Ai lại chẳng biết tiếng xấu của Yểm Đô, Yểm Đô cách Ô Kim Sát Thổ quá xa nên có rất nhiều người cả đời cũng không có cơ hội đến đó. Nhưng có câu ba người thành hổ*, lời đồn truyền tới truyền lui, rốt cuộc khiến Yểm Đô bị quy thành địa ngục sống thứ hai, còn lệnh chủ Yểm Đô, tất nhiên cũng là ma vương đáng sợ nhất.
(*Thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là một việc, dù cho sai lầm, nếu nhiều người cùng tin là như vậy thì cũng dễ khiến người ta đem bụng tin mà cho là phải.)
Xưa nay Vô Phương không hề có cảm giác yêu ghét gì với nơi thần bí ấy cả, nghe người ta nói thì cũng chỉ cười rồi bỏ ngoài tai thôi. Nhưng bệnh gần đây quả thật chứng quá kỳ lạ, khiến nàng cảm thấy bất lực. Nếu không đi tìm hiểu đầu đuôi, có thể đoán được về sau sẽ càng có nhiều người đưa thi thể đến hỏi bệnh hơn. Chẳng khác gì ôn dịch bùng nổ, rồi có ngày toàn bộ sinh vật trên mảnh đất kia sẽ chết cả. Nàng là người trọng sĩ diện, danh tiếng linh y là khuôn mặt thứ hai của nàng, nếu đến cả thân phận này cũng mất thì e nguyện vọng thay da đổi thịt của nàng sẽ tan thành mây khói.
“Tại sao tất cả đều là nam giới…” Nàng lần tràng hạt, chậm rãi bước đi, “Nửa tháng qua không hề có bệnh nhân nào là nữ, chẳng lẽ bệnh này chỉ lây nam chứ không truyền cho nữ?”
Cù Như lại nghĩ đấy là tất nhiên, “Nếu đầu sỏ là lệnh chủ Yểm Đô, thế thì lão ta đã đi nước cờ lớn rồi. Gieo họa cho toàn bộ giống đực trong chu vi trăm dặm xong thì chẳng phải chỉ còn lại mỗi nữ nhân thôi sao. Đến lúc đó chỉ còn mình lão ta tung hoành, chiếm hết hoa thơm cỏ lạ, đừng nói là lệnh thủ một thành đô, có là Bồ Tát cũng chẳng sướng được như lão.”
Vô Phương nghe cô bé nói, cảm thấy dẫu lời lẽ thô tục nhưng không phải là không có lý, chân tướng sự việc có đến hàng trăm hàng nghìn, tuy chỉ là suy đoán nhưng ai có thể bảo đảm rằng không có khả năng này?
“Thế giới của yêu quái, hai ta không hiểu nổi đâu.” Cù Như lắc đầu nói: “Cũng như giữa thú vật và chim muông vậy, khác biệt cực lớn luôn.”
Vô Phương bật cười, “Nói không chừng Bạch Chuẩn cũng là chim muông đấy.”
Cù Như lập tức phủ quyết: “Chim muông không thích chiếm núi làm vua, cũng không ăn thịt trẻ con đâu.”
Tuy muốn tìm chân tướng, nhưng đến khi bắt tay làm thì chẳng hề dễ dàng. Không ai chỉ ra được vị trí chính xác của Yểm Đô, Vô Phương về lại thành Thiên Cực rồi lấy bản đồ Diêm Phù ra, nhưng chẳng hiểu sao cũng không tìm thấy đánh dấu hay chú thích nào liên quan tới Yểm Đô hết.
“Hay là cứ đợi đi đã, bệnh nhân tiếp theo đến cầu y thì nhân cơ hội hỏi thăm đường đến núi Cửu Âm luôn. Chỉ cần đến được Cửu Âm là gần đến Yểm Đô rồi.”
Nom Cù Như có vẻ phấn khởi, nếu bây giờ mà đi ngay thì lại không nỡ xa Chấn Y ca ca của cô bé. Chờ hơn nửa tháng sau, khi vết thương của Chấn Y lành lại, đến lúc đó dù y có ở lại canh tháp hay rời đi thì cô bé cũng yên tâm.
Sắc trời sau cơn mưa trong xanh vô ngần, Vô Phương đứng dưới tháp Xá Lợi ngẩng đầu nhìn, đỉnh tháp dầm mưa dãi gió đã lâu khiến mảnh ngói xám dần phai màu, chỉ có phía khuất sáng này là vẫn còn đen bóng. Lý trưởng là người nói biết giữ lời, đã hẹn hết mưa sẽ sửa nhà, thế là liền chi tiền mời mười mấy thợ đắp trát lại mái tháp. Nàng đứng nhìn nhóm thợ treo lơ lửng giữa không trung một lúc rồi quay vào trong thăm Chấn Y.
Dù gì cũng là thanh niên trẻ tuổi sức lớn, ăn rồi ngủ nghỉ hai ngày, khôi phục rất nhanh. Nàng lẳng lặng đứng trước giường bắt mạch cho y, sau một lúc thì thu tay về, nói: “Mạch tượng ổn định, chưa đến ba ngày là có thể khỏi hẳn.”
Vết sưng trên mặt Chấn Y từ từ biến mất, dần dà có thể nhìn ra mắt mũi. Còn cả da nữa, máu bầm tan đi để lộ ra màu da vốn có, mặc dù có xen lẫn tia máu, nhưng nhìn chung đã chuyển biến tốt. Bây giờ nhìn lại, gương mặt này trông rất được, chẳng những không xấu xí mà còn rất tuấn tú.
Y cảm ơn nàng, trên đầu đã được tháo băng để lộ đường khâu. Y đến trước gương soi, cười cười trêu đùa: “Thì ra khi ta cạo sạch tóc sẽ trông như thế này.”
Một nam nhân có dậy thì thành công hay không, cần phải xem bộ dạng của hắn khi không có tóc. Y mặc bộ đồ dài màu xanh xám mà Cù Như may tặng, vạt áo chồng chéo nhau, hơn nữa còn để đầu trọc, trông chẳng khác gì hòa thượng.
Ngỡ y buồn, Vô Phương gượng gạo an ủi: “Không lâu sau tóc sẽ dài ra lại thôi…”
Y xoay người lại, cười cười, “Ta không lo chuyện này, nam giới mà, không quan trọng vẻ ngoài lắm. Chỉ là cô nương làm ta bất ngờ quá, thì ra linh y Sát Thổ trong lời đồn lại chính là cô nương.”
Vô Phương ngẩng đầu lên nhìn y, “Đêm qua ngươi không ngủ à?”
Y đáp: “Mắt ta sưng không mở ra được chứ không hẳn là ngủ. Lúc ấy cảm thấy nghe trộm các cô nói chuyện xấu hổ quá, nên mới không lên tiếng.”
Vô Phương cân nhắc sơ qua, cái danh linh y Sát Thổ chẳng có gì đáng mất mặt cả, biết rồi thì thôi.
“Ta tưởng ngươi bảo mình chưa từng đến Nam Diêm Phù, cũng chưa nghe nói tới danh hiệu của ta.” Nàng đẩy cửa sổ ra, múc một gáo nước từ từ tưới cho khóm hoa trồng trên bậu cửa. Ở thành Thiên Cực bốn mùa đều như đương xuân, hoa cỏ nở rộ quanh năm chẳng mấy khi lụi tàn. Một cơn gió thổi qua, đưa hương hoa thoang thoảng bay vào phòng, bàn ghế cũng vương mùi thơm.
Nội tâm như đang đấu tranh gì đó, Chấn Y trầm ngâm một hồi rồi mới nói: “Cô nương không tra hỏi lai lịch của ta sao?”
Trong mắt Vô Phương, y chẳng qua chỉ là một nô lệ bị đánh trọng thương. Nàng chỉ cứu y mà thôi, chứ không có hứng tìm hiểu về nội tình sâu xa.
Nhưng nói thẳng ra thì có vẻ không nể mặt y quá, nàng bèn lựa lời nói vài ba câu cho qua: “Ta từng hỏi quản đốc rồi, ông ta cũng chẳng rõ. Lần trước hỏi ngươi thì ngươi bảo mình là người dân Đông Thổ, ta chỉ biết có thế thôi.”
Y chậm rãi lắc đầu, “Ta đúng là dân Đông Thổ, nhưng trước khi lưu lạc thành nô lệ bị người ta bán sang tay, sư môn của ta ở núi Hạc Minh.”
Vô Phương kinh hãi, “Thì ra ngươi là đạo trưởng?”
Một ngàn năm trước lúc vừa mới thành hình, Vô Phương từng bị một đạo sĩ truysát, ký ức kinh khủng kia vẫn còn sống mãi cho đến tận bây giờ, thế nên xưa nay nàng cực kỳ sợ đạo sĩ. Bọn họ có đạo hạnh, có thể nhìn ra thân phận thật sự của người khác, chẳng lẽ cuộc sống vô ưu vô lo của nàng và Cù Như sẽ thay đổi vì cứu người này ư?
Nàng dựng bức tường phòng bị lên, “Ngươi biết trừ yêu, vậy pháp lực hẳn phải trên mức yêu ma, sao lại ra nông nỗi này?”
Chấn Y nhắm nghiền hai mắt, giọng nói buồn thương như đã trải qua bãi bể nương dâu, “Thái Cực năm thứ hai, thành Trường An bị mèo yêu khổng lồ quấy nhiễu. Khi đó ta theo huynh đệ trong sư môn lùng bắt mèo yêu, trong một lần đuổi bắt đã sơ ý, không cẩn thận trúng thuật của nó, bị cắn nuốt tu vi.”
Vô Phương tiến lại gần, hai tay giấu trong tay áo nắm chặt lại, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười, “Dù có mất hết tu vi thì hẳn vẫn còn bản năng hàng yêu, vậy đạo trưởng thử nhìn xem ta là loại yêu nào.”
Diêm Phù vốn là thế giới mà người và yêu cùng đồng hành, trước khi Liên sư thu phục Sát Thổ, đây là nơi của quỷ La Sát, về sau được giáo hóa nên mới trở thành Niết Bàn nam làm dũng sĩ, nữ làm Không Hành Mẫu*. Nhưng ở Tây Nam thì khắp nơi đều là yêu ma hoành hành, bắt tất cả quy y thì không thực tế chút nào, cho nên Liên sư mới tách hẳn thành Thiên Cực ra khỏi các thành trì xung quanh làm chỗ dung thân cho yêu ma, cũng để chúng khỏi xông vào cõi Sa Bà** gieo họa cho nhân gian.
(*Tức Dakini, là vị thần nữ thường hiện thân đi trên không trung.)
(**Cõi Sa Bà là cõi được Phật Thích Ca giáo hóa.)
Nên khi đến mảnh đất này, bất kỳ ai gặp đại trên đường đều có thể là dị tộc, đạo trưởng coi bắt yêu là sứ mạng chính cả đời, vào đây rồi thì có khác nào sẽ bận túi bụi luôn đâu?
Cứ ngỡ y sẽ biết điều mà nói tránh đi, dù gì cái mạng của y cũng do người ta cứu, kết quả y lại nói huỵt toẹt ra luôn.
Chấn Y cau mày nhìn kỹ nàng, “Quanh thân cô nương có sát khí bao trùm, lai lịch không tốt.”
Vô Phương bị y chọc cười, “Nói không sai. Lai lịch ta đúng là không tốt. Ngươi có biết Phất Châu không?Trong biển, trên đảo chỗ nào cũng là ác quỷ coi con người là thức ăn, ta đến từ nơi đó đấy.”
Nhưng dường như không hề bị lời này làm cho rối loạn, Chấn Y chỉ lắc đầu, “Ta không ngửi thấy mùi máu tanh, dù có sát khí nhưng lại tinh khiết.” Nói rồi y khẽ cười, “Yêu ma cũng chỉ có vài cách sống thôi, song hóa thành hình người rồi thì lại có ngàn vạn con đường khác nhau. Lựa chọn của cô có liên quan chặt chẽ với kết cục tương lai, làm linh y tế thế, dẫu chỉ cứu con kiến thì cũng vẫn là tích đức hành thiện.”
Toàn là đạo lý suông, nhưng nghe có vẻ đúng là người tu đạo thật. Vô Phương xoay người ngồi xuống cạnh bàn, rót ly trà nhấp một ngụm rồi giương mắt nhìn y, “Chấn Y là đạo hiệu của ngươi hay là tên tục?”
Y cụp mắt, “Ta không phải là đạo sĩ, chẳng qua trong mệnh số có sát nghiệp nên từ nhỏ đã được nuôi trên núi Hạc Minh. Diệp Chấn Y là cái tên duy nhất của ta, ta không có đạo hiệu.”
Vô Phương *à* một tiếng, hẳn là tự cho mình giỏi, học nghệ chưa thông đã cùng các sư huynh xuống núi hàng ma đây mà. Kết quả không địch nổi con mèo yêu kia mà còn bị hút mất tu vi, bị bán đến đây làm nô lệ. Đúng là mệnh số có sát nghiệp thật, mệnh quá kém.
Y mang sát nghiệp, còn nàng chính là sát hung, chả ai chê được ai cả. Vô Phương liếc mắt quan sát y, “Ta đã cứu ngươi, ngươi hẳn nên báo đáp ta nhỉ?”
Chấn Y lập tức xá lạy, “Cô nương nói đúng, ơn cứu mạng cần trả bằng mạng.”
Nàng giơ tay lên, “Ta không cần ngươi lấy mạng báo đáp, làm học trò của ta, bái ta làm thầy đi. Nếu ngươi đã mất đạo hạnh thì không thể sống bằng việc bắt yêu được. Trong khi ta đây vừa hay có một kỹ năng có thể truyền lại cho ngươi, sau này không sợ bị chết đói.”
Y không ngờ nàng sẽ đưa ra yêu cầu này, nhất thời đơ ra.
“Sao nào, không muốn à?” Nàng thấy y thờ ơ thì có phần không vui, “Biết bao yêu ma muốn bái ta làm thầy đấy, nhưng ta đều khéo léo từ chối cả, bây giờ cho ngươi cơ hội này, ngươi không thấy nên cảm tạ ân đức sao?”
Cũng không biếtdo cân nhắc từ việc báo ân hay thật sự cảm thấy mình cần ngón nghề này mà sau một lúc đấu tranh, cuối cùng Chấn Y cũng nhận lời.
Nam nhi Trung Thổ quan niệm đầu gốilà vàng*, thế nên y cũng chỉ cung kính chắp tay với nàng, “Hôm nay ta bái Diễm cô nương làm thầy, một ngày làm đồ đệ thì suốt đời làm đồ đệ, sau này tất sẽ phát huy bổn môn, báo đáp ơn truyền thụ của sư phụ.”
(*Ý là đàn ông chỉ đứng chứ không quỳ.)
Lúc trước khi nàng thu nhận Cù Như, cô bé gọi một tiếng sư phụ, nàng đáp lại một tiếng là coi như xong lễ. Bây giờ Chấn Y nghiêm túc như thế, Vô Phương rất vui vẻ, cảm thấy thái độ của y rất thành tâm.
Nàng mỉm cười, “Khỏi cần phát huy, làm người trong sạch là đủ rồi. Ngươi cũng không cần thấy ấm ức đâu, ta hơn ngươi ngàn tuổi, dư sức làm sư phụ ngươi.” Nàng dừng một thoáng rồi hỏi: “Vì sao trước đây ngươi không địch lại được mèo yêu khổng lồ thế? Trước khi sắp chết mèo yêu sẽ ăn mèo để kéo dài tính mạng, đến lần cuối cùng mới ăn thịt người rồi hóa người, không lẽ ngươi gặp nó đúng ngay lần thứ chín?”
Chấn Y có phần xấu hổ, cúi đầu nói phải, “Sau khi nó hóa thành người thì cứ năn nỉ liên tục, trong tay còn ôm đứa bé. Lúc ấy đứa bé khóc toáng lên, ta hơi dao động, thế là… thảm bại.”
Vô Phương không khỏi thở dài, kỳ thực cả yêu quái lẫn sát hung đều rất lạnh lùng, đa phần không có nhân tính. Trẻ con rơi vào tay chúng vốn đã gần như không sống được, nhưng y lại vì đứa bé đó mà định tha cho mèo yêu, có thể thấy những năm sống ở núi Hạc Minh đã uổng phí rồi.
“Đối với yêu mà nói, chỉ cần có thể đạt được mục đích thì bất cứ thứ gì cũng có thể trở thành công cụ. Ngươi bị con mèo yêu kia hại thảm như thế, không muốn lấy lại công bằng à?”
Y trầm ngâm một lát rồi bất lực nói: “Lúc khốn cùng ta có nghe nói, mèo yêu kia đã bị sư môn trục xuất khỏi Trường An rồi, sư huynh đuổi theo đến Hàm Hải, nó muốn đi về phía Tây đến núi Cửu Âm. Cửu Âm nằm ở Tây Diêm Phù, ta chỉ hận mình không thể mọc cánh bay thẳng đến đó, Bằng không nhất định sẽ chính tay đâm chết con yêu kia, báo thâm cừu đại hận.”
Y lẳng lặng nói, nàng lẳng lặng nghe, trong lòng lại khá kinh ngạc, chuyện trùng hợp trên đời này nhiều thật đấy, gần đây toàn hướng đến một nơi cả. Nàng nheo mắt nhìn y, ngờ là có bẫy, nhưng ánh mắt y quá đỗi kiên định.
Nàng không nhiều lời nữa, bảo y dưỡng thương cho thật tốt, còn mình ra khỏi nhà.
Cù Như đi đằng sau truy hỏi: “Từ hôm nay trở đi em và Chấn Y là đồng môn rồi sao?”
Vô Phương đáp cho qua chuyện: “Chẳng phải em muốn giữ y lại sao, ta giúp em rồi đấy.”
Cù Như cảm kích muốn khóc, “Sư phụ đúng là tốt với em quá, yên tâm đi, em sẽ chăm sóc vị sư đệ này thật tốt.” Trong lời nói nhuốm đầy sự thèm thuồng, thật khiến người ta lo lắng cho tương lai của Chấn Y.
Thật ra Vô Phương nhận y làm đồ đệ vì vốn có dụng ý khác. Đều là nam tử vô hồn vô phách, nếu như có ma quỷ quấy phá, sau khi đảm bảm an toàn xong thì có thể lấy y ra làm mồi, không chừng sẽ dụ được rắn ra khỏi hang. Mà y cũng có dây mơ rễ má với núi Cửu Âm, vậy đi chung hợp tình hợp lý quá rồi.
Nàng quay lại nhìn tháp Xá Lợi, đã năm mươi năm, cũng tới lúc từ bỏ công việc canh tháp này thôi. Chuyến đi lần này chẳng biết sẽ mất bao lâu, nếu để Phật tháp trống không không ai trông chừng, ngộ nhỡ Phật cốt bị trộm thì quá uổng phí năm mươi năm cẩn thận trước đó.