Huyền Vũ Dạ Nguyệt

Chương 38: Tô Châu (thượng)

đặt ở một tửu lâu, đúng là không ai ngờ tới được, tuy nhiên tửu lâu này có chứa rất nhiều mật đạo nằm dưới đất.

Chẳng trách người đời không bao giờ biết ở đâu, ngoại trừ người trong giáo phái, họ thường giả trang làm thực khách hay là tiểu nhị để liên lạc thông tin qua lại với nhau.

Quả thật là nên ngưỡng mộ cái chủ nhân đằng sau bức màn bí mật kia!

Quay trở lại căn nhà gỗ kia ta có cảm giác mệt mỏi, ta biết ta tới với hắn thì phải cắt đứt mọi quan hệ với gia đình kia.

Ta yêu mến phụ mẫu, đại ca và tỷ tỷ…nhưng ta cũng không thể dối lòng với hắn – Hoàng Bá Thuần, ta thật sự không chịu đựng sự cám dỗ của hắn.

Ân, là ta sai, ta quấy, kiếp này ta đành có lỗi với mọi người!

Và một khi ta đã quyết định điều gì thì khẳng định phải làm việc đó tới cùng, ta yêu hắn, thật yêu hắn.

Ngụ tại cái nơi đen tối này, chỉ có hắn mới là ánh sáng của ta, buổi sáng ta vẫn cứ hoạt động giống lúc trước, ăn chay niệm phật, nhưng ta phát giác ra cho dù ta có niệm bao nhiêu kinh phật thì chỉ tổ hoài công thôi, mãi mãi cũng không thoát khỏi ma tâm của mình tạo ra.

Mặc dù biết thế nhưng ta thật sự không tìm được lý do nào để giảm bớt tội nghiệt của mình cả, ta thực vô dụng.

Thông thường buổi tối là lúc ta cô đơn hiu quặn nhất nhưng giờ đây luôn có một người kề cạnh ta, trao cho ta những nụ hôn cuồng nhiệt nhất, khiến ta đắm chìm vào dục vọng cùng bể tình của cái nam nhân kia.

Nói tới đây thì hắn thật quá đáng, rõ ràng biết ta ‘chỉ’ yêu thích chú mèo kia thôi vậy mà hắn cũng ‘ghen’ với chú mèo kia, lại còn muốn đưa nó rời xa ta, còn ta? Đương nhiên là không đồng ý rồi.

Kết quả là hắn phải chịu thua ta, ra kết luận rằng, nếu có hắn thì không có ‘mèo’, tới đây ta liền cười khúc khích lên, hắn như thế nào mà lại bá đạo như vậy?!!

Nhưng hắn làm ta cảm thấy hạnh phúc, quả thật mùi vị này ta chưa từng thưởng thức qua “Thuần, muội yêu chàng”


Ôm chặt lấy nàng, hắn cười mãn nguyện “Ân, ta cũng rất yêu Nguyệt nhi”, cả hai cùng nhìn nhau thật lâu, bầu trời liền bị màu đen thống trị, căn nhà gỗ phía sau núi cũng bị bóng tối bao chùm, nhưng người ngụ tại đó thì cảm thấy gió xuân phơi phới

Hôm nay hắn rất rãnh rỗi, liền dắt nàng đến Tô Châu nơi được gọi là thiên đường của dân gian, cả hai cùng nhau ‘vân du tứ hải’.

Cả người cuộn lại nằm trên đùi hắn, cứ như chú mèo nhỏ muốn xu nịnh với chủ nhân, ngồi trong toa xe, ngắm nhìn thiên hạ nhỏ bé nằm bên cạnh, không tự giác khuôn mặt tuấn duật của Hoàng Bá Thuần vẽ nên một vòng cung hoàn mỹ.

Nàng vẫn lo đánh cờ với chu công, trong khi đó hắn im lặng mà đọc sách thi thoảng lại ghé mắt ngắm nàng say giấc nồng.

Xe ngựa lăn bánh, càng ngày tiến gần vào thành, tiếng lao xao, nhốn nháo từ trong thành phát ra làm nàng thức tỉnh, vươn người dậy, dụi dụi mắt, không nghỉ ngợi nhiều nàng vén rèm cửa lên.

“Oa” hai mắt mở thật to, hét lên vì quá phấn khởi, cơn buồn ngủ lập tức tiêu tan, cảnh vật trước mắt khiến trái tim nàng đập thình thịch vì hồi hợp, quả thật nơi này rất đẹp không hổ danh là thiên đường của dân gian, bất giác một vòng tay ôm chặt thắt lưng nàng, ủy khuất “Thấy cảnh đẹp, liền quên đi ta sao?”

Cười xoà lên, chỉ vào chóp mũi của hắn, ta phồng môi nói “Chàng đó, thật không có chút ý tứ gì cả” lúc nào cũng thích đùa bỡn, thật xấu xa.

Ôm lấy nàng vào lòng “Cưng chiều ái thê sao có thể ý tứ được?”

“Chả trách người đời gọi chàng là phong lưu công tử” nằm trong lồng ngực hắn, nàng tinh nghịch châm biếm.

“Đừng tùy tiện giáng cho ta cái danh hiệu đó, ta rõ ràng là một hảo trượng phu” nói ra câu này, xa phu ở ngoài xe không tự giác rùng mình, hai cánh tay lực lưỡng được giấu ở lớp áo cũng nổi đầy da gà.

“Ai thèm gả cho chàng, không biết xấu hổ” mặc cho nàng ngọt tận tâm can, nhưng vẫn thích chối cãi.

Nâng nhẹ cằm tinh xảo của nàng lên “Kiếp này nàng chỉ có thể gả cho ta, ngoại trừ ta không ai có khả năng cướp nàng ra khỏi tay ta, trừ phi ta chết” giọng chắc như đinh đóng cột, sẵn sàng chói nàng về nhà, để nàng mãi thuộc về hắn

“Bịch” một đồ vật gì đó rớt xuống đất, nàng liền cười khúc khích lên “Chàng xem kìa, miệng của chàng thật tai vạ”


Mắt nheo lại hình tân nguyệt, khóe môi không tự giác nhếch lên một cách thật quỷ dị “Dạ Nhất, nghe nói dạo này ngươi rãnh rỗi lắm, không bằng tới hàn xá ta một chuyến, dọn sạch hết lá khô và sẵn lau sạch hết sơn viện Hoàng Bá phủ” thanh âm thấp cực điểm vang lên

Đang bò dậy thì Dạ Nhất muốn té thêm một lần nữa khi nghe chủ nhân nhẫn tâm phun ra lời nói này, ngồi lại ở vị trí xa phu, hắn muốn khóc, nhưng nam tử hán đại trượng phu, khóc còn ra thể thống gì nữa?!!!

Trong toa xe, ta hung hăng liếc xéo hắn, hắn như thế nào có thể bá đạo như vậy?

“Đừng cám dỗ ta” nhìn nàng, hắn chậm rãi phun ra từng chữ, nghe thấy thanh âm giễu cợt của hắn thì ta liền cắn nhẹ vào cổ hắn cho bỏ ghét.

Hai tay nắm thật chặt, hắn cắn chặt răng của mình, không phải đau! Mà là vì nơi no đủ của nàng đang chà sát ở ngực hắn, nhẫn nhịn cực điểm, cuối cùng hắn thở gấp nói “Chính nàng dụ dỗ ta đó”

Hắn liền xà tới, ôm chặt nàng, không nói hai lời liền một ngụm nuốt đi cánh hoa phấn nộn mềm mại, tận tâm mà thu hút mật ngọt.

Khẽ đánh bả vai của hắn, kháng cự, cả hai cánh tay của nàng liền bị hắn nắm giữ, nhưng môi của cả hai vẫn không rời nhau một khắc nào.

“Ưm” cho nàng thở một chút, liền tấn công vào miệng nàng không cho nàng cơ hội trốn chạy, lưỡi hắn như chú linh xà giảo hoạt, nàng né cỡ nào cũng không tránh khỏi sự quyến rũ của hắn, lưỡi hắn cứ cuốn chặt lưỡi nàng, vừa mút, vừa cắn.

Rời khỏi môi nàng “Ư” không tự giác nàng ngâm nga, thở hổn hển dưới thân hắn, hắn liền nhoẻn môi cười giảo hoạt, hôn nhẹ lên trán nàng, tặc lưỡi xấu xa nói “Thật đáng thương”

Ta trợn mắt lên, liếc xéo cái nam nhân chết tiệt kia, mặc dù đang hầm hực trong người, nhưng nàng mãi mãi vẫn không thể thắng nổi sự giảo hoạt cùng sự quyến rũ của hắn.

“Tới rồi” khẽ thì thầm vào tai nàng, hắn nói.

“Di” từ ngực hắn, nàng ngước lên vén rèm cửa sổ lên nhìn, quả thật tới rồi.

Lần này Dạ Nhất đã biết điều hơn, qua sự giáo huấn của chủ nhân, hắn biết chủ nhân rất là đáng sợ, lại thù dai!

Nên không hề quấy rầy ‘đại sự’ của chủ nhân, mặc dù tới đã lâu nhưng y vẫn thủy chung không lên tiếng, với Dạ Nhất hiện giờ im lặng là vàng.

“Vì nàng ta tình nguyện đắp lên thứ quỷ quái này” hôm nay cả hai nhất quyết làm thường dân, xóa bỏ đi dung nhan ‘đẹp’ lộng lẫy của mình, lấp lên một mặt nạ da người.

“Với ta, chàng luôn soái nhất” meo meo cười một cách xu nịnh, hắn nựng nhẹ má nàng “Tiểu yêu tinh, miệng lưỡi thật trơn tru”

Trong khi hai người mặn nồng ở trong, không tự giác chân Dạ Nhất liền lùi đi thật xa, hai tay nắm tới thật chặt, chứng tỏ Dạ Nhất đang nhẫn, cực kỳ nhẫn, không cho mình phát ra tiếng nào nữa, cũng llần đầu tiên hắn thấy làm cao thủ thật không hề tốt chút nào cả, tai thính thật tai họa.