Huyền Trung Mị

Chương 69

Mấy thứ như mặt mũi ấy à, nếu ngươi cảm thấy mình mất thì chính là mất rồi; còn nếu ngươi tin chắc không mất, vậy nó nhất định vẫn còn đấy.

Lúc lệnh chủ chạy tới Hoàn Khâu, quả nhiên mười sáu thành chủ của Ô Kim đều đến, không chỉ thế, chàng còn thấy cả Minh quân. Mới đầu bọn họ không biết chàng là ai, có điều thấy cặp sừng trên đầu thì cảm thấy chàng rất dũng mãnh. Chàng cũng chẳng nói nhiều, dung mạo tuyệt mỹ và phong thái lạnh lùng như Long vương bốn biển của chàng dẫn đến kết cuộc có kẻ bắt đầu thì thầm bàn tán: “Nhân hoàng đúng là nhân hoàng, ngay cả Long vương gia cũng tới tặng lễ kìa.”

Sau đó đám thành chủ ngu ngốc kia liền vây quanh chàng bắt đầu làm quen…

“Vị thần nhân này có tướng mạo đẹp, da dẻ đẹp, lại có cặp sừng đầy thần khí…”

“Xin hỏi thần nhân nhậm chức ở nơi nào? Chúng ta cùng giới thiệu làm quen có được không?”

“Nhiều bạn nhiều đường mà, chỉ với cặp sừng này ngài chắc chắn là bạn của ta rồi.”

Lệnh chủ thấy phiền, những kẻ quen biết đã lâu bây giờ lại không nhận ra chàng, chàng vừa cảm thấy buồn cười, lại có chút chua xót.

Minh quân đứng cách chàng không xa, vừa ra khỏi Phạn Hành Sát Thổ, sắc mặt của chúa tể của Minh giới liền trở nên xám xanh như mất rất nhiều máu. Dù gì đi chăng nữa thì trước đây bọn họ cũng từng cùng kinh doanh nhà trọ Cửu U, có quan hệ hợp tác mấy nghìn năm rồi, cho nên lệnh chủ quen thân với y nhất. Thấy y im lặng đứng đó, chàng lên tiếng gọi: “Ngươi tới làm gì hả? Đại lễ đang đầy không khí vui mừng, ngươi vừa xuất hiện là liền như tang lễ.”

Tất cả trố mắt trước kiểu nói năng lỗ mãng của chàng, Minh quân cũng đần mặt ngay tại chỗ, “Xin hỏi chúng ta có quen nhau sao?”

Lệnh chủ khinh bỉ lườm y, không trả lời mà phất tay áo, khoanh tay lại trước ngực, “Ngươi đến một mình à? Minh hậu đâu? Cô ta yên tâm cho ngươi đi một mình sao?”

Minh quân càng thêm khó hiểu, “Lần đầu gặp nhau đã nhớ nhung phu nhân của kẻ khác mà coi được à?”

Thật sự không biết y làm sao lên đứng đầu địa phủ được nữa, chậm lụt thế cơ mà. Dù chưa từng gặp mặt nhưng cũng không nghe ra giọng sao?

Lệnh chủ quay mặt đi, nặng nề thở dài một hơi rồi dõi mắt nhìn quanh, náo nhiệt thật, cả tam giới đều có đại diện tham gia. Trong biển người chàng còn nhác thấy bằng hữu chơi từ bé, có Thục Hồ rồi cả Giác Hổ nữa. Đáng tiếc sau đó chàng lại lột xác thành hắc kỳ lân, bọn họ liền không qua lại với chàng nữa.

Haiz, đúng là một hồi ức bi thương. Chàng vuốt ve Tàng Thần tiễn trên vai, đều từng gặp gỡ mà giờ lại như không quen biết, chỉ có mỗi mũi tên này là luôn đi theo mình thôi.

Lệnh chủ ngẩng đầu nhìn mặt trời, đại điển hẳn cũng sắp bắt đầu rồi! Mới đến một lúc mà chàng đã muốn về nhà ngay rồi, ở chung với đám này còn không bằng quấn quít với nương tử. Huống hồ đủ loại hạng người yêu hội tụ Trường An, chàng không yên lòng để Vô Phương ở nhà một mình cho lắm.

Chàng còn đang nghĩ ngợi lung tung thì Minh quân đứng cạnh vắt hết óc cuối cùng cũng nhớ ra, y khó tin nhìn chàng, ngón tay chỉ vào chàng run bần bật, “Ngươi… ngươi… ngươi là Bạch Chuẩn Yểm Đô?”

Khốn kiếp, bây giờ ngay đến ‘lệnh chủ’ cũng không chịu gọi, đúng là lại thêm một con Thôn Thiên nữa rồi. Lệnh chủ cau mày nhìn y, Minh quân được ‘khai sáng’, các thành chủ cũng theo đó xôn xao. Chẳng ai ngờ lão yêu quái mười nghìn năm tuổi lại có dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn thế này, thế là hình tượng dũng mãnh ngời ngời của lệnh chủ trước kia lập tức biến mất. Nhìn khóe mắt chân mày phong lưu này mà xem, mấy vị có hứng thú đặc biệt với nam giới gần như rơi vào lưới tình cả rồi, bọn họ chậc lưỡi liên tục, “Không ngờ đấy, không ngờ đấy…”

Lệnh chủ vô cùng không thích loại giọng điệu kinh diễm này của họ, cả ánh mắt Quán Thương Hải nhìn chàng cũng trở nên đầy tình ý là thế nào vậy?

Chàng quét mắt nhìn một vòng, “Trước kia bổn đại vương khá khiêm tốn nên không dùng chân thân đối mặt với các vị. Hôm nay coi như là lần đầu chính thức gặp nhau, ta hiểu các ngươi có kinh ngạc, nhưng cứ chép miệng mãi như thế là sao hả? Còn cả ‘không ngờ đấy’ nữa, rốt cuộc là không ngờ cái gì?”

Ngữ khí của chàng đầy mùi khó chịu, có điều trước giờ lệnh chủ Yểm Đô luôn trưng dáng vẻ bá đạo này, đám thành chủ quen rồi nên cũng không thấy kỳ quái lắm. Tuy có dáng vẻ đẹp nhưng suy cho cùng tất cả vẫn không quên xuất thân của chàng, hắc kỳ lân tỉ tỉ năm mới có một lần đấy, khó trách sức chiến lại mạnh như thế. Cho nên dù tán thưởng vẻ đẹp của chàng, cũng chẳng ai dám đùa bỡn trực diện với chàng cả.

Tất cả đồng thanh nói: “Không ngờ… lệnh chủ lại mọc đôi sừng đẹp thế.” Nói xong còn vui vẻ nhìn nhau cười, mừng thầm vì tránh được một kiếp. Không ai quên Bạch Chuẩn chuyên thù dai hết, nếu bất cẩn để lộ nội tâm thì cứ đợi chàng tìm đến cửa giết đi.

Lệnh chủ nghe bọn họ khen sừng của mình thì rất vui vẻ. Chàng kiêu ngạo đưa tay sờ sờ chúng, “Chư vị không biết đấy thôi,  đêm hôm trước bổn đại vương đã chính thức thành thân rồi. Cặp sừng này… là ký hiệu của Yểm hậu để lại trên mình ta, đại diện cho tình yêu đong đầy.”

Nếu sớm để lộ gương mặt này thì còn lo gì không thành hôn được, e phái nữ khắp thế gian đều đứng xếp hàng đợi chàng cưới ấy chứ. Cả đám rối rít chúc mừng, Minh quân lại chợt nhớ đến quãng thời gian ở chung ngắn ngủi nhưng thích chí với Diễm Vô Phương, thử hỏi dò: “Bạch huynh vẫn cưới vị kia hả?”

Đây là một câu hỏi rất có ý tứ, tất cả hiển nhiên đều vô cùng hứng thú muốn biết. Tầm mắt của lệnh chủ vượt qua đám đông, ngẩng mặt trông lên bầu trời mênh mông, “Người bổn đại vương cưới là đệ nhất mỹ nhân Sát Thổ, cũng là sư phụ của đế vương nhân gian, vị mà ngươi chỉ rốt cuộc là vị nào?”

Nghĩa là vẫn không đổi, Diễm Vô Phương rốt cuộc vẫn không chạy khỏi bàn tay quỷ dữ. Vậy mà còn vòng vo chi cho xa, đúng là cái đồ ưa khoe khoang.

Cả đám giả lả nịnh nọt, còn Minh quân lại rất đau buồn, Bạch Chuẩn và Diễm Vô Phương đương nhiên sẽ có kết quả rồi, hai ngày bọn họ đến Phong Đô y đã nhìn ra rồi. Y buồn vì Minh hậu cơ, nhớ đến sự cuồng nhiệt nàng dành cho Bạch Chuẩn liền cảm thấy vô cùng áp lực. Trước kia chưa rõ mặt mũi Bạch Chuẩn ra sao mà nàng đã hận không thể bỏ chồng rồi, nếu giờ để nàng nhìn thấy gương mặt này… Ý thức về con đường gian nan trước mắt của Minh quân trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết, y chợt phát hiện mình vẫn rất chú trọng đến quan hệ vợ chồng. Khanh Khanh của y có thể mê mẩn một nam tử không mặt quyền thế lớn, nhưng tuyệt đối không thể yêu một kẻ cả vẻ ngoài lẫn xuất hơn đều hơn hẳn y được. Vì việc này có liên quan rất nghiêm trọng đến vấn đề nguyên tắc, y không chịu nổi tổn thương ngần ấy.

Nói đến chuyện Yểm hậu tân nhiệm là sư phụ của hoàng đế, tất cả đều hiểu được nội tình. Màn hài kịch ở hôm hôn lễ tại Yểm Đô lần trước giờ nhớ lại vẫn còn thấy tức cười.

Thành chủ thành Thiên Cực vui vẻ nói: “Suýt chút nữa là lệnh chủ đã cưới nhân hoàng rồi, đúng là kịch…”

Chữ ‘hay’ còn chưa nói ra khỏi miệng thì đã bị ánh mắt ác liệt của lệnh chủ chém thành trăm nghìn mảnh vụn. Chuyện kiểu này nên đem ra tiêu khiển à, bọn họ muốn tìm đề tài để nói nhưng với người trong cuộc thì đấy tuyệt đối chính là sự sỉ nhục, chẳng lẽ họ không ý thức được hả?

Đáng tiếc sự thật vẫn là sự thật, càng lẩn tránh chỉ thêm khiến kẻ khác âm thầm nghị luận thôi. Đã thế thì chẳng thà để mình tự khơi chuyện, lệnh chủ giãn mày mở mắt ra, ung dung nói: “Trước kia chẳng ai ngờ là sau này sẽ có cơ duyên như thế cả. Hoàng đế nóng lòng bảo vệ sư phụ nên mới nhận nhầm ta là yêu quái tội ác tày trời.”

Nếu cưới cả thầy lẫn trò thì chẳng phải sẽ quá hời rồi sao? May quá may quá, tất cả ngại ngùng cười cười, cũng khá hoan nghênh về chuyện lệnh chủ từ bá chủ Sát Thổ bỗng nhiên trở thành linh vật.

“Hiện giờ lệnh chủ đã nhập thế rồi, ngoài làm chứng cho minh hoàng thì bình thường còn phải phụ trách việc gì khác không?” Thành chủ thành Vũ Sư Thiếp mỉm cười đầy hàm súc, “Ví dụ như cùng vào cùng ra, vì minh hoàng khai cương thác thổ gì gì đó.”

Tất cả đều tò mò ra mặt, cách nói của thành chủ thành Vũ Sư Thiếp rất uyển chuyển, nhưng dựa theo kiến thức đại chúng thì kỳ lân nhập thế đều phục thuộc vào quân vương mà không phải sao?

“Thật ra ngươi muốn hỏi liệu bổn đại vương có phải làm vật cưỡi cho hoàng đế không chứ gì?” Lệnh chủ quay đầu lại thoáng lườm thành chủ thành Vũ Sư Thiếp, “Bổn đại vương ở trên núi Minh Vương hơn một nghìn năm, cho đến nay chưa từng nghe nói có thể xác phàm tục nào lại cưỡi được kỳ lân, dĩ nhiên có quan hệ tốt thì là chuyện khác. Kỳ lân là thánh thú, trước giờ chỉ để Thần Phật cưỡi, dù chư vị chưa vào hàng tiên, nhưng cả ngày giao thiệp với yêu quỷ mà ngay cả chút thường thức này cũng không biết là sao?”

Cách nói này khiến bọn họ trông như rất dốt nát, tất cả đều có chút xấu hổ, may mà lúc này có kẻ đến giải vây hộ, Giác Hổ màu xanh chen vào đám đông, ngượng ngùng cất tiếng chào: “A Chuẩn, vẫn khỏe chứ.”

Lệnh chủ thoáng ngẩn ra rồi cười khẽ, “Điếu Tinh, từ biệt đã lâu, không ngờ sẽ gặp nhau ở đây.”

Giác Hổ có hình dáng như dê, một sừng, da lông màu xanh, tính trung trực… đó là trong sách ghi như thế. Nhưng giống như mỗi người mỗi tính, thú cũng có tính cách khác nhau, không thể quơ đũa cả nắm. Lệnh chủ nhìn bạn tốt hồi nhỏ với tâm trạng phức tạp. Chàng còn nhớ sau lần đầu tiên thay vảy, bạn bè cũ đều tránh chàng như tránh tà. Chàng đi tìm Thục Hồ, Thục Hồ nói: “Mẹ ta không cho ta chơi với kẻ ngu.”

Chàng không hiểu, chàng vốn là con cưng của trời, sao mới có một hôm mà đã biến thành kẻ ngu rồi. Chàng khá hiền, tính tình hoàn toàn không khớp với chân thân, đồng tộc đều chắc chắn sau này chàng sẽ tẩu hỏa nhập ma…

So với Thục Hồ không niệm tình xưa, Giác Hổ Điếu Tinh từng cùng chàng lên đỉnh Tụ Quật trộm quả vô sầu đỡ hơn nhiều, ít ra còn giữ vững quan hệ bạn bè qua thư từ được mười năm. Tình cảm của trẻ con rất đơn thuần, lúc đó bọn họ còn chưa biến thành hình người, phải kẹp bút viết vào giữa vó dê để viết thư, khó khăn thế nào không nói cũng biết. Lệnh chủ nhận được thư thì đem đến sau núi đọc, định viết thư hồi âm nhưng móng của chàng càng khó kẹp bút hơn, nên luôn chỉ đơn phương nhận thư của Điếu Tinh. Sau đó thư từ thưa dần, hồi đầu hắn còn miêu tả mông của chị gái nhỏ nhà bên to thế nào, rồi dần dà trong thư không còn gì có thể nói, thay vào đó là vẽ hoa hoặc vẽ chim, làm như đố đèn vậy.

Trơ mắt nhìn tình bạn nhạt dần là một chuyện rất đau xót. Trong thời kỳ bị cấm túc lệnh chủ muốn đi tìm y, nhưng lúc đó đạo hạnh còn thấp, bị chú sấm sét bố trí trên cửa đánh mấy hồi, cuối cùng đành phải thôi, liên lạc với y cũng đứt đoạn. Mà đứt một cái liền tận mười nghìn năm, Điếu Tinh đã đầu thai hai lần rồi, cũng may Giác Hổ chuyển thế luôn mang theo trí nhớ của kiếp trước, nên vẫn còn nhớ chàng.

Chẳng hiểu sao tay chân lại luống cuống, Điếu Tinh đến gần vỗ một chưởng rồi nói: “Huynh có thể nhập thế phụ tá quân vương, chứng minh tộc kỳ lân vẫn thừa nhận huynh, ta rất vui cho huynh.”

Lệnh chủ nhìn phù hiệu trước ngực y, cười nói: “Huynh cũng lên làm tộc trưởng rồi, những năm qua chắc hẳn không tệ.”

Điếu Tinh vẫn như trước, hay dễ đỏ mặt. Y ừ đáp: “Ta hạ gục tộc trưởng tiền nhiệm, thế là mọi cô nương trong tộc đều thuộc về ta. Nghe nói huynh đã thành thân rồi, vốn còn tính giới thiệu cho huynh mấy cô.”

Lệnh chủ bật cười, cái tên ngựa quen đường cũ này, nhìn thì đơn thuần chứ thật ra trong đầu toàn là tư tưởng sắc dục, đã nhiều năm thế rồi mà vẫn chẳng tiến bộ chút nào. Chàng nói đa tạ, “Ta đã có nương tử rồi, vợ ta là nữ tử tốt nhất trần đời, bao giờ có cơ hội sẽ giới thiệu với các ngươi.”

Đang nói qua nói lại thì trên đài cao truyền đến tiếng kèn lệnh kéo dài. Lễ lên ngôi của hoàng đế rất xa hoa rất phô trương, quan viên mặc cổ phục xếp thành hàng, quỳ rạp hai bên con đường lát gạch vàng dẫn lên đài cao, đi sau đội nghi trượng rầm rộ là đoàn nội thị béo trắng, cảnh tượng hoàng đế xuất hiện có thể nói là như mặt trăng giữa nghìn tinh tú.

Trước kia lệnh chủ không cảm thấy Minh Huyền có tiềm chất làm hoàng đế, nói thật chàng không hề nhìn thấy khí chất đế vương trên người y. Đa phần kỳ lân đều theo cấp trên sai bảo mà nhập thế cả, chưa bắt tay cai trị quốc gia thì ai biết được đó là minh quân hay hôn quân chứ! Nhưng nhìn Minh Huyền bây giờ, chàng không thể không sinh ra cảm giác thần phục, y đội mũ miện từng bước tiến tới, sau lưng thậm chí còn xuất hiện vòng sáng chỉ Thần Phật mới có, thế này thôi cũng đủ kinh sợ rồi.

Điếu Tinh ối chà một tiếng, “Quả nhiên có lai lịch lớn.”

Lệnh chủ không đáp, nheo mắt nhìn y leo lên Hoàn Khưu, đứng trên đá Thiên Tâm chiếu cáo thiên hạ. Giọng y như đến từ lòng đất vừa như đến từ lưng chừng trời, truyền đến từ bốn phương tám hướng rất dễ nghe, cũng không biết là do cấu tạo của đá Thiên Tâm hay do chính bản thân y nữa.

Chiếu thư rất dài, lời lẽ của nhân gian lại quanh co thâm thúy, lệnh chủ chỉ nghe hiểu được đôi ba câu mở đầu, còn lại một chữ cũng không hiểu. Nghi thức tế thiên địa cũng rất phức tạp, tất cả đứng xem mà đầu óc mơ hồ, cảm giác như đang xem kịch vậy, ngươi hát xong thì ta lên sân khấu. Văn hóa của Trung Thổ quả thật không phải là điều mà đám người qua lại với yêu quỷ như họ có thể hiểu được.

Điếu Tinh dán chặt mắt vào Hoàn Khưu, hơi nghiêng đầu hỏi: “Đợi hắn ta nói xong là đến lượt huynh ra sân à?”

Lệnh chủ gật đầu, thấy thì giờ sắp đến, chàng rút trong tay áo ra chuôi Như Ý ngậm trong miệng.

Một quầng sáng to lớn bọc lấy chàng, chàng vừa tuột y phục vừa biến hóa, ngẩng đầu giẫm lửa bước đi. Đuôi mắt liếc thấy được vẻ khiếp sợ trên mặt đám đông, chàng biết mình vừa to lớn vừa đen, còn phách lối nữa, thật sự chính là một con kỳ lân không bình thường.

Chàng hất bờm, tỏa ra ánh sáng rực rỡ vạn trượng, dù hơi nhục thì cũng phải làm cho có khí phách. Được kỳ lân miệng ngậm Như Ý trao thiên mệnh là cảnh mà mỗi hoàng đế đều mơ đến, chàng chỉ đang hoàn thành sứ mệnh của mình thôi, nghĩ như thế thì trong lòng sẽ dễ chịu hơn.

Sự xuất hiện của lệnh chủ mang theo vô số sóng trào. Hoàng đế trên Hoàn Khưu có thể cảm nhận được luồng khí thổi qua tóc mai, tiếng vù vù thổi đong đưa chuỗi ngọc mũ miện rũ xuống bên tai, cờ lụa đỏ thắm tung bay trong không trung.

Đây là lần đầu y nhìn thấy kỳ lân của mình, cao lớn, oai phong dũng mãnh, khí thế không gì cản nổi. Hoàn Khưu là cầu nối giữa trời cao và nhân gian, đứng ở đây sẽ thấy dưới chân là giang sơn vô tận, trước mặt là thần thú to lớn, cảm giác này tất nhiên vô cùng đáng kiêu ngạo, vô cùng sảng khoái, đó cũng chính là thứ ngươi y sinh ra dục vọng xuyên mây phá sương, là động lực khiến ngươi muốn bay đến nơi cao nhất mãi mãi không ngoái đầu lại.

Minh Huyền than khẽ, nhận lấy Như Ý trong miệng kỳ lân. Bên tai là tiếng hô vạn tuế như sóng triều, y nheo mắt nhìn lệnh chủ, “Bạch Chuẩn, từ hôm nay trở đi ngươi và ta đã ký kết hiệp định, ta là hoàng, ngươi là thần, quy tắc này vĩnh viễn không thể đổi.”

Ánh dương chói lòa trên đỉnh đầu khiến đám đông chứng kiến chẳng ai mở mắt nổi. Minh Huyền đưa tay ra chạm lên ám văn trước ngực kỳ lân. Đó là phong ấn của lệnh chủ, sau khi hắc kỳ lân giáng thế sẽ có Thần Phật giám sát, vì không ai biết sau này tính tình chàng sẽ như thế nào, nếu làm điều ác mà cứ để mặc vậy phát triển thì đến cuối cùng đừng mong có ai thuần phục được chàng. Nên chỉ có thể nhân lúc chàng còn nhỏ chụp dây cương lên đầu chàng, như thế sẽ tiện uốn nắn hơn, cũng bảo đảm được sau này chàng sẽ phải phò tá đế vương.

Minh Huyền cười tủm tỉm, Phạn văn trong lòng bàn tay y áp lên phong ấn của lệnh chủ, sau khi khớp nhau sẽ như ký kết xong hiệp nghị, không sợ chàng đổi ý nữa. Y nhìn vạn tia sáng quy về đáy biển sâu trong mắt kỳ lân, đối phương không thể nào phản kháng được vì đây chính là số mệnh của kỳ lân.

Văn tự Mật Tông phức tạp màu xanh lam bắt đầu lan rộng dưới bàn tay Minh Huyền, nhanh chóng lan khắp toàn thân lệnh chủ rồi loáng cái lại ẩn vào trong vảy, không còn tăm tích. Cả hai đều nhẹ thở ra, dù không tình nguyện đến đâu thì cũng phải chịu theo số phận thôi. Hễ còn sống thì phải đi teo quỹ đạo riêng dành cho mình, không ai có thể thoát khỏi sắp xếp của trời cao.

Tâm trạng lệnh chủ bây giờ như cô nương thất trinh bị cha mẹ ép gả vậy, tràn đầy tủi nhục và khổ sở. Chàng còn nhớ lúc trước mình từng gạt Vô Phương hôn nơi đó một cái để thử giải phong ấn. Nàng đúng là ngốc, thế mà tin thật, kết quả dĩ nhiên là chàng đắc ý cười ha hả…

Thật ra phong ấn của chàng chỉ có kẻ trước mắt mới có thể giải, dù không phục cũng không còn cách nào khác, trừ khi chàng phản lại trời cao. Nhưng có thể phản sao? Tất nhiên là không rồi, trong tính cách chàng không có mấy chữ như bướng bỉnh bất tuân. Kỳ lân là nhân thú, từ khi Bàn Cổ khai thiên lập địa đến giờ chưa từng có con kỳ lân phản loạn nào cả.

Tay Minh Huyền dừng trước mặt chàng, chàng bất đắc dĩ cúi đầu, tùy tiện để y chạm nhẹ vào mình một cái. Nhưng đúng lúc đó bầu trời chợt âm u hẳn đi như chuẩn bị đổ mưa to. Phía dưới bỗng xôn xao ầm ĩ, giữa không không trung u tối bỗng nhảy ra bảy tám con La Sát mặt xanh nanh vàng, bất chấp mọi cản trở vọt thẳng đến Hoàn Khưu.

Lệnh chủ dĩ nhiên phải tiến ra nghênh chiến, kỳ lân hộ chủ mà, tất cả mọi người đều đang đợi chàng kiểm chứng truyền thuyết này.

Thật ra mấy con La Sát cỏn con này hoàn toàn không đáng để nhắc đến, chàng vung một vuốt liền bắt được một con, giết chúng dễ như thái dưa xắt rau vậy. Trong chớp mắt quấy nhiễu đã bị xử lý xong, bầu trời cũng bừng sáng lại như không có chuyện gì, tiếng hô vạn tuế lại vang vọng, tất cả đều nở nụ cười vui mừng, cảm khái thiên mệnh của hoàng đế. Lệnh chủ nhìn tro tàn trên đất mà cảm thấy mọi thứ như trò hề, thương thay mình còn phải diễn trò theo, khổ không đâu nói cho hết.

Chàng vô cùng chán ghét cảnh tượng này, nên phối hợp xong thì biến về hình người. Cũng không biết là có vấn đề ở đâu, bình thường chỉ nhoáng cái là biến trở về hình người, nhưng hôm nay mất rất nhiều sức vẫn không biến được. Tứ chi như bị xiềng lại, không vùng ra được, chàng thử chừng mấy lần vẫn không có chút hiệu quả nào, hoảng hốt ngước mắt lên thì nhìn thấy nụ cười thấp thoáng ở khóe miệng Minh Huyền. Rõ ràng là y giở trò quỷ, nhân lúc giải phong ấn hạ chú mới.

Chàng muốn chất vấn y, nhưng lại phát hiện thêm một vấn đề còn trầm trọng hơn…

Chàng không nói được.