau mày. Chàng thử vạn khí quy tập Đan Điền, nhưng liền cảm thấy kinh mạch của mình như có những bức tường đá ức chế. Đầu óc thoáng chốc xây xẩm.
Lúc này Trần Phi lên tiếng nói:
- Ngươi giở thủ đoạn độc công đê tiện với chúng ta đâu phải quân tử anh hùng?
- Trong thiên hạ, chắc ngươi chưa nghe danh Bạch Cốt bang với độc công Vô Ảnh Chi Độc, nên mới mở miệng nói những lời ngây ngô đó.
Tần Phi hừ một tiếng:
- Đường đường tự xưng là một bang, nhưng chỉ biết mỗi một môn công hạ độc đê tiện. Dù ngươi có khuynh đảo giang hồ đến đâu đi nữa, cũng không ai bội phục.
Trong lúc Trần Phi đối đáp với Bạch Cốt bang chủ, Trường Phong âm thầm vận dụng chân nguyên Thuần dương chân khí, dồn Vô Ảnh độc quy tập vào Tịch môn.
Chàng vừa quy tập độc chất xong liền gằn giọng nói:
- Các hạ ngoa ngôn quá nhiều rồi đó.
Nghe chàng phát âm, Bạch Cốt bang chủ sửng sốt nhìn.
Thấy ánh mắt của Bạch Cốt bang chủ nửa tin nửa ngờ, Trường Phong vận triển huyền công hú lên một tiếng vang dội, cả tòa Túy Vân lầu như lọt thỏm trong vùng sấm động ầm ầm, ngay cả Bạch Cốt bang chủ và mười gã thuộc hạ đứng phía sau cũng lao đao lùi luôn ra ngoài tòa tửu phòng.
Trần Phi ngồi bệt xuống đất, vận công điều tức, vừa khống chế Vô Ảnh Chi Độc, vừa bế thính nhĩ để không chấn động định tâm bởi tiếng hú lồng lộng của Trường Phong.
Lợi dụng lúc đó, Âu Trường Phong vận luôn Huyết Ảnh công, một vầng sáng đỏ bao bọc toàn thân. Chàng khoác lên mặt nạ diện dung của Huyết Ảnh Ma Tôn.
Trường Phong lắc vai, thân ảnh đã bắn xẹt ra ngoài trong bộ lốt Huyết Ảnh Ma Tôn.
Bạch Cốt bang chủ và mười gã đại hán vừa định thần đã thấy Huyết Ảnh Ma Tôn bay xẹt ra.
Tất cả mọi người đều rúng động, khi bóng đỏ huyết ma đứng trước mặt.
Cặp mắt như hai đốm than hồng chiếu thẳng vào Bạch Cốt bang chủ, Âu Trường Phong trầm giọng:
- Bạch Cốt bang chủ... lão phu muốn hỏi lại, ngươi có tham gia vào vụ huyết sát san bằng Ngọc bảo hay không?
- Huyết Ảnh Ma Tôn chính là Âu Trường Phong phải không?
- Ngươi không cần biết việc đó, chỉ trả lời ta mà thôi.
Bạch Cốt bang chủ gằn giọng:
- Trường Phong, ngươi tưởng rằng trong bộ lốt giả dạng Huyết Ảnh Ma Tôn lão ma là có thể hù dọa được ta sao?
Bạch Cốt giáo chủ vừa nói, vừa tống ra một đạo kình phong đen kịt vỗ thẳng vào mặt Âu Trường Phong. Tất nhiên trong đạo kình của Bạch Cốt bang chủ có ẩn chứa kịch độc, mà bất cứ cao thủ nào chạm phải thì da thịt bị rữa thối ngay lập tức. Ngọn kình do Bạch Cốt bang chủ phát ra vừa chạm vào Huyết Ảnh đã tản mác tứ phía, ngỡ như chạm vào một bức tường đá hoa cương rắn chắc không có gì phá vỡ nổi.
Đối phương đã tấn công chàng trước, khiến cho uất khí hôm nào tràn ngập, sục sôi trong kinh mạch, chàng hú lên một tiếng vang dội, thi triển luôn Ngọc Huyết chỉ cứng như sắt thép, chém xả xuống bản thủ của Bạch Cốt bang chủ.
Rắc...
Ngọc Chỉ công độc nhất vô nhị của Huyết Ảnh Ma Tôn ngày nào làm khiếp mặt giang hồ từ nam chí bắc, tất phải có cái lực vô song.
Bạch Cốt bang chủ chỉ kịp nhìn thấy một sợi chỉ đỏ nháng lên trong chớp mắt thì cánh tay đã buốt, rồi cảm giác đau nhói đang xộc lên tới đỉnh đầu.
Cánh tay chuyên sử dụng Vô Ảnh Chi Độc đã rơi xuống đất.
Cánh tay gã Bạch Cốt bang chủ vừa rơi xuống đất thì năm ngón tay đỏ ối đã chộp vào chiếc mặt nạ của y.
Bựt...
Bạch Cốt bang chủ chới với, khuỵu xuống đất. Trước mắt y là chiếc bóng đỏ ối của Huyết Ảnh Ma Tôn đang chập chờn như bóng câu hồn sứ giả nơi Diêm phủ.
Không ai có thể tưởng tượng được Bạch Cốt bang chủ, người chuyên sử dụng Vô Ảnh Chi Độc, đã từng lấy mạng bao nhiêu cao thủ hắc bạch, chỉ là một thanh niên chưa đầy tuổi ba mươi.
Y đang thất thần nhìn Huyết Ảnh Ma Tôn trong sự hãi hùng hoảng loạn.
Mười gã thuộc hạ Bạch Cốt bang đồng loạt quỳ xuống và tự động gỡ luôn mặt nạ sọ người.
Bọn chúng vừa lạy vừa rối rít nói:
- Lão tiền bối hãy tha mạng cho Thiếu bang chủ.
Gã Thiếu bang chủ lấm lét nhìn Huyết Ảnh nói:
- Vãn bối Du Thiên Kiệt thất lễ... Mong tiền bối tha mạng.
Âu Trường Phong hừ một tiếng:
- Ngươi không nhúng tay vào trận thảm sát san bằng Ngọc bảo, ta sẽ tha mạng cho ngươi.
Được mở lời, chẳng khác nào đã tìm thấy sinh lộ, tất cả bọn Bạch Cốt bang đều rối rít nói:
- Sự thật chúng tôi không có tham gia vào vụ thảm sát san bằng Ngọc bảo. Việc đó do bảy đại môn phái cùng với Trắc Bá Diệp minh chủ thực hiện.
- Thế thì các ngươi được sống, nhưng phải trao thuốc giải cho Âu Trường Phong và Thiết Kim Cang Trần Phi.
Gã Thiếu bang chủ nói luôn:
- Vãn bối tuân lệnh tiền bối. Xin tuân lệnh...
Gã vừa nói vừa thò cánh tay còn lại vào thắt lưng, moi ra một chiếc bình màu xanh lục, dâng lên một cách khẩn khoản:
- Đây là thuốc giải Vô Ảnh Chi Độc!
Trường Phong đón lọ thuốc giải, thả bước vào trong Túy lầu.
Chàng dừng bước ngay bậc tam cấp:
- Ngươi đừng bao giờ giở thói hạ lưu nữa, nếu không khó bảo toàn tính mạng đến tuổi ba mươi.
Chàng lên luôn vào trong Túy Vân lầu.
Chờ cho Huyết Ảnh Ma Tôn khuất dạng hẳn, bọn thuộc hạ Bạch Cốt bang mới dìu gã tráng niên có vẻ mặt xấu như mặt ngựa đứng lên:
- Du thiếu chủ... chúng ta chạy thôi. Không ngờ Huyết Ảnh Ma Tôn lại xuất hiện tại đây.
Du Thiên Kiệt nghiến răng nhìn cánh tay cụt của mình. Gã nén đau tự điểm vào các huyết mạch để cầm máu, rồi gượng nói:
- Các ngươi hãy đưa ta đến Ngọc Nữ phong bái kiến Bạch Liên thánh cô.
Bọn thuộc hạ gật đầu, dìu Du Thiên Kiệt phi thân đi.
Bọn Bạch Cốt bang vừa đi khỏi, thì Âu Trường Phong cũng từ trong Túy Vân lầu bước ra, trên tay chàng là một vò rượu Bách Xà Ngũ Gia tửu.
Trường Phong uống một ngụm lớn, rồi dõi mắt nhìn theo bọn Bạch Cốt bang.
Chàng lẩm bẩm nói:
- Sự tình đã biến ta thành một ma đầu say máu, nhưng lời thề huyết hận, Trường Phong này không thể nào bỏ qua.