Huyền Vũ Dạ Nguyệt

Chương 50: Hồi tâm chuyển ý

Tiếng chim hót líu lo ngoài vườn, ánh nắng chói chang chíu rọi khắp nơi, bước chân qua thì Hoàng Bá Thủ Thiêm thấy lạ.

Hôm nay, khi vươn người tỉnh giấc ông có cảm giác như bị kẻ khác đánh thuốc mê vậy, sau khi hỏi lại kẻ đánh canh đêm qua thì mới biết phủ của ông truyền ra tiếng binh khí pha chạm hồi lâu.

Dù ông biết phủ mình rộng lớn, không lý nào đạo tặc lại làm càn như vậy, xâm nhập vào phủ đệ nhưng lại chẳng cướp đi thứ gì cả! Mà cái quan trọng nhất là tiếng ồn kia lại không đánh thức người trong phủ.

Nghĩ tới thì càng quái dị, không được rồi, ông phải hỏi cho rõ mới được.

Khi bước chân ông tới gần cửa sương phòng thì tứ chi ông liền mềm nhũn, máu chảy ngược toàn thân, liền xô cửa đi vào “Rầm”

“A” bóng dáng xích lõa trên gường liền bị một nam tử chặn lại, Hoàng Bá Thủ Thiêm cả người hóa đá.

“Phụ thân, sớm” một nụ cười tươi rói hiện diện khiến cho Hoàng Bá Thủ Thiêm choáng váng “Đây là…đây là…” không phải do ông già nên lắm chuyện, mà ông nhận ra thanh âm với cái nữ tử tên Nhiêu Nhiêu kia khác xa rất nhiều, mà thanh âm hiện tại càng khiến ông nghi hoặc!

“Phụ thân, ngài sao thế?” Hoàng Bá Thuần khẽ hỏi, rồi nhìn lại thân thể trên gường, hắn nói “Phụ thân, dẫu sao chúng con cũng sắp thành hôn, việc này sớm hay muộn cũng phải xảy ra thôi”

Hoàng Bá Thuần bình thản trả lời cứ như chuyện đêm qua chỉ là một cơn gió thoáng qua, Hoàng Bá Thủ Thiêm tự xoa xoa vầng thái dương của mình “Vậy thì không phiền hai người” ông quả thật hết nói nổi tính cách phóng túng của đứa hài tử này.

Tuy rằng ông rất biết điều mà thoái lui ra, nhưng là ai có thể giải thích cho ông chuyện gì đang xảy ra không?

Đầu óc của Hoàng Bá Thủ Thiêm quay quần một hồi, ông có động não ra sao cũng không đoán được cục diện hiện tại, Hoàng Bá Thuật vừa đi ngang qua liền hướng tới Hoàng Bá Thủ Thiêm “Phụ thân, sớm”

Hoàng Bá Thủ Thiêm phớt lờ với nụ cười tươi như gió xuân phong, lướt qua bóng dáng của Hoàng Bá Thuật.

Bị phớt lờ như vậy khiến cho hắn ngạc nhiên, rồi nhìn vào thì cười mỉa một hồi, rồi gấp chiết phiến đi ra, cũng bởi vì muốn đi ra thì phải lướt ngang mới có thể ra đại sảnh, nếu có lối khác, hắn nhất định sẽ không bao giờ đi hướng này.


“Muội sao thế, phụ thân đã đi ra rồi” khẽ vỗ vỗ thân thể bên cạnh, Hoàng Bá Thuần nhu tình hỏi.

“Chàng…Thuần lang…” Huyền Vũ Dạ Tuyết nũng nịu ôm lấy bóng dáng xích lõa của Hoàng Bá Thuần, hắn đáp lại “Ân”

“Chàng còn nhớ đêm qua chứ” khẽ hỏi, Hoàng Bá Thuần cười tươi như gió xuân phong “Đương nhiên, đêm qua chúng ta rất vui vẻ”

“Chàng thật đáng ghét mà” khẽ giận hờn, trong đôi mắt của Huyền Vũ Dạ Tuyết tràn đầy đắc ý, Hoàng Bá Thuần cười thật tươi “Ân, ta sẽ đáng ghét cho nàng thấy”

Bất giác trong phòng truyền ra tiếng cười cực kỳ vui vẻ, thanh âm nữ lưu quen thuộc khiến Hoàng Bá Thuật muốn té ngã khi chuẩn bị rời khỏi

Ẩn sâu trong tửu lâu, nơi có rất nhiều mật đạo, một căn phòng to lớn có rất nhiều bóng dáng bận rộn như đang chạy chữa cho người nào đó.

Vừa bước vào phòng đã tràn ngập mùi thuốc nồng đậm, các bóng dáng đi tới đi lui thay thuốc và sắc thuốc theo yêu cầu.

Ba nam nhân trên gường, kẻ thì đã tỉnh, còn hai người thì miên man “Thảo nhi, Hương nhi, mau đi sắc thuốc, còn Linh nhi đi thay thuốc cho Dạ Tam”

“Ân” các bóng dáng bé nhỏ rất lanh lợi nghe lệnh mà hành sự, Lưu Bình – lão bản của đại tửu lâu – tổng quản của Thiên Cơ Các “Cuối cùng đêm qua đã xảy ra chuyện gì?” vừa bước vào Lưu Bình liền hỏi.

Công tôn tiên sinh bận rộn ghi đơn thuốc, Dạ Nhất đáp thay “Bị tập kích” nói xong liền ho khan một trận, Thảo nhi lanh lẹ liền rót nước cho Dạ Nhất giải khát.

Trong tứ huynh đệ chỉ có Dạ Nhất là may mắn nhất vì đã thoát khỏi tử môn quan, dù trong tứ huynh đệ võ công hắn cao nhất nhưng cũng không bằng độc phụ kia, Dạ Tứ thật không may mắn đã đi trước, nhớ tới đây Dạ Nhất thống hận muốn giết chết người đã giết đi huynh đệ cùng sinh tử bao năm với mình, cũng giết đi vị phu nhân hắn tôn kính nhất!

Dạ Nhất liền hướng tới Công tôn tiên sinh nói “Rất may đêm qua Công tôn tiên sinh cùng Trần quản sự đã tới kịp lúc” nếu không giờ đây, hắn đang xếp hàng đi đầu thai.


Công tôn tiên sinh gật đầu “A Nhất ngươi nên nghỉ ngơi đi, độc tính của ngươi chưa giải hết đâu”

“Khục” ho nhẹ, Dạ Nhất cười thê lương “So với họ, ta chẳng qua chỉ là cảm mạo phong hàn” nói tới đây thì căn phòng trở nên lạnh lẽo.

Thở dài, Lưu Bình liền nói “Hay là thỉnh Độc cô nương tới” theo ông, hiện tại chỉ có Độc nương mới có thể giải quyết, bởi vì hiểu độc không ai ngoài Độc nương.

“Đã truyền, nhưng ta sợ Độc nương tới, cũng không cứu được hai kẻ trên gường” đêm qua Dạ Tam thật dũng cảm ôm thân thể phu nhân cùng chạy, nhưng là bị độc chưởng xâm nhập liền biến thành một người thực vật, ông thì không dám động, bởi vì độc tính quá mạnh, lỡ như sơ sẩy, thì tính mạng của Dạ Tam cũng giữ không được.

Lưu Bình đảo liên đôi mắt của mình có vẻ như có chuyện gì muốn nói “Lưu tiên sinh, thỉnh nói” Dạ Nhất lanh lẹ phát giác ra, liền nói, bình thường Lưu Bình không phải là loại người vòng vo tam quốc, nhất định là có việc gì đó, nên ông mới nói không nên lời.

Một chú bồ câu từ trên cao, xà xuống cửa sổ “Gu…gu…” thuận tay, Thảo nhi nhanh chóng mang thư đến bên tay của Công tôn tiên sinh.

Từ sắc mặt không khả quan, nay lại càng biến sắc, Lưu Bình cắn răng cúi đầu “Xem ra không cần ta nói” bởi vì bức thư đã nói hộ đều ông muốn nói.

“Chuyện gì đã xảy ra?” ngồi tại gường Dạ Nhất tò mò tới độ muốn lập tức cướp đi phong thư trên tay của Công tôn tiên sinh.

“Ngươi tự đọc đi” thanh âm già nua chua xót đưa cho Dạ Nhất, bước xuống gường bóng dáng của Dạ Nhất đảo đảo không vững, Hương nhi liền đỡ lấy Dạ Nhất.

“Đây là sự thật?” đọc xong Dạ Nhất không tin hỏi, nhìn sâu vào đôi mắt của Dạ Nhất thì Lưu Bình chỉ gật đầu không đáp, vì ông nhận ra Dạ Nhất đã bị hù dọa tới độ thần trí hoảng loạn.

Dạ Nhất nở lên một nụ cười, nhưng lại là nụ cười pha lẫn thê lương và chua xót

Chẳng mấy chốc kinh thành lại nổi lên sóng gió, nhân sinh luôn như thế, tán tán hợp hợp, cuối cùng Bình Thiên Các lại bầu chọn ra là thuộc về hai người sắp trở thành đôi tân nhân Hoàng Bá Thuần – Huyền Vũ Dạ Tuyết.

Một đoàn người mặc toàn áo màu đỏ, vừa thổi kèn đánh trống, kẻ đi trước là Trần ma ma, ở kinh thành ai mà không biết kim bài hồng nương Trần ma ma chứ, bà như nguyệt lão thứ hai chuyên se duyên và mai mối cho các đôi tân nhân.

Phía sau là các sính lễ nhà trai đến nhà gái cầu hôn, mới đầu dọa cho Huyền Vũ Tuấn Quyết không tin, cứ ngỡ Hoàng Bá gia lại muốn đùa cợt gia đình ông, nhưng là lần này Hoàng Bá Thuần lại thành tâm tới phủ diện kiến ‘nhạc phụ tương lai’.

Sau một hồi khuyên can, từ lúc đón nhau tại cửa sơn trang tới lúc đi ra là hai người hoàn toàn khác nhau, khi tới thì sắc mặt ông dường như không hoan nghênh và tuyệt không có ý định muốn cho hạng người như Hoàng Bá Thuần vào cửa, nhưng khi về thì ông lại nói cười thật sáng lạn với Hoàng Bá Thuần.

Một lời đã định, trăm nghe không bằng mắt thấy, tất cả mọi người cũng bị Hoàng Bá Thuần dọa, nhưng là sự thật đã bày trước mắt không thể không tin.