Huyền Trung Mị

Chương 62

Vô Phương giơ tay áo lên che mắt, đám mây kia tuy không quá chói mắt nhưng cũng đủ khiến người ta khó nhìn thẳng.

Kỳ lân mà, đâu phải sơn tinh dã quái đâu mà *rầm* một tiếng liền có thể chuyển đổi giữa hai kiểu hình dáng, vì quý hiếm nên cũng phải phô trương hơn cho xứng với thân phận của chàng. Vô Phương nhìn tránh đi, trong đầu phỏng đoán không biết chân thân của lệnh chủ sẽ trông thế nào, có khi là kháu khỉnh bụ bẫm giống một con Phỉ Phỉ cỡ lớn cũng nên. Nàng từng xem qua một ít tranh ảnh, có điều hình minh họa kỹ lân trên đó đều là từ sự suy đoán của họa sĩ, vì dẫu gì cũng rất có ít người may mắn được nhìn thấy giống thụy thú này. Có kẻ vẽ đầu rồng, có kẻ vẽ đầu sư tử, đủ hình đủ dáng, cực kỳ tùy ý.

Nếu thật sự giống Phỉ Phỉ thì cũng tốt thôi, Vô Phương thầm nghĩ. Với tính cách dịu dàng như chàng, hình thể vừa phải cỡ như cọp là phù hợp nhất…

Biến trở về chân thân phải mất bao lâu vậy? Nàng nhìn qua từ dưới tay áo, mây khói vẫn chưa tan, nhưng ánh sáng đã dịu đi phần nào. Có gió nổi ư? Nàng thả tay áo xuống, tóc mai bị gió thổi tung bay, quầng sáng mờ mờ trước mắt chuyển động như lớp sương mù dần tụ lại, thấp thoáng một bóng dáng song nàng lại chẳng nhìn rõ.

Gió cứ thổi từng đợt từng đợt phả vào mặt nàng, đúng là kỳ lạ. Vô Phương vô tình ngước mắt lên, vừa nhìn một cái thì suýt nữa đã giật bắn mình vì sợ… Một cái mũi to lớn dừng ở ngay trên đỉnh đầu nàng, hai bên mép lộ ra răng nanh, đôi mắt lấp lánh như có điện, mỗi lần chớp một cái là lại bắn ra nghìn điểm sáng. Chàng có sừng như nai, thân mình rất dài, bờm và râu dài ngoằng, gương mặt dữ tợn phủ đầy vảy như rồng, điểm duy nhất khác rồng có lẽ chính là mặt to hơn rồng, khá giống kết hợp giữa rồng và sư tử. Không gầy còm cũng không sắc bén như hai loài kia, ấy vậy mà vẫn oai phong lừng lẫy, khí thế mạnh mẽ.

Đúng là kinh người! Vô Phương lùi về sau hai bước thì tầm mắt mới dứt được khỏi khuôn mặt to lớn của chàng. Thân hình to lớn, toàn thân phủ vảy đen thật đen, nhưng cái màu đen này lại là sắc màu đẹp nhất trần đời, bóng loáng trơn nhẵn như như mặt trong của ngọc trai, mơ hồ phản chiếu ánh sáng lóng lánh. Chàng có bốn chân cứng cáp với móng nhọn, còn cả đuôi rồng cực dài nữa… Nàng vô cùng ngạc nhiên, kỳ lân trong tranh rõ ràng nào có đuôi, chẳng lẽ hắc kỳ lân khác màu với những con khác nên có vài vị trí sẽ xuất hiện biến dị ư?

Nàng nhướn mày, chỉ vào đuôi chàng, “Tộc của chàng đều thế cả, hay chỉ mình chàng thôi?”

Chàng nghe thế thì cong đuôi tới, phe phẩy đuôi quạt cho nàng hai cái, “Có mát không? Bọn ta đều như thế hết, có điều của ta dài hơn họ thôi, ngắn quá thì không khí thế, lúc đánh nhau cũng dễ giữ thăng bằng hơn.”

Trong hình thú nhưng vẫn nói tiếng người, có điều giọng trở nên to trầm hơn, ồm ồm vang dội như sấm. Vô Phương nhìn kỹ lệnh chủ, cuối cùng không kìm được đưa tay ra sờ soạn vảy chàng.

“Sao nào?” Chàng nhìn nàng đầy mong đợi, “Nương tử à, vi phu có oai phong không? Nhìn sừng ta này, nhìn vuốt ta đi, còn cả lớp vảy trên người ta nữa này… Nhìn quen rồi sẽ thấy đẹp lắm đấy.”

Nàng mỉm cười, hai mắt cong cong, đáp: “Ừ, vừa nhìn là thấy đẹp rồi.”

Có lẽ do tiếp xúc với toàn chim muông thú vật nên nàng có thể dễ dàng tiếp nhận được nguyên hình của bất cứ loài nào. Chàng không giống mấy loại có lông dài, kỳ lân đứng đầu bách thú, vốn oai hùng ngời ngời, dùng từ ‘đẹp’ thì không hợp cho lắm, trong mắt nàng hai chữ ‘đáng yêu’ hợp hơn. Dù màu đen nom có vẻ hung dữ hơn các màu khác, nhưng khi biết đó là chàng, nàng lại không thấy sợ chút nào.

Còn chàng, được hôn thê khen trong lòng liền nở hoa tung tóe, sải bước nhỏ đi một vòng, hông eo đong đưa, móng giẫm lên đá, vừa đi vừa nghiêng đầu nhìn nàng, “Thật ra thì đen cũng tốt, đen giúp mặt trông nhỏ hơn. Nàng chưa thấy mấy tên có màu khác đâu, tên nào tên nấy mặt cũng chành bạnh như cái mâm. Tộc kỳ lân có mỗi điểm ấy là không hay, đầu lớn cổ dài, chỉ vóc dáng là tạm được. Nhất là ta đây, dáng thuôn hình giọt nước, chạy không hề bị trở ngại, cưỡi gió một cái là đi được tám vạn dặm, trừ Ứng Long với Côn Bằng ra thì không ai chạy hơn ta cả.”

Chàng như đứa trẻ đắc ý khoe khoang sự thần thông của mình. Vô Phương chỉ tủm tỉm cười lắng nghe, có lẽ trên đời này vẫn chưa ai thấy được chân thân của chàng, ngay cả Minh Huyền cũng không. Nói cho cùng thì đều do chàng và nàng tâm ý tương thông, nàng cũng biết chàng nói thì nghe dễ dàng, nhưng ẩn sau đó có biết bao chua cay mà chàng phải nếm trải. Đợi đến khi xong việc ở Trung Nguyên thì về Phạn Hành Sát Thổ thôi, sau này sẽ không để kẻ nào phá hỏng chuyện nữa.

Nàng giơ tay lên toan vỗ vai chàng thế nhưng lại không với tới, liền thở dài, “Chàng to lớn thật đấy, ta cứ tưởng hình thể của kỳ lân chỉ tầm tầm sư tử hay hổ thôi.”

Chàng mờ ám vẫy đuôi, “To có chỗ hay của to chứ, sau này nàng sẽ biết thôi… Khà khà, nương tử à, nàng có muốn lên cưỡi không?”

Vô Phương nhìn cái mông thú to lớn tròn trịa kia, cuối cùng vẫn thẹn thùng lắc đầu, “Đợi đưa ý sinh thân về Trung Thổ rồi thì chàng hẵng chở ta đi du ngoạn danh lam thắng cảnh.”

Nhớ đến ý sinh thân kia là lệnh chủ mất sạch hết hứng thú. Cái tên không biết xấu hổ đó đã từng giả mạo hôn thê lên kiệu hoa của chàng, suýt nữa chàng đã bái đường với hắn ta rồi! Không biết trong mưu tính của hắn ta có chuyện đó không, muốn dùng thủ đoạn hạ lưu này bắt ép chàng, nhưng chàng thà chết còn hơn phải luồn cúi.

Chẳng còn vui vẻ nổi, lệnh chủ biến về hình người, mặt đầy vẻ không cam lòng rành rành. Vạt áo chàng vẫn còn mở, Vô Phương lau nước đường rồi cài nút lại hộ chàng, sau đó kéo nhẹ chàng, “Dẫu sao cũng phải đối mặt, đi chào hỏi đi rồi sớm đưa y về Trung Thổ.”

Chợt nhớ đến La Sát vương trong thành Trường An, chàng vỗ trán nói: “Đúng, ta còn chưa xong việc.”

Có điều đại sự đến đâu thì cũng không làm trở ngại được niềm vui sau khi gặp lại, lệnh chủ ngồi xổm xuống trước mặt hôn thê, “Lên đi, để ta cõng nàng.”

Vô Phương mím môi cười, kéo chàng đứng thẳng lên. Chàng mặc y phục trắng, nàng hóa ra bộ váy đỏ để hợp với chàng, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên ngồi trên vai chàng bằng một tư thế tuyệt mỹ.

Mặt trời trên cao chiếu sáng rực rỡ, một đôi bích nhân dựa vào nhau bước đến giữa hẻm núi, vạt váy bồng bềnh trong gió, hình ảnh kia đẹp tới mức không còn từ để diễn tả.

Ly Khoan Trà xoa xoa hai tay, cố ý bôi muối lên vết thương, “Chậc, viên mãn lớn nhất trên cõi đời này đúng là trai tài gái sắc, nhìn đi, chúa thượng nhà ta và Yểm hậu xứng đôi chưa kìa! Tướng mạo như bọn họ đây, kẻ khác đứng nhìn là được rồi chứ đừng xen vào để tránh tự chuốc nhục nhã.” Nói rồi cậu ta liếc nhìn Minh Huyền, song y chỉ nheo mắt nhìn lệnh chủ và Vô Phương, nơi khóe miệng phảng phất nụ cười, không ai đoán được trong nụ cười này của y ẩn chứa điều gì.

Bọn họ thân mật ngọt ngào y cũng chẳng nói lời nào, trong mắt bình tĩnh như mặt nước phẳng lặng, vẫn đứng thẳng sống lưng. Y đang đợi kỳ lân cúi đầu với mình, dù gì y mới là đế vương thật sự.

Nào ngờ Bạch Chuẩn hoàn toàn không có giác ngộ của nhân sủng, không mở miệng còn đỡ, vừa mở miệng đã làm y tức nghẹn họng…

“Sao ngươi lại phải mặc đồ y chang ta thế hả?”

Tất cả ngây ra, bầu không khí lúng túng lan tràn bốn phía, ngay cả Vô Phương ở trên vai lệnh chủ cũng cảm thấy tội lỗi, lặng lẽ tuột xuống.

Sắc mặt không dễ nhìn lắm, nhưng Minh Huyền vẫn đối đáp chu toàn, “Trong tiểu Châu Diệu Phất này ở đâu cũng có quỷ La Sát, ta mặc áo đen để tiện ẩn nấp.”

“Thế thì vì sao đến cả kiểu dáng cũng giống nhau hả?”

Minh Huyền nổi giận, sẵng giọng nói: “Vì đồ của ngươi vốn là kiểu đại trà.”

Lúc trước qua kính tượng của La Sát vương thấy y bắt chước mình là lệnh chủ đã ứa gan lắm rồi. Bây giờ hôn thê ở bên cạnh, chàng cũng không cần so đo thế nữa. Chàng nói ‘được thôi’ rồi vuốt ve cẩm y trên người, “Dù sao bổn đại vương cũng đã hết thích mặc màu đen rồi, ngươi thích thì cứ tiếp tục mà mặc. Bây giờ nói chuyện chính nào, tiểu Châu Diệu Phất này đã hóa thành hư không, ngươi cũng được cứu rồi, nếu ngươi là ý sinh thân thì giờ trở về lên ngôi xưng đế đi, ta hộ tống ngươi. Ngươi có thể cử hành nghi thức chiêu cáo thiên hạ, đến lúc đó ta sẽ hiện thân giúp ngươi khai sáng thịnh thế, lưu tên lại trong sử sách. Nhưng ta cũng có điều kiện, ngươi đồng ý thì chúng ta hẵng bàn tiếp.”

Điều kiện của đối phương… Minh Huyền cụp mắt, thở dài thườn thượt, “Ngươi cứ nói ta nghe thử.”

Lệnh chủ cười hiền, bắt đầu thương lượng: “Ta sẽ không quỳ gối hành lễ, không làm thú cưỡi, không xưng quân thần với ngươi, như thế ngươi có ý kiến gì không?”

Kỳ lân là thần thú kiêu ngạo trời sinh, bọn họ và quân vương cũng không phải chủ tớ, nếu không thể thuần phục thì từ đầu đến cuối chỉ là quan hệ hợp tác tốt đẹp thôi. Trong mấy chục năm ngắn ngủi quân vương tại vị, kỳ lân không cần luôn túc trực bên cạnh, nhưng một khi càn khôn xuất hiện hỗn loạn, kỳ lân có trách nhiệm ra mặt bình tứ phương, ngăn chặn chiến tranh.

Minh Huyền cũng không có vẻ dị nghị gì, “Thật ra giữa chúng ta không cần khách khí, lúc ta và sư phụ bị kẹt trong tiểu thế giới, ta đã giải thích rõ ràng với nàng rồi. Ta che giấu thân phận vào Sát Thổ là do bất đắc dĩ cả, bởi ngươi không giống kỳ lân thông thường. Ngươi bị biếm mười nghìn năm, tâm cao khí ngạo, bảo ngươi nhập thế dốc sức cho ta, ta lo ngươi sẽ hiểu nhầm mà nảy sinh mâu thuẫn. Vốn ta tính tìm cơ hội để nói rõ với ngươi, đáng tiếc còn chưa kịp nói thì đã bị La Sát vương bắt đến đây rồi.” Nói rồi y cười, “Có hiểu lầm gì hôm nay tháo gỡ luôn đi, dẫu gì ta còn phải nhờ ngươi trợ giúp để hoàn thành cơ nghiệp muôn đời. Thế đạo bây giờ người quỷ lẫn lộn, nói đâu xa, chưa gì đã có La Sát vương ra oai phủ đầu ta rồi đấy, giang sơn này không có ngươi phò tá thì e là không được.”

Lệnh chủ im lặng nghe đối phương nói hết, phát hiện y rất giỏi tránh nặng tìm nhẹ. Đã vậy chàng tạm thời không xoáy sâu vào chủ đề này nữa, đi tới đâu xem xét tới đấy phù hợp với họ hơn.

“Nghiêm túc mà nói thì giữa chúng ta cũng không tính là hiểu lầm. Ngươi không gây ra tổn hại gì lớn cho ta cả, chỉ chẳng qua hại ta mất một buổi hôn lễ mà thôi.”

Y lập tức tiếp lời, cười nói: “Chuyện này đúng là lỗi của ta, đợi bình định xong thiên hạ, ta nhất định sẽ tổ chức một hôn lễ bù cho hai người, để sư phụ nở mày nở mặt mà xuất giá.”

Lệnh chủ khoát tay, tổ chức hôn lễ hay không chỉ là chuyện nhỏ, chàng cưới vợ còn cần y nhúng tay ư? Ngươi nghĩ ngươi là ai hả? Chàng sờ cằm, cười ậm ờ, “Bây giờ ta rất tò mò, rốt cuộc La Sát vương nhảy ra từ đâu đấy. Một ác phách thổi phát là tan, dù có ẩn nấp hai mươi nghìn năm thì cũng không dễ thoát khỏi sự độ hóa của Liên sư như vậy, trừ khi có kẻ giúp hắn một tay. Sau khi về lại Trung Thổ ta sẽ lôi gã ra nghiêm hình tra khảo. Trước tiên phải tóm cho bằng được kẻ đứng sau gã, rồi đưa gã về Ô Kim Sát Thổ hỏi xem Liên sư dạy dỗ thuộc hạ thế nào.”

Đối phương đang rung cây dọa khỉ, đáy lòng Minh Huyền tuy có nổi gợn sóng song vẻ mặt vẫn bình thản như cũ. Dẫu sao cũng là hoàng để, không để lộ vui giận là công phu nhập môn rồi, y thậm chí còn có thể cảm khái: “Có lẽ làm hoàng đế cũng như đi lấy chân kinh, cần phải trải qua nhiều trắc trở. Đây có lẽ là khảo nghiệm ông trời dành cho ta, La Sát vương vốn chỉ phụng mệnh làm việc cũng không chừng…”

Y nói lập lờ nước đôi, mới nghe thì như chỉ cảm thán suông, song lại thuận nước đẩy thuyền kéo cả Liên sư vào. Dường như y cũng không nắm chắc nhân sinh của mình, để mặc mọi thứ cho ông trời sắp xếp.

Bàn về tâm cơ và lòng dạ thì mấy kẻ lăn lộn trong Yêu giới không phải đối thủ của y. Lệnh chủ lúc khôn khéo lúc hồ đồ, còn đầu óc của Ly Khoan Trà thì chỉ tập trung vào việc tìm được cô nương nào đó. Chỉ có một vị theo Phật cả nghìn năm còn tỉnh táo, song dù có kiêng dè thì cũng không muốn nghĩ xấu kẻ khác, thế nên y không mất nhiều công sức đã lấp liếm cho qua.

Ly Khoan Trà giơ tay che nắng nhìn bốn phía, “Khắp núi toàn là tro của La Sát, vừa bẩn vừa hôi, chúng ta còn ở lại đây làm gì vậy?”

Thế là cả nhóm kẻ lôi người kéo cùng nhau bay lên. Sau khi cưỡi mây Vô Phương mới có cảm giác chân thật, từ trên cao nhìn xuống, dáng núi Đẳng Hoạt quả nhiên rỗng ở giữa, trông như một tổ mối khổng lồ. Đường thông ra ngoài có rất nhiều song bên trong lại như mê cung, bất kể thế nào cũng không tìm được đường ra. May mà giờ đã ra rồi, tuy bản thân không có tổn hại gì nhưng nàng vẫn khá tiếc chiếc vòng kim cương, không rõ nó giờ ở đâu.

Nàng thờ thẫn xoa cổ tay, có phần sầu não. Lệnh chủ phát hiện ra, nhỏ giọng hỏi: “Bị mất pháp bảo Liên sư cho rồi à?”

Nàng gật đầu, “Ta lo không biết ăn nói thế nào với sư phụ.”

Lệnh chủ lại rất vui, từ lâu chàng đã thấy cái vòng kim cương đó dư thừa quá rồi, chui vào là có thể chạy đến đầu kia của thế giới, quả thật hơi tiện quá mức rồi. Hôn thê lại luôn đeo trên người, ngộ nhỡ hôm nào đó nàng bỗng tức giận khó chịu, nhấc chân rời đi thì chàng có mọc ba cánh cũng không đuổi kịp.

Dĩ nhiên lòng vui thế chứ ngoài miệng đâu dám nói, chàng an ủi nàng: “Mất rồi thì thôi, Liên sư vốn khoan hồng độ lượng, biết nàng trải qua kiếp nạn thì sẽ không trách nàng đâu.”

Minh Huyền cưỡi chung đám mây lại biết lấy lòng hơn, y nói: “Sư phụ đừng cuống, lúc về ta sẽ phái người lên núi lục soát, nhất định sẽ tìm lại được pháp khí về cho sư phụ.”

Vô Phương nghĩ ngợi rồi lắc đầu, “Giữa pháp khí và thân chủ cũng chú trọng duyên phận, đã là của ngươi sẽ không mất được, còn nếu không phải, thì dù có tìm khắp núi cũng vô ích.”

Nàng có thái độ như vậy cũng chẳng phải do muốn từ bỏ sau khi đã hiểu rõ, mà là không muốn được voi đòi tiên sau khi đã đạt được mong ước. Có tình yêu rồi, còn gì đáng để nàng so đo đâu?

Mọi lời cần nói nàng đã nói rõ lúc ở núi Đẳng Hoạt rồi, Minh Huyền thôi nhìn, biết bây giờ có nghĩ nhiều tới mấy cũng phải tạm thời gác lại. Y không giống đám yêu quái kia, kiếp này y có nghiệp lớn phải hoàn thành, không như bọn chúng, không còn chú tâm vào tu hành thì chăm chăm vào ăn uống với sắc dục.

Tàng Thần tiễn của lệnh chủ bắn thủng đỉnh trời của tiểu châu Diệu Phất khiến hậu phương của La Sát vương thất thủ, bên này sập thì bên kia cũng cảm nhận được. Nghe nói gã đã hiện nguyên hình ở ngay trên đại điện, để lộ thân quỷ xấu xí dơ bẩn, mặt xanh lè, mắt trừng lớn như chuông đồng, bốn cái răng nanh dài như đòn gánh, chạm tới mặt đất ngay cả đi đang đứng… Đấy là sau khi Minh Huyền quay về, đám đại thần trong triều trải qua một phen rối ren phân biệt thật giả, cuối cùng xác định được thân phận của y thì miêu tả lại cho y hay.

Minh Huyền lẳng lặng lắng nghe, suốt cả buổi không hề nhíu lấy chân mày, chỉ xoay sang hỏi lệnh chủ: “Hiện giờ La Sát vương không rõ tung tích, trẫm sợ gã còn mai phục ở trong cung, ngộ nhỡ gã quay về thì trẫm phải làm sao?”

Y nói mặc y, lệnh chủ hình như không quan tâm cho lắm, chỉ chậm chạp à ờ, “Gã La Sát vương này mưu mẹo như thế, ta cũng không biết phải nên làm gì.”

Minh Huyền nghe xong, sắc mặt khó dò, chắp tay nói: “Xin hộ quốc sư nghĩ biện pháp thử.”

Hộ quốc sư? Quốc sư hộ quốc ư? Lệnh chủ cân nhắc, cảm thấy cái chức vụ này quá nặng gánh, chàng không thích tẹo nào. Nhưng nếu thật sự phải tìm một cách xưng hô… chàng cười cười, “Ngươi có thể gọi ta là sư nương như tiểu điểu.”

Chỉ một câu liền khiến toàn bộ người trên sảnh trố mắt nhìn nhau, mặt Minh Huyền cũng thoắt đỏ, tức khí nói: “Nam giới sao có thể gọi là sư nương chứ!”

“Thế ngươi định đoạn tuyệt quan hệ thầy trò với Diễm Vô Phương à?” Lệnh chủ thôi cười, cánh mắt cũng sắc bén hơn, “Hay đấy vẫn luôn là nguyện vọng của ngươi?”

Không biết có phải bị nói trúng tâm sự không mà y im lặng, chẳng nói thêm gì.

Lệnh chủ khẽ cười, chắp tay ra sau lưng đi một vòng trong đại điện vàng son lộng lẫy, đĩnh đạc nói: “Tiểu điểu đang trên đường đến rồi, nó mà biết được ngươi làm hoàng đế thì nhất định sẽ vui lắm. Còn về La Sát vương hả, ta không cho rằng gã sẽ quay về đâu. Nếu ngươi sợ thì có thể tới tòa nhà bên bờ Lệ Thủy ở hai hôm, chờ tiểu điểu tới rồi cho nó vào cung với ngươi.”

Minh Huyền ra vẻ sợ hãi, nhanh chóng nói ngay: “Không cần đâu, hai ngày nay tăng cường phòng thủ trong cung là được, không cần làm phiền Cù Như đâu.”

Lệnh chủ à lên, “Cũng tốt, vậy ngươi làm việc trước đi.” Nói rồi chàng toan rời đi.

Minh Huyền vội gọi chàng lại, “Sư… sư nương, trong triều còn hỗn loạn, người không ở lại giúp trẫm một tay sao?”

Lệnh chủ xoay người lại nhìn, rồng khắc phượng họa trong điện chẳng mảy may thu hút được chàng. Đuôi mắt chàng như chứa ý xuân, khóe môi khẽ nhếch, có lẽ rất hài lòng trước tiếng sư nương kia, từ tốn nói: “Ta cũng không hiểu mấy đại sự trong triều nên sẽ không nhúng tay vào. Đợi ngày bệ hạ lên ngôi thì ta lại đến, hai ngày nay ta cũng đang bận, muốn cử hành hôn lễ với sư phụ ngươi. Đến lúc đó sẽ gửi thiệp mừng cho ngươi, xin bệ hạ hạ mình giá lâm.”

Chàng nói rồi cũng chẳng đợi y lên tiếng, ung dung đi thẳng ra khỏi điện Thái Cực. Đại thần trong điện kinh ngạc không thôi trước sự kiêu căng bất kham của chàng, truy hỏi rốt cuộc đấy là ai. Hoàng đế nhìn theo chàng đi xa, đợi đến khi chàng biến mất trên con đường trước điện, mới xoay lại cười nói: “Hắn là ái tướng của trẫm, nói chuyện hơi bộp chộp… Không sao, cũng tại trẫm nuông chiều nên giờ mới như vậy.”