Huyền Trung Mị

Chương 24

Thôn Thiên xưa giờ chỉ biết biến thành khách điếm nay lại bỗng đổi sách lược, lệnh chủ đứng trên không thấy tình cảnh ấy cũng không dám tin vào mắt mình. Thuyền mộc lan chỉ là vật che mắt, Thôn Thiên là một con yêu quái có thể tách miệng ra khỏi thân thể, lúc cơ thể trong trạng thái ‘mời ngài vào vại’ thì miệng sẽ biến thành căn nhà lá há thật to. Rất tiện, giống như rắn vậy, nuốt vào rồi từ từ tiêu hóa, tiết kiệm luôn khoản nhai. Về cơ bản thứ gì đã vào bụng Thôn Thiên thì đừng hòng sống sót trở ra, lệnh chủ có chút tính toán riêng, hai tên đồ đệ bên cạnh Vô Phương đều là vật cản trở, một chết một bị thương thì không còn gì tốt hơn. Cho nên chàng chỉ kéo lại mỗi hôn thê của mình, còn Cù Như sống chết ra sao, chàng cũng lười bận tâm.

Đáng tiếc vị hôn thê lại không nghĩ thế, nàng cuống tới nỗi mặt trắng bệch, tháo vòng kim cương ra định phá hủy ảo cảnh.

Lệnh chủ thấy vậy thì giật mình, lật đật giơ tay lên cản lại, “Nơi đây là cửa vào Sát Thổ, ta có thiết lập lưới trời ngăn cản yêu ma vượt ranh giới. Ngộ nhỡ nàng làm nó sứt mẻ thì ta lại tốn thời gian vá lại nữa.”

Nàng thu tay, liếc mắt nhìn chàng, “Lệnh chủ sợ tốn thời gian chứ không phải sợ bách quỷ xông vào trần thế?”

Chàng không khỏi ấp úng một hồi, so đi so lại chàng vẫn cảm thấy lãng phí thời gian là tổn thất lớn hơn.

Thế lúc trước tinh thần trượng nghĩa từ đâu ra mà chàng có động lực chiến đấu với chín đạo yêu mười ba đạo quỷ vậy? Đừng bảo là chỉ vì lũ đó quá ồn ào, làm phiền chàng nặn tượng đấy chứ? Vô Phương không xác định được nên bỏ lại chàng trên bờ đê, cuống quýt chạy đi tìm Cù Như.

Kỳ thực lệnh chủ là người rất dễ mềm lòng, mặc dù đôi lúc sẽ hơi nhỏ nhen xấu tính, nhưng từ lúc sinh ra đến nay chàng chưa làm chuyện thất đức nào cả. Thấy hôn thê gấp gáp đến thế, chàng nghĩ hay là thôi đi, không thích con chim Cù Như kia thì sau này có thể gả nó ra khỏi Phạn Hành, tội gì để nó vùi thân trong bụng yêu.

Chàng gọi Vô Phương lại, “Nương tử đừng nóng, mọi thứ đã có ta đây.”

Vô Phương bất mãn khi chàng lại xưng hô với mình như thế, nhưng phản đối nhiều lần vẫn vô hiệu nên cũng lười chỉnh lại. Trên mảnh đất ô uế này chàng mới là chúa tể, dẫu đã làm chín chuyện khiến nàng không vui thì chỉ cần nghiêm túc làm một chuyện cũng đủ khiến nàng phải cảm kích rồi.

Nàng né sang một bên, nhìn chàng triệu Thôn Thiên đến. Gọi mấy tiếng vẫn không thấy chút động tĩnh, chàng mất sạch kiên nhẫn đưa tay ra chộp một phát, tóm trúng túm lông trắng ở ngay đỉnh đầu Thôn Thiên, lôi nó ra khỏi ảo cảnh.

Thôn Thiên đau đớn gào rống, dùng cả hai tay ôm đầu khóc lóc xin tha, “Bạch Chuẩn… Tha mạng…”

Lệnh chủ thuận thế đẩy nó ngã nhào ra trên đất, nó bám lấy gờ đá trên bờ đê, khóc thảm tới mức nước mắt nước mũi dây đầy mặt. Trong cuộc đời của con yêu quái thượng cổ này, có lẽ chưa từng chịu ấm ức dữ như thế bao giờ. Thôn Thiên quay bộ mặt giàn giụa nước mắt nước mũi lại, nức nở nói: “Ta đâu có chọc tới ngươi đâu!”

Đúng thế, không chọc chàng, nhưng lại chọc tới vợ chàng. Lệnh chủ cúi người nhìn bụng nó, “Nhổ con chim kia ra.”

Thôn Thiên cự tuyệt liền, “Ta kiếm ăn bằng chính bản lĩnh của mình, sao phải nhổ mồi ra chứ?”

“Nói nhảm nhiều thế làm gì hả?” Bộ mặt trùm mũ đen thùi của lệnh chủ nhìn thẳng vào nó, “Không nhổ thì ta sẽ mổ bụng ngươi!”

Thôn Thiên gào khóc càng thê lương hơn, “Lần trước đã thế mà lần này cũng vậy… Bạch Chuẩn, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

Muốn làm gì ư? Đương nhiên là lấy lòng hôn thê rồi! Lần trước còn chưa kịp lấy lòng người ta thì chàng đã bỏ chạy mất, bây giờ khó khăn lắm mới có nàng ở bên cạnh, đã cưỡng ép chiếm đoạt không thành mà còn không biết lanh trí tranh thủ thì lại giẫm lên vết xe đổ mất.

Lệnh chủ phát hiện nhân duyên của mình đúng là hơi lận đận, cho nên để bảo vệ nó, chàng buộc lòng phải ức hiếp kẻ yếu thôi.

“Con chim ngươi vừa ăn là đồ đệ của Yểm hậu, giờ đừng nói ta không cảnh cáo ngươi đấy.” Chàng giơ nắm đấm ra với Thôn Thiên, “Có thấy không hả? Quyền này mà đấm xuống thì ngươi không chỉ nôn mỗi con chim kia, mà tất cả những thứ ngươi đã ăn hôm trước rồi trước trước nữa cũng đều phải nôn ra cả.”

Thôn Thiên lập tức ngừng khóc, có lẽ là do bị chàng hù dọa, mà cũng có lẽ là đang dùng dằng giữa hai lựa chọn. Mắt nhỏ mũi nhỏ thì thôi đi, nhưng còn cái bụng bự và cái miệng rộng thì phải tận lực bảo vệ để xứng với cái tên Thôn Thiên*.

(*Thôn Thiên nghĩa là nuốt trời.)

Cuối cùng cũng nghĩ thông, Thôn Thiên chật vật bò dậy, cái bụng to kềnh làm nó trông cục mịch béo ị. Sau đó một cái *ợ* như sấm rền, rồi lại như không nỡ nó giương mắt trông mong nhìn lệnh chủ, thấy chàng giơ cao quyền hơn nhìn sợ hãi rụt cổ lại, *ọe* một tiếng nhổ Cù Như lên bờ đê.

Cù Như ướt sũng ngồi phịch trong bãi dịch vị nhớp nháp, cái mùi kia đúng là khiến người ta suýt nôn mửa, nhưng ít ra cô bé vẫn còn sống. Cô bé chép chép mỏ, ngẩng đầu lên nhìn Vô Phương mếu máo gọi: “Sư phụ…” Còn chưa nói tròn câu thì chợt phát hiện ra lệnh chủ gần như nhập vào trong bóng đêm ở gần đó, cô bé sợ hãi vỗ cánh lăn thật xa, “Yểm… Yểm Đô…”

Trên mặt Vô Phương vẫn không chút biểu cảm, đã đến đường cùng rồi, cũng không muốn giãy giụa phí công làm gì. Nàng nói: “Ta không thể rời khỏi Phạn Hành Sát Thổ rồi, nhưng em và Chấn Y vẫn còn cơ hội. Chúng ta chia tay ở đây thôi, em muốn về Nam Diêm Phù hay núi Bất Câu cũng được, không cần đi theo ta nữa.”

Nhưng Cù Như lại kiên quyết không chịu, “Sư phụ ở đâu thì em ở đó. Sau này sư phụ lại mở cửa khám bệnh, em còn phải dẫn đường cho những kẻ bị bệnh kia nữa mà.”

Những câu này đương nhiên chỉ là lời khách khí, chủ yếu là vì cô bé vẫn còn mộng mơ đến đám tượng nam ở trong Yểm Đô. Ngay từ ban đầu cô bé đã không tán thành chuyện đào hôn này rồi, bây giờ bị ma trảo của đối phương bắt lại cũng là chuyện có thể đoán trước được. Nói thật sư phụ trở thành Yểm hậu đâu có gì không tốt đâu, nghĩ đến cảm giác được vạn người vây quanh… Cô bé vội che miệng lại, sợ không nhịn được mà bật cười.

Vô Phương nản lòng thối chí, xoay người nhìn lệnh chủ, “Ngươi đã đồng ý trở lại Yểm Đô thì sẽ để Chấn Y rời đi, không thể nói mà không giữ lời đấy.”

Lệnh chủ đáp ngay, “Đương nhiên, dẫu gì bổn đại vương cũng đứng đầu một thành, trên giang hồ còn lưu truyền truyền thuyết về ta kìa, sẽ không có chuyện lật lọng đâu.” Nói xong chàng liền cười *hề hề* hai tiếng, “Đường xa lắm, nương tử tự cưỡi mây sẽ rất mệt, hay để ta cõng nàng đi.”

Chàng vươn cánh tay thon dài trắng nõn ra, Cù Như lanh mắt liền phát hiện một chấm đen, hét ầm lên: “Da sừng*!”

(*Da sừng là triệu chứng mà một hoặc vài vùng da bị dày lên, hình thành những mảng thô nhám hoặc thành những lớp sừng nhô cao trên da. Vị trí hay gặp ở vùng phơi bày ánh sáng như: vùng lưng bàn tay, mặt, cổ. Bệnh này thường bắt gặp ở những người già.)

Trong đầu Vô Phương nổ cái *bùm*, da sừng là dấu hiệu của chức năng cơ thể bị thoái hóa, lục phủ ngũ tạng bắt đầu xuống cấp. Lệnh chủ đã mười nghìn tuổi rồi, có thể tưởng tượng được dưới lớp áo choàng đen kia là tình trạng như thế nào… tóc bạc da sần sùi, mặt đầy vết đồi mồi, răng lung lay lệch lạc, nói không chừng mắt miệng còn méo xẹo, xuất hiện triệu chứng như trúng gió…

Mặc dù nàng vốn không hề đồng ý vụ hôn nhân này, nhưng đã đến bước này rồi thì không lờ đi được nữa. Có vị hôn phu già như thế, đối với Vô Phương hào hoa phong nhã mà nói thì chẳng khác gì tai họa ập đầu. Bỏ đi thân phận linh y, nàng rốt cuộc cũng chỉ là một cô nương, hạt mầm giai nhân hoài xuân lại bị ngâm trong cái lu nước cũ rích, biết tìm đâu ra lối thoát cho cuộc sống sau này đây?

Chỉ một thoáng mà nàng đã liên tưởng đến bao nhiêu điều. Lệnh chủ đương nhiên không hề hay biết, chàng thấy Cù Như kêu la om sòm thì chỉ cảm thấy con chim thối tha này quá ồn ào.

Không biết lúc trước đụng phải chỗ nào mà bị quệt bẩn nữa, lệnh chủ giơ tay lên nhìn rồi tiện tay lau sạch. Dù Vô Phương không thấy được mặt mình song chàng vẫn tươi cười rạng rỡ với nàng, dịu dàng nói: “Nương tử, chúng ta về nhà thôi!”

Đầu óc Vô Phương quay cuồng, hai ngày nay trải qua quá nhiều chuyện khiến nàng không chống đỡ nổi. Lại nhìn sang Cù Như, khắp người cô bé bê bết nhầy nhụa, lông chim rụng bay trong gió biển mang theo mùi dịch dạ dày của Thôn Thiên, quả thực khiến người ta chịu chẳng đặng.

“Đi tắm đi.” Vô Phương uể oải bảo: “Ướt thế rồi còn bay được sao?”

Cù Như không nói hai lời liền nhảy xuống Giảm Hải. Một con chim quay cuồng trong nước biển, nhìn thoáng qua trông hệt như bồ nông.

Sau lưng vang lên tiếng trách móc tức tưởi như tiếng trẻ con khóc tỉ tê, nàng ngoái đầu nhìn, phát hiện Thôn Thiên đang ôm chân lệnh chủ, lệnh chủ đạp mấy lần mà vẫn không thể thoát khỏi nó. Chàng là người đàng hoàng, chàng nhanh chóng bày tỏ để tránh dẫn đến hiểu lầm: “Con thú này là đực.”

Vô Phương từ chối cho ý kiến, ngẫm nghĩ cả buổi cuối cùng mới nghe được nội dung từ trong mấy câu lèo nhèo của Thôn Thiên: Kết hôn rồi ư? Kẹo đâu? Không có kẹo thì ngươi nói xạo!

Lệnh chủ vốn chẳng được kiên nhẫn như thế, trước khi áo choàng bị Thôn Thiên xé rách đã nổi giận, xốc nó lên ném văng xa mười trượng, “Bổn đại vương ghét nhất là loại yêu quái như ngươi, quà mừng chả thấy đâu mà còn muốn ăn chùa uống chùa? Mặt ngươi để đâu rồi hả?”

Tạng người mập mạp của Thôn Thiên nhìn như cục bánh trôi, lăn mấy vòng mới dừng lại. Nó bò dậy rồi vẫn còn nhìn lại, thái độ của lệnh chủ cũng không tốt hơn mấy, “Tìm chuyện gì đứng đắn mà làm đi, nếu còn có yêu quái tới tố cáo ngươi thì ta sẽ ném ngươi xuống tám tầng địa ngục… Nhìn cái gì, bộ chờ ăn kẹo thật hả?”

Nhìn dáng vẻ dữ dằn của lệnh chủ, Thôn Thiên sợ hãi cụp đuôi chạy trốn.

Bấy giờ Cù Như cũng đã rửa ráy xong xuôi, nhảy lên bờ ra sức lắc mình rồi đi tới cạnh Vô Phương lén nhìn lệnh chủ. Lệnh chủ chắp tay sau lưng, áo choàng đen thui như bóng đêm, vì không thấy biểu cảm nên trông có vẻ cao thâm khó lường.

Cô bé hỏi một vấn đề rất thực tế: “Trượng phu của sư phụ thì phải xưng hô thế nào đây?”

Vô Phương nghe thế thì lông mày lập tức dựng đứng, đúng là đồ bất hiếu, kẻ nào cho cái lợi liền theo đuôi kẻ đấy!

Song lệnh chủ lại rất vui vẻ, cảm thấy con chim này khá hơn tên đồ đệ nam kia gấp trăm lần, trẻ con biết điều luôn khiến người ta yêu thích. Có điều đúng là phải suy nghĩ về cách xưng hô rồi, thê tử của nam sư phụ thì dễ gọi rồi, nhưng trượng phu của nữ sư phụ thì phải tính sao đây?

“Sư cha? Sư công? Sư phu?” Cù Như nói ra hết những gì mình có thể nghĩ ra, nhưng chả cái nào hợp cả, cuối cùng đành bỏ cuộc.

Vô Phương sốt ruột muốn về tìm Chấn Y nên chẳng hơi đâu để ý đến họ. Thấy Cù Như nói tới say sưa, nàng phiền não ném ra một câu: “Gọi sư nương.”

Cù Như ngẩn ra, còn lệnh chủ thì mừng như điên, mừng tới độ muốn nhảy múa ngay tại đây luôn, đây là ngầm chấp nhận rồi đúng không? Cuối cùng Vô Phương của chàng cũng không mạnh mồm nữa rồi, nếu không thì sao lại dạy Cù Như gọi chàng là sư nương chứ?

Dùng danh xưng sư nương này cho nam giới đúng là hơi khó nghe một chút, nhưng chí ít cũng là một loại biểu hiện thân phận. Chàng là người không câu nệ tiểu tiết, chút vấn đề này chàng vẫn chịu được.

“Nương tử ơi… Nương tử à…” Vô Phương bay ở đằng trước, chàng nhanh chân đuổi theo sau, “Không cần gấp gáp thế đâu, dù sao khách tới mừng cũng giải tán hết rồi, có về cũng không kịp bái đường đâu.”

Đáng tiếc Vô Phương chẳng buồn để ý đến chàng, vì để lọt vào tầm mắt nàng mà chàng đành cưỡi mây vọt lên trước mặt nàng, vui vẻ hỏi nàng: “Nương tử, nàng nhìn kỹ xem, có thấy được mặt ta không?”

Thấy cái gì cơ? Đen thui, trừ thi thoảng thấy kim quang lóe lên thì không còn gì khác.

Trước giờ lệnh chủ không ngại cái nhìn của người khác, nhưng thê tử tương lai vô tình với mình như vậy thì đúng là làm vỡ tâm hồn thanh xuân này rồi. Nếu nguyện vọng lớn nhất trong năm nghìn năm qua là Phạn Hành Sát Thổ được thái bình, thì trong thời gian khá là dài về sau sẽ biến thành mỗi ngày mong đợi nương tử của chàng nghiên cứu chàng trên mọi phương diện.

Nàng sẽ có hứng thú với chàng chứ?

Tim đập thình thịch, lệnh chủ tỏ rõ lập trường của mình trước, “Nương tử à, dung mạo của ta chỉ nở rộ cho mình nàng thôi đấy.”

Vô Phương đang chuyên tâm cưỡi mây nghe vậy thì bụng dạ liền căng thẳng, suýt nữa đã té ngã khỏi đám mây.