Huyền Thiên

Chương 479: Thân phận nô lệ


Sau khi bước vào khách sạn, hai người Kỷ Tiêu Lam và Triệu Nguyên dẫn theo Kim Chính Thái và Dương Thiên Lôi trực tiếp đi tới tầng cao nhất.

- Kim huynh đệ, ngươi ở gian này có được không? Có gì không hài lòng thì ta đổi gian khác!

- Không thành vấn đề, ta đạ Kỷ huynh, Triệu huynh! Kim Chính Thái mỉm cười nói, sau khi tiếp nhận thẻ ra vào liền một mình bước vào phòng.

- Dương huynh đệ, bên này. Kỷ Tiêu Lam và Triệu Nguyên mang theo Dương Thiên Lôi đi tới gian phòng sát vách với Kim Chính Thái, nói: - Ngươi ở nơi này, ta đã phân phó tổng quản đổi nha hoàn hồ tộc trong phòng thành thiên nga tộc rồi, chắc là Dương huynh sẽ thích!

- Ách… Kỷ huynh, này… hình như không tốt lắm? Dương Thiên Lôi hơi kinh hãi, ở sâu trong nội tâm không thể kềm nổi mà truyền ra một trận xao động, nói.

- Ha hả, Dương huynh đệ, phòng đế vương đều có nhân viên phục vụ ở trong cả. Không cần bận tâm. Tất cả mọi người đều là nam nhân, không cần ngại đâu. Cho dù là mấy người Triệu Thiến cũng hiểu rõ, loại sự tình này cũng rất bình thường thôi. Được rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi! Ta ở sát bên của huynh, có chuyện gì thì cứ tìm ta!

- Dương lão đệ, hẹn gặp lại! Huynh đệ ta uống hơi nhiều, giờ không chịu nổi nữa rồi… ha ha ha! Triệu Nguyên nói xong liền nhanh chóng rời khỏi.

- Được rồi! Đa tạ Kỷ huynh! Dương Thiên Lôi vội vàng nói. Nhập gia tùy tục, chuyện này cũng không thể trách mình đúng không?

- Đừng khách khí! Kỷ Tiêu Lam nói xong cũng xoay người rời khỏi, về phòng của mình. Truyện Tiên Hiệp

Không thể không nói, Kỷ Tiêu Lam an bài Dương Thiên Lôi ở cạnh hắn, đích thật là đã quá nể mặt Dương Thiên Lôi rồi, hơn nữa đối đãi cũng ngang hàng với Kim Chính Thái. Mặc dù không nói gì, nhưng Kim Chính Thái có thể cảm nhận được, Kỷ Tiêu Lam đúng là đang ngỏ ý chiêu lãm Dương Thiên Lôi. Bằng không thì tuy rằng thiên phú của Dương Thiên Lôi cực cao, nhưng cũng không tới mức để Kỷ Tiêu Lam hắn an bài Dương Thiên Lôi ở bên cạnh mình. Đối với chuyện thế này, Kim Chính Thái đương nhiên có thể hiểu được, cũng không thèm để ý. Hắn kết giao là vì con người của Dương Thiên Lôi, coi trọng chính là tình bằng hữu này. Về phần Dương Thiên Lôi muốn gia nhập vào thế lực nào là quyền tự do cá nhân của hắn. Đương nhiên, khi nào có cơ hội thích hợp thì Kim Chính Thái cũng sẽ đưa ra lời mời. Về phần Dương Thiên Lôi chọn ai cũng không quan trọng.



- Nô tỳ, Bạch Tố Tố, hoan nghênh chủ nhân trở về!

- Nô tỳ, Bạch Trinh Trinh, hoan nghênh chủ nhân trở về!

Trong nháy mắt khi Dương Thiên Lôi bước vào trong phòng, hai đạo thanh âm mềm mại êm tại lần lượt vang lên, chỉ thấy hai thiếu nữ có đôi cánh dài trắng muốt, ôn nhu cuối người, quỳ gối, cung kính nói. Hai thiếu nữ này hiển nhiên chính là thiếu nữ thiên nga tộc trong miệng Kỷ Tiêu Lam, hai người mặc váy ngủ mỏng như cánh ve, một màu trắng, một vàng nhạt, thân thể lả lướt lung linh uyển chuyển như ẩn như hiện, phát ra vẻ dụ hoặc nói không nên lời. Vô luận là vóc người hay tướng mạo đều cao hơn một bậc so với thiếu nữ thiên nga tộc ca múa lúc nãy, hơn nữa hơn nàng cũng xấu hổ quỳ đó, hiển nhiên vẫn bảo tồn thuần dương thân thể như cũ. Tu vi cảnh giới lại càng khiến Dương Thiên Lôi kinh ngạc hơn chính là cư nhiên đã tới Thần đạo cấp ba rồi!

- Bạch Tố Tố, Bạch Trinh Trinh? Dương Thiên Lôi nhất thời kinh ngạc, mẹ nó, hai người hợp lại cùng một chỗ không phải là sẽ thành Bạch nương tử Bạch Tố Trinh trong truyền thuyết sao? Hai cái tên này quả thật khiến Dương Thiên Lôi run một trận, mẹ nó, quả thực quá là dụ nhân. Sau khi đã ổn định tâm tình xao động, trầm giọng nói: - Đứng lên đi!

- Đa tạ chủ nhân! Hai thiếu nữ nhất thời chậm rãi đứng dậy, vô cùng cung kính đứng yên tại chỗ, nói: - Chủ nhân, ngài có muốn chúng nô tỳ hầu hạ gì không?


- Ca mới tới lần đầu, cái gì cũng không hiểu. Ở đây có những kiểu phục vụ gì? Cái tên Dương Thiên Lôi vô sỉ này, ánh mắt chậm rãi đảo qua hai nàng rồi hỏi.

Sắc mặt của hai thiếu nữ đỏ lên, cúi đầu, khẽ nói: - Tùy… Chủ nhân thích!

- Cái gì cũng được?

- …Ân.

- Được rồi, để ca tham quan trước đã, gian đế vương phòng này cũng xa xỉ quá, đêm nay không muốn tốn bao nhiêu tiền? Trong đầu Dương Thiên Lôi nhớ kỹ Lục tự chân ngôn, tận lực áp chế bồng bột và dục vọng của chính mình, ánh mắt đánh giá gian phòng xa hoa, đúng là một gian phòng không gì sánh được, hiển nhiên là toàn bộ gian phòng đều đã dung nhập vào Không gian pháp tắc.

- Nếu chỉ ở không thôi thì mỗi đêm một ức Thuần dương đan. Nếu chủ nhân muốn hai người nô tỳ phục vụ thì mười ức Thuần dương đan. Nếu như chủ nhân… Nếu chủ nhân mà muốn hai nô tỳ thì cần một ngàn ức Thuần dương đan… Cái mặt nhỏ nhắn của hai nàng trở nên đỏ bừng, nhưng vẫn cung kính như trước.

- Ta kháo… một ức Thuần dương đan? Trong lòng Dương Thiên Lôi cả kinh, phải bội phục sự hào phóng của Kỷ Tiêu Lam. Dương Thiên Lôi đương nhiên không ngốc, từ sau khi Kỷ Tiêu Lam biết được tuổi của mình thì hiển nhiên đã nhiệt tình với mình hơn gấp mấy lần, thậm chí còn hơn cả Kim Chính Thái, ý tứ muốn lôi kéo đã rất rõ ràng rồi. Chỉ là, hắn vẫn chưa đề cập chuyện gia nhập Kỷ gia với mình mà lúc này cư nhiên lại dám bỏ ra một khoảng lớn như vậy cho mình! Nếu như mình đã đáp ứng gia nhập Kỷ gia rồi thì đương nhiên không có gì, thế nhưng vẫn chưa nói gì cả mà đã hào phóng như vậy, quả là không phải chuyện người bình thường có thể làm được. Bất quá, nhìn bộ dạng và tu vi của hai nàng, Dương Thiên Lôi lại nghĩ quá tiện nghi rồi. Nguyên âm thân thể của Thần đạo cấp ba, chỉ cần một ngàn ức Thuần dương đan, cũng chính là một nghìn vạn Cửu dương đan, mà đã bán đi, Dương Thiên Lôi cảm thấy tiếc thay cho hai nàng.

Bất quá nghĩ tới nếu người ta đã mang ra bán thì Dương Thiên Lôi liền vội vàng ném sự thương hại trong lòng đi chứ đừng nói gì tới đồng tình. Mỗi người đều có sự lựa chọn của chính mình, mình cũng không phải Quan Thế Âm cứu khổ cứu nạn, làm sao quản nhiều chuyện như vậy được?

Vẻ mặt của Dương Thiên Lôi chậm rãi thay đổi, Bạch Tố Tố và Bạch Trinh Trinh len lén đưa mắt nhìn Dương Thiên Lôi rồi lại nhìn nhau, ai cũng đều thấy được cô đơn và thống khổ trong mắt đối phương.

Trong phòng, ngoại trừ phòng khách xa hoa cực lớn ra còn có một phòng tu luyện có phạm vi khoảng vài trăm thước tràn ngập linh khí thiên địa có dung hợp Thời không pháp tắc cao cấp, biến một đêm thành một năm, trong ngọa thất càng tràn ngập kiều diễm, rộng mấy chục thước, bốn bên vách tường và nóc nhà đều được gắn gương soi cực kỳ rõ ràng, không hề có chút tỳ vết nào, đứng ở giữa phòng thì có thể thấy thân ảnh của mình rõ ràng từ mọi góc độ, tác dụng của nó là gì thì không cần nói cũng biết.

Cũng thế, phòng tắm cực lớn càng thêm xa hoa hơn nữa, ơhamj vi cả trăm mét, phát ra từng trận mùi hương thơm ngát, trong nước hồ được hòa tan vô số thiên địa linh vật, nhưng nước hồ lại trong suốt dị thường, giữa dục trì là một cái giường nằm khoảng chừng năm thước gì đó thoạt nhìn cực kỳ thoải mái, bên trên có đặt khăn bông trắng tinh, bốn bên và nóc nhà cũng đều là gương.

- Chủ nhân, nô tỳ hầu hạ người tắm rửa hay y phục có được không? Bạch Tố Tố ôn nhu hỏi.

- Ôn nhu hương là mồ chôn của anh hùng. Không cần, hai người các ngươi ra ngoài đi! Dương Thiên Lôi phất tay nói. Tuy rằng trong lòng vẫn có dục vọng cường liệt thế nhưng loại giao dịch thể xác thế này cũng không phải thứ Dương Thiên Lôi thích. Nếu không muốn phát sinh quan hệ với hai nàng vậy thì cũng không cần phải ẩn nhẫn chịu dụ hoặc nữa, định lực của mình có bao nhiêu thì trong lòng Dương Thiên Lôi tự biết rõ.

Thế nhưng, sau khi nghe Dương Thiên Lôi nói vậy thì sắc mặt của Bạch Tố Tố và Bạch Trinh Trinh liền đại biến, cùng quỳ rạp xuống đất, thanh âm run rẩy nói: - Chủ nhân… Xin người cho chúng nô tỳ ở lại!

- A? Dương Thiên Lôi hơi nghi hoặc.

- Chủ nhân… nếu như… Người đuổi bọn ta ra ngoài… thì nhiệm vụ đầu tiên của bọn ta liền thất bại… chúng ta sẽ bị biếm thành nô lệ hạ đẳng, trọn đời không thể thay đổi, trở thành công cụ mua vui cho mọi người… chủ nhân, cầu người hãy từ bi mà giữ chúng nô tỳ lại đi! Cho dù chỉ cần bọn ta phục vụ thôi cũng được! Hai nàng run giọng, nói, ánh mắt mang theo vẻ khẩn cầu và sợ sệt, nước mắt lưng tròng mà nói.


- Nô lệ hạ đẳng? Thân phận hiện tại của các ngươi là gì? Nghe hai nàng nói vậy, Dương Thiên Lôi nghi hoặc hỏi.

- Nô tỳ hiện tại là thượng đẳng nô lệ, bị bồi dưỡng từ nhỏ, khổ tu sáu trăm năm mới có được địa vị bây giờ. Hôm nay là lần đầu tiên chúng nô tỳ xuất đạo. Mà thân phận đặc thù của chủ nhân, thế nên… nô tỳ nhận được mệnh lệnh, đó là phải khiến chủ nhân cảm thấy thoải mái, bằng không… Bạch Tố Tố nói.

- Ý là các ngươi không có tự do? Từ nhỏ đã là nô lệ?

- Đúng vậy…

- Ý là các ngươi bán thân cũng là do bất đắc dĩ? Dương Thiên Lôi lại hỏi tiếp.

- Chúng ta … Không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể cam tâm tình nguyện…

- Sau khi ta muốn các ngươi rồi thì các ngươi sẽ có kết cục thế nào?

- Nếu chủ nhân muốn chúng ta thì chung ta sẽ trở thành nghệ nữ, chỉ bán nghệ không bán thân. Chỉ khi nào chủ nhân quang lâm tới đây lần nữa, bỏ ra chút phí dụng, thì có thể chọn nô tỳ làm người phục vụ cho ngài. Nếu như chủ nhân… nếu chủ nhân mà thích bọn ta, thì có thể… giúp chúng ta chuộc thân, vĩnh viễn trở thành nô tỳ của chủ nhân…

- Những người khác cũng giống như các ngươi sao? Dương Thiên Lôi thoáng kinh ngạc và không hiểu nên hỏi. Dù sao thì hai nữ nhân này cũng có thể coi là cực phẩm, thuần âm thân thể đương nhiên đáng giá, mà cho dù không phải là thuần âm thân thể đi nữa, chỉ sợ cũng có rất nhiều người dòm ngó, công cụ kiếm tiền như vậy, tại sao lão bản ở đây lại để đó không dùng?

- Không… không giống, bởi vì thân phận của chủ nhân đặc biệt nên chúng ta mới được hưởng đãi ngộ như thế, nếu chủ nhân đã muốn chúng ta thì đương nhiên không thể để nam nhân khác gặp mặt, bằng không đó là bất kính với chủ nhân…

- Thân phận đặc biệt của ta? Ta chỉ là một tên tu luyện giả quê mùa tới từ nơi thâm sơn cùng cốc mà thôi, có chỗ nào đặc biệt đâu?

- Không phải vậy đâu, chủ quản nói… đây là do Kỷ thiếu gia tự mình sắp đặt… chủ nhân, xin ngài, giữ bọn ta lại đi…

- Ai… được rồi. Ai bảo ca trời sinh đã là một người có tấm lòng thương người làm gì? Bất quá… nói rõ ràng trước, ca sẽ không đưa các ngươi đi đâu, rõ chưa? Dương Thiên Lôi vô sỉ nói, qua những lời mà hai nàng nói, tên vô sỉ này rốt cuộc cũng đã thoát khỏi bóng ma giao dịch rồi, đương nhiên sẽ không cố kỵ cái gì nữa. Muốn các nàng thì chẳng những mình đây thoải mái, phát tiết được, còn cứu được các nàng, không phải đôi bên cùng có lợi sao? Nỗi khổ của nam nhân chính là nỗi cô đơn khi du lịch bên ngoài một mình mà không có nữ nhân bên cạnh, thỉnh thoảng phát tiết một chút, mấy người Tử Hàm muội muội hẳn là sẽ không phản đối đâu nhỉ? Chỉ cần không mang về thì chắc là không sao đâu nhỉ?

- Nô tỳ rõ rồi, đa tạ chủ nhân! Hai nàng nhất thời khóc vì quá vui, liên tục nói.

- Chủ nhân, chúng ta hầu hạ ngài tắm rữa! Hai nàng ôn nhu nói, thanh âm mang theo một tia cảm kích.

- Ân. Cái tên Dương Thiên Lôi vô sĩ này liền khoái chí hít vào một hơi thật sâu, gật đầu đáp.

Có được sự cho phép của Dương Thiên Lôi, hai cặp cánh trắng muốt của hai nàng nhẹ nhàng mở ra, bay tới bên cạnh Dương Thiên Lôi, hai mùi hương cơ thể say lòng người liền xộc vào trong múi của Dương Thiên Lôi, con mắt của hắn cũng tà tà nhìn về phía thân thể mềm mại uyển chuyển như ẩn như hiện của hai nàng. Bên dưới lớp lụa mỏng như cánh ve là cặp song phong cao ngất như ẩn như hiện, hai đốm hồng nho nhỏ cũng đã nhô cao, phát ra vẻ dụ hoặc nói không nên lời.

Nếu đã quyết định rồi thì người anh em này đương nhiên không cần phải e ngại gì nữa, đây là cứu người đó, có biết không? Ngay lúc hai nàng nhẹ nhàng giúp hắn cởi đạo bào ra thì hai móng vuốt bi ổi liền vươn tới sờ mó rồi túm lấy cái eo thon mảnh khảnh của nàng, cách một lớp lụa mỏng, hắn liền có thể rõ ràng cảm thụ được da thịt trắng mịn như mỡ dê cùng với độ đàn hồi kinh người của cặp mông vểnh kia. TRong nháy mắt khi Dương Thiên Lôi sờ lên người hai nàng, thân thể của hai nàng dường như run nhẹ một chút, gương mặt nhất thời đỏ bừng, nhưng cũng không hề tránh né, tùy ý Dương Thiên Lôi sờ cho đã tay.

Rất nhanh, quần áo của tên nào đó đã được hai nàng cởi sạch, cái thứ gì đó cũng đã dựng thẳng lên vô cùng vênh váo, lộ ra vẻ cường đại và uy mãnh của nó!

Đúng lúc này, hai nàng nhẹ nhàng khom người, một trái một phải ôm lấy thắt lưng của Dương Thiên Lôi, hai cặp cánh trắng muốt vỗ nhẹ, tức khác liền mang theo Dương Thiên Lôi chậm rãi bay lên không, chỉ lát sau đã đi tới giữa dục trì, lúc tới gần cái giường ở giữa thì chậm rãi rơi vào trong nước.

Nước nóng hơn so với nhiệt độ cơ thể, sau khi vào trong nước liền có cảm giác phi thường thoải mái, đồng thời, trong nháy mắt khi vào trong nước thì thiên địa linh vật ẩn chứa trong nước hồ liền dung nhập vào trong cơ thể của Dương Thiên Lôi, loại cảm giác thế này thì lúc còn ở Thủy Nguyên tinh căn bản không có gì có thể sánh được, bất quá, lúc này đây Dương Thiên Lôi lại không có tâm tình cảm nhận sự tuyệt vời của nó, không hề che đậy dục vọng của chính mình chút nào, híp mắt nhìn xuân quang xuất hiện sau khi toàn thân của hai nàng sau khi ướt nước thì lớp lụa mỏng kia dán sát vào người, lung linh ẩn hiện, dụ hoặc vô cùng, hai đốm đỏ nhô lên càng thêm rõ ràng, tuy không phải lõa thể, nhưng so với lõa thể thật sự thì còn dụ hoặc hơn nhiều.