Tự dọn dẹp lại phòng, tháo tấm ván dưới gầm gường ra, khẽ nhẹ nhàng vuốt như chuồn chuồn lướt nước, cây tỳ bà bạch ngọc này, ta yêu nó tựa trân bảo, khi ôm nó vào lòng thì mát cả da thịt, sảng khoái cả người, nhưng….thật tiếc,ta lại chẳng thể sử dụng nó, đúng là tiếc quá.
Ngay cả đàn thôi nàng cũng chẳng dám đàn, vì dạo này có người thường xuyên để ý hành tung của nàng, tuy họ chưa biểu lộ ra bất lợi đối với nàng, nhưng địch ở trong tối nàng ở trong sáng nàng, hoàn toàn không biết họ là kẻ thù hay là bằng hữu!
Một tiếng bước chân nhẹ nhàng đi tới, theo phản xạ, nàng nhẹ nhàng cất giấu cây tỳ bà về chỗ cũ.
“Cốc cốc” tiếng gõ cửa vang lên.
Nàng vội chỉnh chu lại y phục, nhìn lại khuôn mặt mình ‘hoàn hảo’ rồi mới mở cửa “A, tỷ tỷ”
Từ ngày hai người đường ai nấy đi, thì tỷ tỷ ta hầu như rất ít bước ra khỏi phòng nửa bước, thậm chí như cách biệt với thế giới bên ngoài vậy, khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt như nước hồ thu trong vắt, mà vô hồn, nhìn vào khiến cho kẻ khác cũng phải đau lòng thay.
Huyền Vũ Dạ Tuyết cười yếu ớt “Ân, tỷ tỷ hảo buồn có thể đi dạo cùng tỷ tỷ chứ?”
Ta gật đầu cùng tỷ tỷ ra ngoài dạo phố đôi chút, bất chợt bọn ta đứng ngay quán thì ta liền giật mình, bằng bất cứ mọi giá lôi kéo tỷ tỷ ta đi chỗ khác, kẻo tỷ tỷ nhìn vật nhớ người, nói tới đây lòng nàng lại đau nhói thêm một trận, tại ai, nàng cười khổ.
“Lão bản, cho hai tô hoành thánh” ta vội đưa tỷ tỷ đến chỗ quen của ta mà ăn, lão bản nhận ra ta vội nói “Hảo, thỉnh chờ một chút”
Nhìn thấy nụ cười của lão bản ta liền ấm lòng, vì nụ cười của lão bản không những phúc hậu mà còn thật vui vẻ, ta hướng tới tỷ tỷ nói “Hoành thánh nơi này là tuyệt nhất đấy” so với Đệ Nhất Tửu Lâu chỉ có hơn không có kém.
“Vậy sao?” nụ cười trên bờ môi mỏng thực yếu ớt, Huyền Vũ Dạ Tuyết khẽ nói, nhìn nàng ốm yếu, mỏng manh như thế, chỉ sợ một ngọn gió thổi ngang qua nàng ta có thể bay đi mất, càng khiến cho Huyền Vũ Dạ Nguyệt thương tâm.
“Tới đây, tiểu nha đầu” lão bản trưng bày bản hiệu sống của mình là nụ cười tươi rói, hai tay bưng hai bát tới, vui vẻ nói.
“Ân, đa tạ” nàng cũng thật khai tâm liếm môi một cách khiêu gợi meo meo cười, hướng tới lão bản nàng khẽ giới thiệu “Lão bản đây chính là tỷ tỷ mà ta đã nói, thế nào? Nàng rất xinh đẹp phải không!”
Ngắm từ trên xuống dưới, lão bản liền nói “Qủa là tuyệt sắc mỹ nữ”, ta cùng tỷ tỷ cười ồ lên, ta nói “Lão bản thật không sợ tiểu mụ mụ ở nhà sao”?
Lão bản cười thật vui vẻ nói “Nha đầu này, dám ‘chỉnh’ cả lão?” ta liền cười một cách giảo hoạt, lão bản không sợ trời không sợ đấy, chỉ sợ hổ mẹ ở nhà thôi.
Bên kia có thêm hai khách nhân tới, lão hướng tới ta gật đầu, ta cũng vội gật đầu rồi cầm tay tỷ tỷ nói “Ăn nóng mới hảo!” bất chợt ta để ý năm đầu ngon tay của tỷ…., nụ cười trên bờ môi liền cứng ngắt “Tỷ….”
Huyền Vũ Dạ Tuyết rút tay lại, miễn cưỡng cười nhẹ “Ân, ăn thôi” bóng dáng ta cứng đờ, liền cười đáp với tỷ tỷ, cứ như chuyện khi nãy chưa hề phát sinh ra vậy.
Ta không dám hỏi, vì hiện tượng tỷ tỷ của ta cứ như….tự lắc đầu, trách mình ngu ngốc nghỉ bậy, tỷ tỷ ta căn bản đâu thể luyện loại tà công kia?
Ta vội ăn hết bát hoành thánh, bình thường ta tự cho ngon nhất, nhưng hôm nay như thế nào mà lại lạt như nước lã vậy?
Thân ảnh mỹ miều của Âu Nhã Uyên uyển chuyển, duyên dáng đi tới cứ như người mẫu đang trên sàn catwalk vậy! Phía sau là rất nhiều đại hán mặt mày thô tợn, dáng người cường tráng lộ cả vòm ngực cứng rắn đầy lông mao, cơ bắp cuồn cuộn.
Đứng trước mặt bọn ta, nàng hênh hoang cười mỉa “Nha, như thế nào mà lại tình cờ như thế?”
Cười nhạt, ta nói “Có thật là tình cờ, hay là….cố ý?” đi dạo phố thôi, có cần thiết phải đem theo nhiều bảo tiêu như vậy không?
Mặt nàng ta tái lại, rời khoanh tay vênh mặt cười mỉa “Bình thường ta thấy Thuần ca ca như ‘hình với bóng’ kề sát Huyền Vũ nhị tiểu thơ, nay….”
Ta cắt đứt lời nói của nàng ta “Muốn tìm Hoàng Bá Thuần thì lăn tới Hoàng Bá phủ, ở đây chỉ có bổn cô nương thôi, nếu đến sinh sự thì thỉnh đi cho, bổn tiểu thơ tuyệt không tiếp!”
Thẹn quá hóa giận, Âu Nhã Uyên cười thật đắc ý “Đồ nữ nhân ngu xuẩn, hôm nay không có màn ‘anh hùng cứu mỹ nhân’ đâu, xong lên”
Ta vội đẩy bàn về phía những đại hán, kéo tay tỷ tỷ cùng tỷ tỷ chạy khắp mấy con phố để lánh nạn.
Thật ra Âu Nhã Uyên nhân lúc Âu Nhã Vỹ cùng phụ thân mình đến Hàng Châu bàn công sự nên mới to gan xách động toàn thể người trong nhà đi ‘tính sổ’, bình thường thì có Hoàng Bá Thuần làm hậu thuẫn nên Âu Nhã Uyên không dám động tới, nay họ ‘đường ai nấy đi’, cũng thừa dịp này, có thể rửa mối hận cướp nam nhân cùng mối nhục do Huyền Vũ Dạ Nguyệt gây ra.
Ta cố gắng đẩy hết những vật cản đường bọn họ tới mức có thể, nhưng vẫn không thể nào cắt đuôi họ được, chứng tỏ những đại hán này không tầm thường, mà ta lại không muốn tự giải trừ nội công để cho họ một bài học đích đáng, dẫu sao họ cũng bị kẻ khác sai khiến, kẻ đáng đánh là bệnh thần kinh họ Âu!
Vả lại có ngoài đám đại hán kia còn có hai kẻ từ hôm qua tới giờ vẫn luôn bám đuôi ta, aiz, thật khó khăn, bên đông có địch, bên tây có cừu nhân, phải làm sao đây? Phải làm sao đây?
“Ách” ta la lên, như thế nào mà tới ngõ cụt rồi?
“Ahahaha” ta vội xoay lưng lại, nguy, bọn ta bị bọn chúng hoàn toàn bao vây trong con hẻm nhỏ, hoàn toàn không có lối thoát, trừ phi mọc cánh bay, nếu không căn bản không tránh khỏi tai kiếp trước mắt.
Ta vội che chắn cho tỷ tỷ, cười mỉa “Thật đáng xấu hổ, một đám nam nhân lại đi ức hiếp nữ nhân yếu đuối, không đáng mặt nam nhân”
Một tên cười đến bấn loạn cả lên “Bọn ta là lưu manh không phải là quân tử, vả lại làm quân tử không có lợi ích gì cả, bọn ta cần tiền”
Vậy thì tốt, nàng có thể dùng tiền mua chuộc họ, cho tới khi….
Bất chợt một tên từ đằng sau bước tới, khóe môi chem chép trong thật dâm đảng nói “Oa, cái tiểu mỹ nhân đằng sau thật là hảo mỹ”
Nàng thầm nhủ: vậy là hỏng bét, họ vừa muốn cướp sắc lại muốn lấy tiền! Loại nam nhân tà tâm như vậy, nhất định là cả hai điều nói trên cũng đều muốn chiếm.
“Ngươi nói tới ta mới để ý” cái tên lực lưỡng xoa xoa cằm, dường như hắn là tên ‘cầm đầu’ trong nhóm.
Cắn chặt môi, khi ta chịu đựng, nhưng ánh mắt dâm tà của bọn họ vẫn cứ càn quấy nhìn tỷ tỷ thì ta muốn ‘đại khai sát giới’.
Đang muốn tiến lên thì có một người xuất hiện cười thật hào phóng “Như thế nào ở kinh thành cũng có bọn cường đồ, thổ phỉ?”
Bọn họ liền quay sang liếc nhìn cái nam nhân hào hiệp, một thân bạch y thật tiêu sái, bên bả hông còn đeo một trường kiếm thật bắt mặt, hai tay hắn khoanh trước ngực, thật tuấn tú.
Ta nhận ra hắn rồi, hắn là Đông Phương Triển! Vậy được cứu rồi.
“Tên tiểu tử thối, đừng trách bổn đại gia ‘đại khai sát giới’ cút đi” tên cầm đầu trong nhóm bày ra vẻ mặt thật hung tợn đuổi người
Nhếch môi, Đông Phương Triển cười nhạt nhẽo “Nhưng mà tiểu tử ta lại thích làm anh hùng cứu mỹ nhân” nói xong còn hướng tới họ nháy mắt mấy hồi.
Ta liền bịch miệng cười khúc khích, hắn quả thật khôi hài, có bản tính ưa đùa giỡn như Âu Nhã Vỹ mà.
“Xú nữ nhân, có cái gì đáng cười” một tên thẹn quá hóa giận, lấy nàng làm công cụ phát tiết, muốn thưởng cho nàng một bạt tai thì hai tên luôn ‘lén lút’ theo sau nàng đã lộ diện, không nói không rằng, đánh một chưởng thật mạnh lên bả vai của tên nam nhân không biết tốt xấu.
“Á” tên đó văng ra tận bên ngoài phố, ói một ngụm máu, nằm lăn quay ra đất “Tiểu thơ, dẫn tỷ tỷ tiểu thơ chạy đi, mọi việc ở đây giao lại cho bọn ta được rồi”
Nghe hắc y nhân nói, ta vội làm theo, họ yểm trợ cho ta và tỷ tỷ thoát ra, khẳng định rằng mình đã được an toàn, lúc này ta mới hỏi người phía sau “Tỷ tỷ, người không sao chứ?”
Huyền Vũ Dạ Tuyết vội lắc đầu, bậm lấy miệng, không tự chủ liền nôn mửa ra đất, nàng thở dài, có lẽ là do nàng đè tỷ tỷ mình quá lâu chăng?
Lúc này Đông Phương Triển đã tiêu sái từ hẻm bước ra, trên khuôn mặt tuấn tú vẫn còn phảng phất chút mùi vị chết chốc, ta hướng tới hắn nói “Công tử ngài không sao chứ?”
Hắn thở dài, tỏ ra không vui “Vốn dĩ muốn làm anh hùng, nay anh hùng ta đây chỉ biết đứng nhìn hai hiệp sĩ xử lý bọn thổ phỉ kia” aiz, thật là đáng xấu hổ!
Ta lại che miệng cười nhẹ, nói “Cái mỹ nhân kia là tỷ tỷ tiểu nữ -Huyền Vũ Dạ Tuyết, còn tiểu nữ là – Huyền Vũ Dạ Nguyệt”
“Cái gì?” Đông Phương Triển nhảy dựng lên, khuôn mặt lộ ra vài điểm thật ngạc nhiên, liền nhìn nàng từ đầu tới cuối chân.
Ta tròn mắt nhìn hắn, bất chợt ta hiểu ra, vội ho khan “Khục, những lời kinh thành đồn, đa phần là thổi phồng lên”
Hắn hướng tới ta cười áy náy nói “Ân, thật thất lễ”
Ta miễn cưỡng lắc đầu nói “Phải là tiểu nữ thất lễ mới đúng” aiz, ta cũng biết kinh thành đồn đãi ta là một ‘đại mỹ nữ’ nhan sắc khuynh quốc khuynh thành nên mới có được hai hiệp sĩ luôn kề kế bên bảo vệ, quả thật hai cái nam nhân kia là nguồn gốc của tai họa mà.
“Tỷ tỷ cần khám đại phu chứ?” ta đỡ lấy tỷ tỷ, rút khăn từ vạt áo lau mồ hôi cho tỷ tỷ, tỷ tỷ miễn cưỡng lắc nhẹ cái đầu, sắc mặt trở nên nhợt nhạt, bất chợt ta lại cảm thấy chính bản thân ta mới là nguồn gốc của mọi tai họa.
“À, làm phiền tỷ tỷ chờ muội một chút” ta nói với tỷ tỷ, liền hướng tới Đông Phương Triển nói “Làm phiền Đông Phương công tử có thể ở đây bồi tỷ tỷ tiểu nữ đôi chút?”
Đông Phương Triển có chút xíu kinh hách, hắn chưa xưng danh tánh làm sao mà nàng biết?
Ta liền cười thật hào phóng, nhún nhún vai “Còn nhớ ngày trước ở , tại hạ họ Tần, tên Bạch”
Tới đây, hắn như sáng con mắt ra, cười ngạc nhiên “Bây giờ Triển mỗ đã hiểu vì sao hai tên kia lại luôn đi theo tiểu thơ” hóa ra vị cô nương trước mặt lại lý thú như vậy, chẳng trách hai tên tự xưng, phong lưu công tử, cũng phải đổ gục trước chân nàng
Bất giác ta cúi đầu thấp xuống, lộ ra chút ái ngại, liền hướng tới một y quán thẳng tiến.
Khi ta vừa bốc xong phương thuốc đi ra thì thấy Đông Phương Triển cùng tỷ tỷ từ lúc nào đã trở nên ‘thân thiết’? Lại còn tâm đầu ý hợp, cười tới thật vui vẻ?
Ta luôn là kẻ biết điều, không muốn phá hỏng bầu không khí của họ nên chỉ õn ẽn đi theo sau họ.