Oanh long!
Theo một quyền nhanh như thiểm điện của Lý Hàn Mai nện vào đầu Tiền Điền Trực Thụ bộc phát ra một tiếng nổ kinh thiên, đầu của Tiền Điền Trực Thụ, không ngờ như quả bom nổ mạnh, máu tươi não tương văng tứ tung, năng lượng khủng bố đến nỗi ngay cả Lý Hàn Mai cũng trực tiếp bị chấn bay.
- Hảo đao!
Trong cùng thời gian, bảo đao của Đằng Tỉnh Nhất Lang không ngờ đã đổi chủ, cùng lúc đó thân hình Dương Thiên Lôi nhoáng lên một cái, trực tiếp lăng không ôm lấy Lý Hàn Mai bị chấn bay, rất hiển nhiên, Dương Thiên Lôi luôn phân tâm thần ra chú ý Lý Hàn Mai chiến đấu.
- Lão bà, không sao chứ?
- Không có việc gì!
Lý Hàn Mai thấp giọng nói.
- Vậy em đã hoàn thành xong giai đoạn một rồi, giai đoạn kế tiếp giao cho lão công đi.
Dương Thiên Lôi nhẹ nhàng đặt Lý Hàn Mai xuống, tay phải nắm lấy bảo đao của Đằng Tỉnh Nhất Lang, tay trái nhẹ nhàng vuốt trên lưỡi đao,
Lúc này, sắc mặt của Đằng Tỉnh Nhất Lang đã trở nên dị thường lúng túng, toàn thân run rẩy, có kinh hãi cũng có phẫn nộ lẫn không cam lòng, nhưng mà hai chân run rẩy, không thể làm cho hắn có bất kỳ dũng khí nào tiến về phía Dương Thiên Lôi nửa bước.
Hắn, lần này gặp phải cao thủ chân chính, cao thủ có thực lực tương đương tông chủ.
Hắn, ở trước mặt của đối phương, căn bản không chịu nổi một kích.
Hắn biết rõ, nếu như đối phương muốn lấy mạng hắn, phỏng chừng chỉ cần một chiêu.
- Ngươi... Ngươi rốt cuộc là ai?
Đằng Tỉnh Nhất Lang thanh âm run rẩy dùng "điểu ngữ" hỏi.
- Nói chuyện với đại gia phải dùng tiếng người, hiểu không?
Dương Thiên Lôi nheo ánh mắt lại, nhìn chằm chằm thanh đao, cũng không thèm nhìn tới Đằng Tỉnh Nhất Lang, thản nhiên nói.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Tuy rằng Đằng Tỉnh Nhất Lang phẫn nộ dị thường, nhưng càng nhiều hơn là hoảng sợ, chỉ có thể cố nén trong lòng dùng Hoa Hạ ngữ không được lưu loát cho lắm, nói.
- Ừ, không sai... So với vẹt giỏi hơn không ít. Đại gia không ngại nói cho ngươi biết, bản nhân họ Dương, tên Thiên Lôi! Ghi nhớ đi... Ngàn vạn lần không nên quên, bằng không, khi ngươi chết theo chân bọn họ, diêm vương gia hỏi ngươi chết thế nào, ngươi ngay cả người giết ngươi cũng không biết, chẳng phải là quá vô dụng sao?
- Dương Thiên Lôi... Ngươi thuộc tổ chức gì của Hoa Hạ?
- Tổ chức gì? Ở Hoa Hạ, đại gia ta chẳng qua chỉ là một người dân bình thường mà thôi, không đáng nhắc tới. Ngươi có phải rất muốn biết vì sao đại gia phải diệt Thần Hoàng tông các ngươi hay không?
Dương Thiên Lôi mỉm cười, có vẻ như rất nhã nhặn nói:
- Rất đơn giản, bởi vì các ngươi động đến tiểu lão bà của lão tử. Đại lão Hoa Hạ có thể khoan dung đám tôm tép các ngươi nhảy nhót giương oai, nhưng nữ nhân của đại gia các ngươi cũng dám động, mặt mũi của đại gia biết để vào đâu đây? Cho nên...
Dương Thiên Lôi nói đến chỗ này, khí tức tà mị quanh thân bỗng nhiên biến đổi thành lãnh liệt đến cực hạn, trong phút chốc, không khí trong chu vi hơn mười trượng như đông lại, lạnh giọng nói:
- Chạy trở về nói cho tông chủ của các ngươi biết, ba ngày sau, vẫn là không giờ rạng sáng, lão tử ở chỗ này tính sổ với các ngươi.
Phập phập...
Dương Thiên Lôi trong lúc nói chuyện, nhẹ nhàng vung đao về phía Đằng Tỉnh Nhất Lang cách đó hơn mấy trượng, ngay cả không khí cũng không hề xao động, nhưng hai cánh tay của Đằng Tỉnh Nhất Lang đã chia lìa thân thể, rơi xuống mặt đất.
- Lão bà, chúng ta đi thôi.
Dương Thiên Lôi nhìn cũng không nhìn Đằng Tỉnh Nhất Lang một cái, mặc kệ đám người đang tự giết nhau kia, trực tiếp kéo bàn tay dính đầy máu của Lý Hàn Mai, khẽ cười nói.
Nói xong, hai người chậm rãi đi ra ngoài Thần Mã Điểu Xã, sau vài lần lóe lên, liền vô ảnh vô tung biến mất, ngay cả một chút ít khí tức cũng không có để lại.
Trong nháy mắt Dương Thiên Lôi vừa mới rời đi, đệ tử Thần Hoàng tông đang lâm vào ma chướng hỗn chiến với nhau không ngờ một đám vung đào bổ về phía cổ của mình, "phanh phanh phanh..." từng đầu người như là quả dưa hấu nối đuôi nhau rơi xuống mặt đất, trong phút chốc, Thần Hoàng tông ngoại trừ Đằng Tỉnh Nhất Lang bị cắt bỏ hai cánh tay ra, không còn có một nhân chứng sống.
Tu la địa ngục!
Chỉ có bốn chữ này mới có thể hình dung Thần Mã Điểu Xã giờ phút này.
Ngốc trệ!
Tất cả mọi người vây xem đều lâm vào ngốc trệ!
Khiếp sợ cực độ, giống như là mộng ảo nhưng chân thật xuất hiện ở trước mặt bọn họ, tuyệt đại đa số người đều không thể tin được, cái người Hoa Hạ gọi là Dương Thiên Lôi không ngờ cường đại đến như thế.
Đó là thực lực kinh người thế nào?
Không dám tưởng tượng!
Ở đây có ít nhất chín mươi phần trăm số người đều ghi nhớ ba chữ "Dương Thiên Lôi", bất kể như thế nào, đây là nhân vật bọn hắn không thể đắc tội, mạnh mẽ như Thần Hoàng tông hắn còn dám khiêu khích như thế, còn có ai có thể là đối thủ của hắn đây?
Nhưng mà cũng có cực ít người lâm vào trầm tư. Trong đó tự nhiên có ba người Thanh Long, Ngưu lão cùng với Hắc Long.
Lực lượng thể hiện ra đích xác rất mạnh, nhưng đối với ba người cùng với số ít cao thủ mà nói vẫn còn chưa đủ. Ít nhất lực lượng trước mắt thể hiện ra bọn họ cũng có thể làm được. Nhưng mà, bọn họ mơ hồ cảm thấy được, Dương Thiên Lôi tuyệt không chỉ có chút thực lực kia.
Nếu năng lực của Dương Thiên Lôi chỉ như thế này, vậy chỉ có thể dùng nghé con không sợ cọp để hình dung. Lấy thực lực hai người hắn và Lý Hàn Mai tiêu diệt Thần Hoàng tông, có thể sao?
Nhưng hắn vẫn vô cùng khẳng định nói cho mọi người biết hắn muốn tiêu diệt Thần Hoàng tông.
Nếu không phải nghé con không sợ cọp, đó chính là Dương Thiên Lôi ẩn tàng lực lượng càng cường đại hơn!
Kết quả như thế nào, ba ngày sau gặp lại sẽ rõ!
- Hắn rất mạnh!
Sau khi ba người Ngưu lão, Thanh Long cùng với Hắc Long rời đi, làm cho Ngưu lão và Thanh Long vô cùng kinh ngạc chính là, Hắc Long chưa từng nói chuyện bỗng nhiên mở miệng nói. Đọc Truyện Online
Không, hoặc là nói căn bản không phải mở miệng, bởi vì thanh âm cũng không phải từ trong miệng phát ra, mà là trực tiếp truyền âm đến trong tai hai người, thanh âm rất lạnh, giống như khí tức băng lãnh trên người hắn vậy.
Thế nhưng, chân chính làm cho Ngưu lão và Thanh Long khiếp sợ chính là,không ngờ thanh âm này không phải là của nam nhân, mà là nữ nhân, hoặc là nói... Nam nhân ẻo lả?
- Hắn không phải là Hiên Viên Cửu Dương.
Ngay khi Ngưu lão và Thanh Long còn đang khiếp sợ, Hắc Long vô cùng khẳng định nói tiếp.
- Hắc Long, làm sao ngươi biết?