Huyền Thiên

Chương 776: Chạy trốn


Lực lượng!

Ta cần lực lượng!

Ta không muốn làm kiến hôi, ta muốn "trên trời dưới đất, duy ngã độc tôn"!

Ta muốn xông ra khỏi Tam Thập Tam Thiên, tiến vào tiên giới, trở lại địa cầu, chạm đến chân tướng của bổn nguyên!

- A...

Dương Thiên Lôi không hề có chút dấu hiệu bỗng nhiên lấy hết toàn lực ôm chắc eo Đoạn Ngọc Nhan, phát ra một tiếng hét vang thấu trời đất!

- Rầm rầm rầm...

Cùng lúc đó, trong óc hắn bỗng nhiên như bị nổ tung, bộc phát ra tiếng nổ ầm ầm, nương theo tiếng hét của hắn liên miên không dứt, kéo dài mãi không thôi!

Đoạn Ngọc Nhan bỗng nhiên bị ôm chặt lấy eo, nguyên bản không hiểu vì sao Dương Thiên Lôi lại phát điên, bản thân đã liều mạng mang theo hắn chạy trốn, không giúp được gì thì thôi, lại còn làm loạn. Nhất là còn ôm chặt như vậy, hiển nhiên là dùng hết toàn bộ sức lực của hắn, nếu không phải tu vi mình cao hơn hắn nhiều, sợ rằng đã trực tiếp bị ôm đến nghẹt thở!

Đoạn Ngọc Nhan đang muốn nổi bão mắng lớn, thế nhưng trong nháy mắt liền cả kinh!

"Đột phá bình cảnh?"

Vô luận như thế nào Đoạn Ngọc Nhan cũng đều không nghĩ tới, lúc này, theo tiếng hét dài của Dương Thiên Lôi, khí tức của hắn bỗng nhiên điên cuồng tăng lên, một người nhiều kinh nghiệm như Đoạn Ngọc Nhan sao lại không biết đây là phát sinh chuyện gì?

Nhất là mi tâm Dương Thiên Lôi lúc này tự nhiên tản mát ra thất thải quang mang chói lọi, đồng thời cùng với bình thường vẫn luôn ngưng luyện hoàn toàn khác biệt, lúc này phảng phất như phát sinh biến đổi lớn, phiêu hốt bất định, khi mạnh khi yếu, càng là một mảnh hỗn loạn!

Đây chính là dấu hiệu rõ ràng đột phá cảnh giới Chí Cao Thần nhất trọng thiên.

Giờ khắc này, Đoạn Ngọc Nhan mặc dù biết rõ nguy hiểm, nhưng đành phải buông lỏng sự bảo hộ đối với Dương Thiên Lôi, để cho Dương Thiên Lôi nối liền với thiên địa, quán thông âm dương!

Khi Đoạn Ngọc Nhan đang vô cùng cẩn thân gỡ bỏ từng tầng của quầng sáng bảy tầng trên người Dương Thiên Lôi ra, khi vừa tới quầng sáng tầng thứ ba, vô cùng vô tận thiên địa linh khí dĩ nhiên trực tiếp phá vỡ sự phòng hộ của tầng thứ ba, điên cuồng mà quán chú lên người Dương Thiên Lôi!

Cùng lúc đó, một đạo quang mang trong suốt màu lục, cô đọng tới chí cực xẹt ngang trời cao, trống rỗng xuất hiện, trực tiếp quán nhập lên bách hội trên đỉnh đầu Dương Thiên Lôi!

- Ầm ầm...

Duy trì liên tục mười phút, trong đầu Dương Thiên Lôi cuối cùng bộc phát ra một tiếng nổ kinh khủng tới cực điểm, sau đó bỗng nhiên rơi vào trong yên lặng, cùng lúc đó, tiếng hét của Dương Thiên Lôi cũng dừng lại, mà xung quanh thân thể hắn vào giờ khắc này đã hiện ra hai quầng sáng bảy màu rực rỡ!

- Chí Cao Thần nhị trọng thiên!

Đoạn Ngọc Nhan khiếp sợ không gì sánh được, lên tiếng:

- Ngươi dĩ nhiên lĩnh ngộ bình cảnh nhanh như vậy, lại còn đồng thời đột phá... Rốt cuộc ngươi là loại quái vật gì đây?

Dù là Đoạn Ngọc Nhan đã đạt tới thất trọng thiên cũng phải vô cùng kinh hãi. Nguyên nhân không đơn giản chỉ là Dương Thiên Lôi tấn chức đến nhị trọng thiên, mà bao gồm cả vừa rồi khi mình còn lại ba tầng quầng sáng, linh khí thiên địa liền công phá phòng hộ của nàng, việc này có ý nghĩa như thế nào?

Nghĩa là lúc này tuy Dương Thiên Lôi chỉ là nhị trọng thiên, nhưng đã có được thực lực của tam trọng thiên!

Cảnh giới Chí Cao Thần, cách biệt một trọng thiên thôi cũng đã là trên trời dưới đất. Nhất là trước ngũ trọng lại càng như vậy, bằng không mà nói, thất trọng thiên Đoạn Ngọc Nhan cũng không có khả năng đối mặt với sự liên thủ công kích của Quỳ Tiên Tử, Âm Tiên Nhân cùng mười mấy tên cao thủ lục trọng thiên, ngũ trọng thiên mà vẫn hoàn chỉnh không chút thương tổn nào!

- Tiền bối... Thể chất của ta rất đặc thù...

Mi tâm Dương Thiên Lôi đồng thời bắn ra hai đạo tinh quang lóng lánh, quầng sáng vờn quanh trên người hắn đột nhiên biến mất, buông vòng eo tràn ngập kiều diễm của Đoạn Ngọc Nhan ra, nói:


- Chạy mau, đừng chậm lại!

- Thể chất đặc thù, ngươi đã nói bao nhiêu lần rồi?

Đoạn Ngọc Nhan hung hăng trừng mắt nhìn Dương Thiên Lôi:

- Không muốn nói thì đừng nói, ta cũng chẳng thèm quan tâm!

Đoạn Ngọc Nhan dứt lời, tay ôm Dương Thiên Lôi bỗng nhiên buông lỏng, trực tiếp cầm lấy tay hắn, một lần nữa bắt đầu điên cuồng chạy trốn!

Hiển nhiên, tuy Đoạn Ngọc Nhan có cảnh giới thất trọng thiên, nhưng tính tình rõ ràng vẫn chỉ là một nữ nhân. Với câu trả lời có lệ của Dương Thiên Lôi cảm thấy vô cùng bất mãn, liền bộc lộ tính cách đại tiểu thư!

Thể chất đặc thù, là có thể chống đỡ được sự tinh lọc khí tức của Vô Môn Chi Môn sao? Được, cho dù ngươi có thể chống đỡ, thể chất đặc thù kia có thể giúp ngươi trở thành "phá trận tiểu vương tử" sao? Lại lùi thêm một bước, thể chất đặc thù, là có thể bày ra di thiên ảo trận thâm ảo, phức tạp, cường hãn đến mức không thể tưởng tượng như sao? Việc khác không nói, chỉ riêng ảo trận này, Đoạn Ngọc Nhan có thể khẳng định, ngay cả sư phụ Thuần Dương Chân Tiên Đoạn Tử Ích của nàng cũng tuyệt đối không thể nào bày ra nổi!

Việc này không quan hệ tới thần niệm, pháp lực, mà là sự huyền ảo của bản thân trận pháp!

- Ách... Ta không phải không nói, mà thực sự là một lời khó nói hết, việc đang cấp bách chính là phải chạy trốn thật nhanh mới phải, về sau sẽ nói cho ngươi biết. Đừng nóng giận, tiền bối... Nhanh, nhanh thêm chút nữa!

- Sợ chậm thì ngươi dẫn ta chạy đi? Đã tới cực hạn rồi, giục cái gì mà giục!

Đoạn Ngọc Nhan tức giận nói.

- Được! Cho ta mượn pháp lực thần niệm của ngươi một lát!

Khiến Đoạn Ngọc Nhan ngoài ý muốn chính là, Dương Thiên Lôi dĩ nhiên lại nói:

- Đừng có trực tiếp quán chú! Cảm ứng theo ta!

- Có thể bố trận, còn có thể phi hành nữa sao?

Đoạn Ngọc Nhan trừng mắt nhìn Đoạn Ngọc Nhan.

- Thử xem!

- Thử thì thử!

Sau một lát, Đoạn Ngọc Nhan không còn biết hình dung cảm giác bản thân như thế nào nữa. Rõ ràng mình là tu vi thất trọng thiên, nhưng ở trước mặt Dương Thiên Lôi, nàng lại trở thành một cái bình chỉ để đựng pháp lực, thần niệm. Đồng dạng là pháp lực, thần niệm đó ở trong tay Dương Thiên Lôi lại có thể phát huy ra hiệu quả không tưởng, mà đây đã có sự suy giảm do bản thân mình truyền qua hắn!

- Ngươi thi triển Đại Thuấn Di Thuật?

- Đúng vậy! Thật không nghĩ tới, trong Vô Thiên học được Đại Thuấn Di Thuật, dùng thần niệm cùng pháp lực của ngươi thi triển ra, dĩ nhiên lại trâu bò đến vậy! Hắc hắc hắc...

Dương Thiên Lôi đắc ý cười ha hả.

Dương Thiên Lôi quả thực không ngờ, ba nghìn đại đạo, nguyên bản trong mắt hắn, sau khi ra khỏi Vô Thiên, tại trước mặt Chí Cao Thần nhiều nhất cũng chỉ là tuyệt học bình thường, thế nhưng, khi hắn dùng pháp lực cùng thần niệm của Đoạn Ngọc Nhan thi triển ra, lại kinh hỉ phát hiện những tuyệt học này, cho dù ở trong tay Chí Cao Thần cũng tuyệt đối là hàng đầu!

- Có phải ngươi lĩnh ngộ ra khi đang lịch lãm trong huyễn cảnh phải không?

Đoạn Ngọc Nhan hỏi.

- Đúng vậy! Ngươi cũng biết lịch lãm Đạo Vô Thiên trong Mộng Huyễn Tinh sao?

- Đương nhiên ta biết! Không chỉ riêng Vô Thiên, trong Tam Thập Tam Thiên đều có. Đây là do toàn bộ Chí Cao Thần cửu trọng thiên ở tầng ngoài Tam Thập Tam Thiên liên thủ lại, thông qua thần thông vô thượng của Vân Mộng Tiên Tử, ngưng tụ mà thành ở trong Tam Thập Tam Thiên. Chỉ bất quá... Thành tựu mỗi người đạt được ở trong Tam Thập Tam Thiên chỉ giới hạn ở Chân Thần Cảnh đỉnh phong, nhưng ngươi... Ngươi thi triển ra lại hoàn toàn vượt qua Chân Thần Cảnh?

- Thể chất ta...


Dương Thiên Lôi mới nói ba chữ, thấy biểu tình Đoạn Ngọc Nhan hầu như phẫn nộ tới phát điên, nhất thời ngưng lại, sửa lời nói:

- Ta lĩnh ngộ ba nghìn đại đạo, tìm hiểu chính là bổn nguyên, mà không phải chỉ là cảnh giới thần niệm được lưu lại như bọn họ! Nhất pháp tinh, vạn pháp thông! Tuyệt học, sau khi ngươi lĩnh ngộ ra được tinh túy của nó, chỉ có sáng tạo ra tuyệt học thích hợp nhất với mình, đó mới chính là tuyệt học tối cường! Đại Thuấn Di Thuật, cũng là như vậy!

- Tìm hiểu bổn nguyên... Sáng tạo ra tuyệt học thích hợp nhất với mình?

Đoạn Ngọc Nhan chăm chăm nhìn Dương Thiên Lôi thì thào nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn

- Không sai!

- Ngươi thực sự là biến thái...

Đoạn Ngọc Nhan nhịn không được nói.

- Rất nhiều người đều nói ta như vậy, hắc hắc...

Dương Thiên Lôi cười gian, thần niệm pháp lực lại không ngừng chút nào, liên tục thi triển Đại Thuấn Di Thuật, so với lúc trước Đoạn Ngọc Nhan phi hành còn nhanh hơn gấp ba lần!

Đoạn Ngọc Nhan tuy biết rõ Dương Thiên Lôi nói rất có đạo lý, thế nhưng nàng lại biết, đó cũng không phải là việc bất kỳ kẻ nào đều làm được, chí ít là nàng không thể. Tìm hiểu bổn nguyên, lĩnh ngộ tinh túy, nàng có thể làm được. Thế nhưng sáng tạo ra tuyệt học thích hợp nhất với mình, làm sao có thể? Tuyệt học, đều phải trải qua lịch đại tiền bối thiên chuy bách luyện mới dần dần trở nên hoàn thiện, trong đó ẩn chứa trận pháp biến hóa, muốn thay đổi mà nói, căn bản không phải việc một sớm một chiều có thể hoàn thành. Không đến cảnh giới đỉnh phong, ai lại tốn công đi nghiên cứu riêng một loại thần thông, rồi còn cải biến nó nữa?

Không có ai!

Tuy rằng không phải tuyệt đối, nhưng đó là sự thật. Chỉ có rất ít những người tu vi đạt tới tận cùng, không còn bất kỳ không gian nào để phát triển nữa, mới có thể hết sức chuyên chú gọt giũa một số thần thông pháp tắc, như vậy dù không thể đề thăng được cảnh giới, nhưng vẫn trở nên cường đại hơn một chút.

Vèo vèo vèo....

Dương Thiên Lôi kéo tay Đoạn Ngọc Nhan, tựa như lưu tinh chợt lóe rồi vụt tắt, đi tới như tia chớp, thế nhưng, mắt thấy đã sắp tới nửa canh giờ từ khi Quỳ Tiên Tử đuổi theo, hai người vẫn chưa ra được khỏi lĩnh vực của Cửu Âm Cung. Giờ khắc này, Dương Thiên Lôi cùng Đoạn Ngọc Nhan lại lần nữa trở nên khẩn trương.

Thà rằng tin là có, còn hơn không tin. Tuy rằng biết rõ rất có thể Quỳ Tiên Tử muốn đe dọa hai người nên mới nói nửa canh giờ sau Tiếu Phách sẽ xuất quan, nhưng hai người vẫn vô cùng lo lắng.

Lúc này, Dương Thiên Lôi bỗng nhiên dựa trên cơ sở của Đại Thuấn Di Thuật, một lần nữa thi triển Đại Ẩn Nặc Thuật!

- Vù------!

Rốt cục, ngay khi sắp hết một canh giờ, hai người đồng thời thở phào một hơi, ầm ầm" một tiếng, xé rách vách ngăn không gian bước vào không gian hỗn loạn!

- Chúng ta... Sống rồi!

Giờ khắc này, thần tình Đoạn Ngọc Nhan trở nên cực kỳ hưng phấn, một vạn năm giam cầm, nàng vốn đã hoàn toàn tuyệt vọng, vô luận thế nào cũng không nghĩ tới, một gã gia hỏa mới đầu nhìn qua chỉ là Chân Thần Cảnh, nhưng lại có thể thay đổi số phận nàng, giúp nàng nhìn lại được ánh mặt trời!

Tuy rằng hai người giúp đỡ lẫn nhau, thiếu một người cũng không được, mới có thể trốn thoát, thế nhưng trong lòng Đoạn Ngọc Nhan ít nhiều đều tràn ngập cảm kích với Dương Thiên Lôi. Không có hắn, Đoạn Ngọc Nhan tuyệt đối không thể chạy trốn!

- Tiền bối, ngươi có biết để trở lại Vô Thiên phải như thế nào không?

Dương Thiên Lôi cũng hưng phấn không gì sánh được lên tiếng hỏi.

- Không phải ta đã nói với ngươi rồi sao? Muốn trở lại Vô Thiên, trừ khi ngươi trở thành Chân Tiên, bằng không mà nói, không có khả năng! Cho dù là Vân Mộng Tiên Tử, chân thân của nàng cũng không thể trở về, chứ đừng nói là ngươi!

Đoạn Ngọc Nhan nói.

- Thể chất ta... Để ta nghĩ thử xem! Ngươi chỉ cần nói cho ta biết nơi đặt cấm chế tiếp cận Vô Thiên là được!

Dương Thiên Lôi nói.

- Vì sao ngươi lại muốn quay về Vô Thiên, nơi này không tốt sao? Trong Vô Thiên đã bị pháp tắc chế ước, ở trong đó, cảnh giới của ngươi sẽ không thể nào tăng lên được!

Đoạn Ngọc Nhan có chút khó hiểu hỏi.

- Ta biết vậy, nhưng ta rời đi quá đột ngột, trong Vô Thiên còn rất nhiều việc ta cần giải quyết, cũng có những người ta không thể bỏ qua được!

Dương Thiên Lôi đáp.

- Đạo lữ?

- Còn có mẫu thân, huynh đệ tỷ muội!

- Đại đạo vô tình, tất cả đều là nhất thời, mỗi người đều có số phận riêng của mình, tại sao ngươi lại quá cố chấp như vậy? Hiện tại ngươi đã là Chí Cao Thần, bước vào một lĩnh vực hoàn toàn mới, bọn họ, cùng với ngươi không chung một con đường!

- Đại đạo vô tình, người hữu tình. Tiền bối, xin nói cho ta biết đi!

Dương Thiên Lôi một lần nữa kiên định nói.