Trong nháy mắt đó, thân là cảnh sát với trực giác mẫn tuệ, Trương Nhã Tĩnh biết, nàng bị nữ nhân kia hạ thuốc mê, đáng tiếc, nàng ngay cả hô một tiếng cũng không kịp.
Hai ngày này, Trương Nhã Tĩnh sống một ngày bằng một năm, trong lòng luôn luôn nghĩ đến ước hẹn buổi sáng thứ bảy với Dương Thiên Lôi, nháy mắt mất đi ý thức, không ngờ suy nghĩ của nha đầu kia không phải là mình bị người nào hạ thuốc mê, sau khi ngất đi sẽ làm gì mình mà là ngày mai bản thân mình có thể phải sai hẹn...
Từ sau đêm chia tay Dương Thiên Lôi đó, Trương Nhã Tĩnh cả đê không ngủ, suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, nếu như không có nụ hôn cuối cùng của Dương Thiên Lôi, nếu như không có ước hẹn thứ bảy, cõ lẽ Trương Nhã Tĩnh sẽ tự mình chữa trị tâm bệnh, không bao giờ gặp lại Dương Thiên Lôi nữa. Tuy nhiên, nụ hôn cùng với ước hẹn đó, lại làm cho Trương Nhã Tĩnh không còn dũng khí lựa chọn rời đi, nàng nghĩ tới Lý Tuyết, nghĩ tới Tống Hiểu Phân, nhưng hết thảy đã không cách nào ngăn cản nàng được nữa.
Nàng không muốn tiếp tục đắn đo, suy nghĩ bất kỳ vấn đề nào nữa, chỉ cầng Dương Thiên Lôi thích, chỉ cần có thể ở chung một chỗ với Dương Thiên Lôi, cho dù là nhân tình bí mật nàng chấp nhận hết...
Người, sợ nhất là động tình. Vì yêu mà si, vì yêu mà cuồng, khi ra quyết định kia, nàng cảm thấy cả người hoàn toàn thoải mái.
Trong nháy mắt khôi phục ý thức, Trương Nhã Tĩnh cảm thấy thân thể của mình tựa hồ không có chút bất ổn nào, nhưng mà sự thoải mái không có bất kỳ trói buộc nào trên người này lại làm cho nàng vô cùng hoảng sợ.
- A không!
Trương Nhã Tĩnh thét lên, bỗng nhiên mở mắt, hai tay trực tiếp ôm ở trước ngực, thân thể co lại.
Tuy nhiên, khi trước mắt nàng hiện ra một thânh ảnh quen thuộc mà mấy ngày nay nàng không lúc nào không nhớ đến tức thì liền mở to hai mắt, cái miệng nhỏ nhắn cũng há rộng ra.
- Đừng sợ...Cô không sao đâu. Mau đắp kín lại...
Dương Thiên Lôi chăm chú nhìn Trương Nhã Tĩnh, thanh âm dịu dàng nói. Đồng thời lúc nói chuyện, nhẹ nhàng kéo chăn phủ giường che khuất cảnh xuân bất chợt lộ ra ngoài vì động tác kịch liệt của Trương Nhã Tĩnh.
Trương Nhã Tĩnh ngơ ngác nhìn Dương Thiên Lôi, trong đầu cảm thấy hỗn loạn.
- Cô bị người ta đánh thuốc mê, may mắn tôi phát hiện chạy tới đây. Yên tâm, không có việc gì nữa rồi.
Dương Thiên Lôi ôn nhu nói.
Tuy nhiên, nghe được lời nói của Dương Thiên Lôi, không ngờ Trương Nhã Tĩnh ngay lập tức chảy nước mắt như mưa, hai tay run rẩy ôm cơ thể mình, co rút lại. Bộ dáng lúc này, khiến cho nàng rất nhanh đoán được, bản thân mình bị cướp sắc. Đương nhiên nàng không tin Dương Thiên Lôi cởi sạch đồ của nàng, Dương Thiên Lôi tới cứu nàng đã chứng minh khi Dương Thiên Lôi đến thì bộ dạng của nàng đã thế này.
- Ô ô...Anh đừng quản tôi, anh đi đi...
Trương Nhã Tĩnh khóc nói, nha đầu kia cho rằng mình đã bị cường bạo, trong khoảnh khắc này, ngay cả tâm muốn chết nàng cũng có.
Hết thảy đều hóa thành hư ảo, đừng nói Dương Thiên Lôi đã biết, cho dù Dương Thiên Lôi không biết, nàng cũng không có mặt mũi gặp lại Dương Thiên Lôi.
- Khụ khụ...Khóc cái gì a? Không phải an toàn rồi sao? Cũng chưa có việc gì a...
- Tôi đã như vậy rồi...Anh đi đi...Đi đi...Tôi không muốn gặp lại anh nữa...Tôi không xứng với anh...Ô ô...
Trương Nhã Tĩnh khóc nói.
- Ta là đầu heo hả trời!
Nghe được Trương Nhã Tĩnh nói như vậy, Dương Thiên Lôi lập tức thầm mắng mình, trong lòng đã hiểu ra nha đầu kia cho rằng mình bị gì đó mới khóc lóc như thế. Ôi trời, uổng cho mình thông minh một đời, lại hồ đồ nhất thời, bộ dáng hiện tại của Trương Nhã Tĩnh, đổi thành ai cũng sẽ suy nghĩ như vậy a?
- Ách...Nhã Tĩnh cô đoán mò gì đấy? Khi tôi đến đây, nữ nhân kia mới giúp cô tắm rửa xong, hoàn toàn chưa có nam nhân nào chạm qua cô cả...
- Anh...Anh nói thật sao?
Trương Nhã Tĩnh đang lúc tuyệt vọng, nghe được Dương Thiên Lôi nói như vậy, nhất thời ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn Dương Thiên Lôi hỏi.
- Đương nhiên là thật rồi! Anh hùng cứu mỹ nhân, nào có chuyện sau khi mỹ nhân bị tai ương mới đuổi tới chứ? Đó không phải là cẩu hùng sao? Với lại...Nếu quả thật có người cường bạo cô, sao cô không thể cảm giác được chứ? Hiện tại khẳng định phải rất đau mới đúng.
Dương Thiên Lôi bản tính đáng khinh, lúc này vì để cho Trương Nhã Tĩnh xác nhận bản thân mình vẫn còn nguyên, không chút do dự nói ra cái điều mà người khác rất khó mở miệng này.
Nhưng không thể không nói, lời nói thô tục này, có vẻ như thật sự hữu hiệu. Trương Nhã Tĩnh nghe được lời nói của Dương Thiên Lôi, đích xác cảm giác phía dưới không có gì bất ổn, điều này làm cho nàng đang trong tuyệt vọng, tức thì tâm thần thả lòng, khóc nói:
- Anh...Khi dễ người ta, vì sao không nói sớm?
- Khụ khụ...Không phải sau khi cứu tỉnh cô dậy, còn chưa kịp nói thì cô đã suy nghĩ lung tung sao? Cô mau che kín lại đi...Tôi giúp cô lấy quần áo.
Dương Thiên Lôi cưỡng chế từng trận "kê động" trong lòng, bước nhanh ra khỏi phòng ngủ, đi vào phòng tắm nhìn thấy chồng quần áo xếp chung một chỗ, tuy rằng liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy bộ đồ cảnh sát của Trương Nhã Tĩnh, nhưng đồ lót thì khó phân biệt được. Nếu Dương Thiên Lôi muốn Trương Nhã Tĩnh chỉ ra, tự nhiên không khó, nhưng nhìn chồng đồ lộn xộn hoặc nhiều hoặc ít cũng làm cho Dương Thiên Lôi cảm thấy "không sạch sẽ".
Do dự chốc lát, Dương Thiên Lôi đi tới trước cửa mở cửa ra.
Trương Trị Trung cùng tên quản lý kia rất nghe lời không có canh ở cửa, bất quá xa xa ở hanh lang đang đứng sáu cô gái vừa rồi muốn hầu hạ Dương Thiên Lôi, sau khi nhìn thấy Dương Thiên Lôi mở cửa, sáu người tức thì chạy tới.
- Thiếu chủ, ngài có điều gì phân phó?
- Gọi Trương Trị Trung tới đây.
- Dạ! Một thiếu nữ trong đó lập tức lấy ra một bộ đàm cỡ nhỏ thông báo.
Một lát sau, Trương Trị Trung liền chạy tới.
- Thiếu chủ!
Trương Trị Trung đương nhiên không cho rằng Hiên Viên Cửu Dương là tay khoái thương, cho nên khi mà Dương Thiên Lôi gọi hắn tới, trong lòng vô cùng thấp thỏm, sợ lại có điểm nào làm không tốt.
- Kể lại cụ thể địa điểm cùng tình tiết bắt cô gái cảnh sát kia cho ta nghe, nữ nhân này ta rất thích, cho nên, bây giờ ta là anh hùng, hiểu chưa?
- Dạ hiểu!
Nghe được lời nói của Dương Thiên Lôi, Trương Trị Trung cực kỳ hưng phấn nói.
- Trước tiên ông phân phó thủ hạ chuẩn bị sẵn mấy bộ quần áo, lát nữa cho nàng ấy mặc. Rồi nói đi.
Dương Thiên Lôi đóng cửa lại, nói.
Mười phút sau, sau khi Dương Thiên Lôi biết được tình huống đại khái liền trở về phòng, chẳng qua, khi Dương Thiên Lôi đi vào phòng ngủ, lập tức trợn tròn mắt.
Mười phút, trời ạ, chỉ có mười phút a, như thế nào lại xảy ra chuyện như vậy? Mình quả là đầu heo, đầu heo lần đầu khiến Trương Nhã Tĩnh cho rằng mình bị cường bạo còn chưa tính, nhưng đầu heo lần thứ hai đã đến mức độ không thể vãn hồi.
Ly nước!
Ly nước trong suốt!
Thuốc nước có trộn lẫn hai loại dược vật tỉnh thần hoàn và thôi tình tán!
Không ngờ hắn quên con mẹ nó mất!
Mà khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Trương Nhã Tĩnh xuân triều tuôn động, phủ kín màu hồng.
Dược tính mãnh liệt của thôi tình toán, dĩ nhiên bắt đầu phát huy tác dụng.
Đây chính là thôi tình tán a...Thôi tình tán do tu luyện giả của môn phái tà ác Hiên Viên Kiếm Tông luyện chế ra. Các loại xuân dược khác như "mê nhĩ thất thân thủy", "cường hiệu dục nữ đường", "tái thuần dã biến tao" vân vân hoàn toàn không thể đánh đồng.
(Mê nhĩ thất thân thủy: nước mê hoặc ngươi mất trinh; Cường hiệu dục nữ đường: chất ngọt gia tốc dụng vọng nữ nhân; Tái tinh khiết dã biến tao: có trong sáng cùng biến thành lẳng lơ; Ngoài ra còn có hai loại thuốc nổi tiếng mà anh em nào cũng biết đó là Quan Âm thoát y sam và Như Lai đại phật côn.)
Hơn nữa, càng bi kịch chính là, loại thôi tình tán này, cho dù là Dương Thiên Lôi khởi động toàn bộ tu vi cũng không có biện pháp cứu lại, vào miệng sẽ xâm nhập vào máu, không vị, không độc, chân chính hòa tan với máu thành một thể, cho dù năng lượng của Dương Thiên Lôi cường đại hơn nữa cũng không thể bức độc tính ra khỏi máu, trừ phi lập tức thay toàn bộ máu trong cơ thể của Trương Nhã Tĩnh.
Thôi tình tán không giống như độc dược phản ứng với máu, sinh ra máu ngưng kết, bệnh biến...Còn có thể dùng năng lượng bức máu kết hợp với độc tố ra bên ngoài cơ thể.
Ngoại trừ thông qua điên cuồng phát tiết ra, căn bản không có biện pháp nào.
- Cô...Cô đã uống ly nước này sao?
Dương Thiên Lôi vô cùng rối rắm, trứng đau dị thường hỏi han.
Thật sự rối rắm, vô cùng rối rắm.
Phải biết rằng, một lần nữa trở về, Dương Thiên Lôi luôn luôn tồn tại tâm kết về chuyện chúng nữ ở Tam Thập Tam Thiên băng diệt. Trước sau rất cẩn thận, áp chế dục vọng nguyên thủy của chính bản thân mình, tận lực không nghĩ đến, tận lực khắc chế, cho dù là Lý Tuyết, hắn cùng không hề có bất cứ yêu cầu gì, càng không nói những nữ nhân khác...
Bởi vì khúc mắc không thể cởi bỏ kia, tuy rằng chúng nữ không có chân chính tử vong, nhưng khi đó căn bản hắn không biết, trơ mắt nhìn thấy một đám nữ nhân mình yêu thường, băng diệt trước mặt mình, đó là khái niệm gì?
Mỗi khi chứng kiến một người chết đi, hắn đều sẽ nghĩ tới những việc họ cùng mình trải qua, đáng tiếc, ngoại trừ Lăng Hi, Trương Túy Hàm cùng một ít nữ nhân còn có được ký ức đáng nhớ ra thì tuyệt đại đa số đều mất đi bản thân mình, trở thành vật làm nền cho hắn.
Trong khoảnh khắc đó, Dương Thiên Lôi cảm thấy mình là một tên khốn nạn, cũng làm cho hắn nhận thức rõ được một điều, yêu một người, chung quy là có hạn. Cũng chính vì như thế, Dương Thiên Lôi khi đó đã không còn dũng khí sống tiếp, mới có thể quyết tuyệt lựa chọn băng diệt, đồng quy vu tận với địch nhân.
Cho nên, giờ này khắc này, làm sao Dương Thiên Lôi có thể không rối rắm cơ chứ?
- Đúng a...Làm sao vậy?
Trương Nhã Tĩnh có chút kỳ quái hỏi, bây giờ dược tính còn chưa có chân chính phát huy tác dụng, cho nên nàng chỉ cảm thấy cả người hơi nóng lên, hơn nữa ngoại trừ rất muốn ôm chặt Dương Thiên Lôi ra, cũng không có quá nhiều dục vọng. Nguồn: https://truyenfull.vn
- Xong rồi...Xong rồi...Ta chính là heo a...Làm sao lại quên nhắc nhở cô đừng uống...
Dương Thiên Lôi lắc đầu, chán nản vô cùng nói.
- Rốt cuộc làm sao vậy a? Uống rất ngon a...
- Cô quyết định làm nữ nhân của tôi phải không?
Làm cho Trương Nhã Tĩnh kinh ngạc chính là, Dương Thiên Lôi đột nhiên nghiêm túc nhìn nàng, vô cùng trực tiếp hỏi.
Trương Nhã Tĩnh tức thì thần tình thẹn thùng, không dám nhìn Dương Thiên Lôi, nhưng nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.
- Tôi đã có ba người bạn gái, Lý Tuyết, Tống Hiểu Phân, Lý Hàn Mai, cô còn nguyện ý không?
Dương Thiên Lôi lại nói.
- Ba...Có ba sao? Tôi tưởng chỉ hai người...Lý Hàn Mai là ai?
- Cô trả lời vấn đề của tôi đi!
- Tôi nguyện ý! Đại sắc lang! Em yêu anh...Đêm đó em đã suy nghĩ kỹ, không quản anh đối với em như thế nào, chỉ cần yêu em một chút thôi, em sẽ vĩnh viễn làm nữ nhân của anh, cho dù làm nhân tình bí mật...Em cũng nguyện ý.
Dưới sự phát huy chậm rãi của tình dược, Trương Nhã Tĩnh gật đầu, cũng không hề rụt rè, sau khi nghe được lời nói của Dương Thiên Lôi, trực tiếp trần trụi biểu đạt tiếng lòng của mình.
- Được! Vậy hiện tại, anh sẽ biến em trở thành nữ nhân của anh!
Nghe được lời nói của Trương Nhã Tĩnh, Dương Thiên Lôi đột nhiên nhìn chằm chằm Trương Nhã Tĩnh, trầm giọng nói.