Huyền Vũ Dạ Nguyệt

Chương 65: Xuất sơn

“Có thư của đại thiếu gia” Tố Lạc Quyên phấn khởi di chuyển tới thượng phòng nói

“Suỵt” liền bị Tố Lạc Hiểu chặn lại hành động “Chủ nhân còn ngủ?”

Khẽ chu môi vì biết mình luống cuống, Tố Lạc Hiểu biết được đến kinh thành ngoạn là mơ ước của Tố Lạc Quyên, nhưng là chủ nhân của họ không thích nơi kinh thànhsầm uất nhiều người chỉ thích ‘tĩnh lặng’ cùng ‘bình dân’ như Tây Vực thôi.

“Ngươi yên tâm đi, lần này chủ nhân muốn không đi cũng không được” thấy khuôn mặt xụ lại một đống của tiểu muội thì Tố Lạc Hiểu vừa pha sẵn trà vừa nói.

Tố Lạc Quyên tròn mắt ra như được chỉ điểm, nàng liền bay ra ngoài phòng đóng cửa lại mới nhảy tưng lên mà hoan hô.

Nói thật lần trước tới kinh thành được một lúc đã vội bị triệu về Tố Lạc Quyên còn chưa tham thú hết, nay nhất định phải ‘ngoạn’ một chuyến thật đã mới được.

Ngày hôm sau cũng là lúc nàng bái biệt mọi người cùng Âu Nhã Vỹ, theo suy đoán của nàng thì Thủy Mẫu phải năm sáu ngày mới tỉnh lại, thêm một tuần mới hồi được sức, nếu tính toán tỉ mỉ thì tuần sau nàng đã về lại Tuyết Sơn giáp mặt tái ngộ cùng nàng ta được rồi, vì thế nàng rất an tâm mà đi.

Hai cổ xe ngựa đi trên đường thật bắt mắt, cỗ trước sang trọng không nói, cỗ sau thình lình xuất hiện hai tên đại hán bắp thịt cuồn cuộn lõa lồ phơi bày trước mắt mọi người. Khuôn mặt hung tàn, mày rậm, rõ là cái mãng phu! (người thô lỗ)

Một tên thì làm mã phu, một tên thì ngồi bên cạnh, nhưng mà khí cường hãn trên người họ vẫn không thể nào giảm bớt.

“Đã nói với các ngươi rồi, không nên hoành tráng như vậy” bên trong cỗ xe ngựa truyền tới tiếng trách nhẹ, mặc dù là đại hán dũng mãnh cường tráng nhưng võ công không thua kém ai nghe được lời trách mắng thì một tên lên tiếng “Chủ…tiểu…công tử không nên sinh khí, chẳng qua chỉ là an toàn của công tử thôi”

Vì nhất thời không biết xưng hô ra sao nên khiến cho đại hán có chút ngập ngừng nhưng vẫn lộ rõ khẩu khí cung kính, khẽ nâng mắt kính lên thì nàng than thở, ngoài nàng ra, thì còn có hai tiểu nha đầu nữa, tuy vóc dáng ‘liễu yếu đào tơ’, nhưng võ công hơn người, có họ rồi, cần gì hai huynh đệ Thất Sát Tinh nữa chứ.

Điều nàng không trông mong liền tới, cứ tưởng giao cho họ nhiệm vụ quan trọng, họ sẽ đi suốt tháng, nào ngờ, họ đã về tới, cả bảy người đều muốn theo nàng bảo hộ nàng nhưng là họ bảy người nha! Nàng bất quá chỉ đi có ba bốn ngày không cần phải quá khoa trương đi!

Thất sát tinh trong lời đồn là quái vật thích ăn thịt người giết người làm thú vui là thật nhưng đó chỉ là quá khứ, bây giờ họ cải tà quy chính, nhưng vẫn lộ rõ thế mạnh của mình là thân hình cao to cường tráng, da thịt màu đồng lõa lồ, bắp tay cuồn cuộn, mặt mày như quỷ sai, sao có thể không khiến người khác sợ hãi và dị nghị chứ? Mặc dù chỉ có hai người thôi cũng đủ khiến cho kẻ khác không dám tiến tới gần.

Đúng là muốn yên tĩnh cũng không được a.

Vừa bước xuống ngựa trời đã sập tối, một bàn tay đưa tới đỡ, nàng liền nhăn cả mặt thuận theo tự nhiên liền nương theo sức mạnh của đại hán trước mặt mà đi xuống.

Lập tức thu được ánh nhìn của nhiều người do nàng ăn mặc dị họm đã đành mà còn mang theo nhiều thân tín ‘tỏa sáng’ như vậy, có ai mà không bị nàng thu hút chứ, vả lại hai đại suất ca đó cũng khiến cho người ta tặc lưỡi trầm trồ không ngại miệng mà khen tấm tắc.

Khi bước vào tửu lâu thì nàng cảm thấy rất quỷ dị nhưng liền giả vờ yếu đuối làm một bệnh hoạn công tử.


Mọi người liền chú ý vào bóng dáng yếu ớt đi tới, khuôn mặt có chút nhợt nhạt nhưng đeo một vật thể kì lạ có hai miếng trong suốt che trước mắt mọi người đều không hiểu có tác dụng gì nhỉ, còn hai tỳ nữ theo sau thì quả thật không thể khiến người ta không chảy cả nước miếng vì vẻ đẹp tuyệt mỹ của các nàng.

Nhưng khi thấy hai đại nam nhân đi tới thì nam nhân trong tửu lâu liền suy sụp ý chí lẫn tinh thần, người đi trước đã đủ hại dân hại nước người đi sau tuy không bằng người đi trước nhưng cũng đủ hơn họ rồi.

Bất giác hai tên đại hãn khoanh tay hung hăng bước tới, hừ mạnh vào tên nam nhân không tự lượng sức mà đánh giá chủ nhân của họ, khiến cho nam nhân chạy mất dép đã đành mà người trong tửu lâu liền bị hoảng sợ một ven.

“Ách, hai vị đại nhân đừng làm tiểu nhân khó xử a” chứng kiến khách của mình chạy từng lượt từng lượt thì lão bản muốn rớt cả nước mắt mà nói, bất giác một đỉnh vàng lớn trước mặt “Bao hết”

“Ách, hảo hảo” lão bản ngự tại vùng sâu vùng xa này khó lòng có thể kiếm được nhiều vàng trong một ngày, đỉnh vàng này cũng đủ cho lão dưỡng già nếu biết tiết kiệm, một mặt cầm lấy đỉnh vàng vuốt ve ra mặt, mặt kia liền nói “A Phúc, đóng cửa, đóng cửa nghỉ bán”

“Ân” A Phúc liền đáp đuổi hết khách nhân đi, còn nàng thì thở dài, có cần phải ra tay rộng rãi quá không Hoàng Bá đại công tử! ><

Tự bản thân hắn cũng không biết vì sao lại hành xử như thế, chỉ cần cứu được phụ thân hắn không tiếc tiền, bất giác hắn liền tự suy nghĩ ra lý do như thế để tự chế động suy nghĩ vớ vẩn của hắn.

Khi nàng vừa đặt chân vào dục thùng thì liền nghe trên mái ngói có tiếng ‘sột soạt’ truyền lại, không để nàng bận tâm, hai nha hoàn liền đuổi theo, nàng vội vàng mặc lại y phục, bất giác Thất Dạ cùng Thất Khuyển liền xộc vào “Chủ…công tử, có kẻ hành thích”

“Xử lý họ đi” kẻ mà hai người họ nói nhất định là hoặc vì nàng cứu đi Thủy Mẫu liền đắc tội tới Hoa Tuyệt Tình, mà Phỉ lão lão muốn thừa cơ hội này tiêu diệt nàng luôn, phi, nằm giấc mộng thiên thu của các người đi! Bổn lão lão còn lâu mới để cho bọn ngươi đắc ý.

“Rầm” bất chợt một khói thuốc nổ liền xộc thẳng vào, khiến nàng chóng mặt hoa mắt, không ngờ họ lại đê hèn chơi tập kích bằng hương mê sao, trong lúc nàng chao đảo đột nhiên có một người xuất hiện liền ẵm nàng trên vai và đi mất dạng.

Vậy nàng đã bị tóm gọn, đơn giản thôi bởi vì khi kỳ trăng tới nàng sẽ mạnh mẽ vô cùng khi kỳ trăng vừa qua đi thì võ công nàng chẳng khác gì đứa tiểu hài tử ba tuổi, được bế trên vai, luồn gió của chà xát lên mặt, nhưng là….nàng không sợ…còn có cảm giác rất ư là quen thuộc.

“Rào…rào…rào…” khi nàng thanh tỉnh lại đôi chút thì xung quanh nàng có một đống lửa vây quanh, bên cạnh còn có một thác nước, nàng đang nằm lên ngoại bào của một người nào đó.

“Cứ thoải mái!” một thanh âm trầm thấp quen thuộc vang lên, đánh vào tim ta, khiến tim ta lỡ nhịp và cảm thấy an tâm?

Tự ta cũng giật bắn mình lên, như thế nào lại đối với đại nam nhân này có ‘tình ý’?

Tự lắc đầu để an ủi bản thân không được nghĩ bừa, nghe lời nói của Lạc Hiểu hắn đã có chính thất mà lại có ái thê, hắn vì ái thê mà không ngại dẫm đạp lên thân xác của nữ nhân khác mà nữ nhân kia lại là chính thất danh chính môn thuận của hắn, đủ biết hắn đối xử với ái thê đã mất của mình ra sao, bất giác tim ta thấy chua xót lên một trận…

“Lão…”


“Gọi ta Tần công tử là được rồi” vươn người dậy nàng trở nên lạnh lùng, khẽ nhắc nhở.

“Ân” chỉ cảm thấy nam nhân bên kia nhẹ nhàng đáp lại vẫn làm động tác bỏ củi khô vào đống lửa.

“Khụ…” trời se lạnh, mà nàng mặc có lớp áo mỏng manh khó trách có thể ho lên, lập tức dẫn dụ một bóng dáng đi tới “Đã tỉnh? Mau, tới đống lửa kia sưởi ấm đi”

Một bàn tay to lớn xuất hiện nương theo sức mạnh của hắn, ta đứng lên bất giác tim vẫn đập thình thịch?

Cười khổ ta đi tới ngồi xuống, đột nhiên ta cảm thấy ấm cả người khi một áo khoác to lớn phủ lên người ta, nhìn lại nam nhân bên cạnh, hắn chỉ lạnh lùng trưng bày bản mặt vốn có của mìn.

“Yên tâm đi, lão lão ngươi sẽ không sớm cưỡi hạc quy tiên đâu, vẫn còn sức lực chữa trị cho phụ thân ngươi” nói ra nàng cảm thấy đau lòng, hắn đối xử tốt với nàng chẳng qua là phụ thân hắn cần nàng chữa trị thôi.

Thân ảnh hắn run run, hắn quan tâm tới nàng xuất phát từ nội tâm như thế nào mà nàng lại nói ra câu đó? Bất giác hắn cũng tự rùng mình vì sao đối với nàng lại có cảm giác? Mà tuổi tác của nàng so với hắn…hắn đáng lý nên biết mới phải….

Tới đây hắn mới hỏi “Bản thân Tần công tử là một thần y vì sao phải kiếm Văn đại phu chữa trị cho mụ mụ của ‘tiểu tiểu điểu’?”

Cười lạnh “Văn đại phu vốn là một đại phu chuyên về tim mạch, là một người có kinh nghiệm lão luyện vả lại Văn đại phu theo dõi bệnh tình mụ mụ đã lâu không biết chút nhiều thì có thể biết chút ít”

Rồi lại nói “Vũ nhi là tên thật của ‘tiểu điểu’ hai người họ nương tự với nhau mà sống, trong một lần vì trợ giúp ta, Vũ nhi bị bọn sát hại, vì cứu một kẻ không quen biết như ta mà hy sinh tánh mạnh, ta thân là Đồng Lão võ công tuyệt thế cũng không cứu được Vũ nhi, đành phải giả dạng làm ‘tiểu điểu’ để cho mụ mụ an lòng, vì ta biết được mụ mụ sắp không xong rồi, nhân lúc cuối đời ta muốn cho mụ mụ sống an nhàn bù đắp lại những gì Vũ nhi đã làm cho ta, nên giả trang làm Vũ nhi tiếp xúc với mụ mụ”

Nói tới đây ta thêm một lần cười khổ “Nào ngờ bị mụ mụ phát hiện từ lâu đã đành mà còn hại mụ mụ phải hy sinh tánh mạng để bảo vệ cho ta, cả đời này ta luôn ray rứt vì đã nợ hai mẹ con họ”

“Sinh ly tử biệt ai cũng từng trải qua, có điều sớm hay muộn thôi, ông trời đã an bài, thay vì buồn bã, Tần công tử nên sống thật hữu ích mới trả được ơn đức của họ đã bỏ ra cho ngươi” Hoàng Bá Thuần không hiểu nổi chính mình vì sao có thể nói ra lời nói này để an ủi nàng.

Khẽ cười lên, nàng nói “Xem ra con người ngươi ngoài mặt chững trạc, bên trong cũng toàn chứa đạo lý thâm sâu, ngươi sắp biến thành ông cụ non rồi” bất giác hai người liền cười lên.

Nhìn hắn, ta không biết có nên hỏi không, hắn cũng nhìn ta, âm thầm nói “Tần công tử không hiểu Tần công tử có gì muốn chỉ giáo?”

Cười chột dạ và ái ngại, ta lắc đầu, khéo léo từ chối “Vẫn không có chuyện gì cả!”

“Hay là Tần công tử đã nghe được chuyện không hay của tại hạ?” phút chốc ta giật bắn mình, ta liền tròn mắt nhìn hắn, sau đó lộ ra chút áy náy, Hoàng Bá Thuần chỉ cười nhạt “Ta không có thuật đọc tâm, nhưng kẻ nào giáp mặt với ta cũng hỏi như thế” hắn đã quen rồi!

Hai người nhìn nhau hồi lâu rồi lại cười lên một trận, ta nói “Ngươi vì sao lại bị người đời phỉ báng?”

Ngước mắt lên trăng sắp tàn “Vì trả thù cho nàng, ta không ngại”

“Ngươi rất yêu nàng” khi hỏi ta có cảm giác mình rất nhiều chuyện.

“Phải, yêu nàng đến ‘thiên trường địa cửu’ nhưng mà nàng lại ‘đoản mệnh’, nàng bị chính tay người mình yêu nhất sát hại” nghe hắn nói bất giác ta kinh ngạc, hắn chỉ biết cười chính mình rồi âm thầm ngắm nhìn bầu trời.

Ta cũng không muốn hỏi hắn nữa, vậy ra chính tay hắn đâm chết ‘ái thê’ của mình, vậy hắn còn hận ‘chính thất’ mình làm gì, trừ phi ‘chính thất’ của hắn giở trò đê hèn bên trong…nhất định là thế.