Huyền Thiên

Chương 365: Muốn nhẹ nhàng xuất hiện? Rất khó!


Bộ chỉ huy tối cao.

Sau khi thu được tin tức. Không có chút dừng lại, dùng tốc độ nhanh nhất thông tri cho Chung Khuê. Mà Chung Khuê sau khi biết được tin tức Dương Thiên Lôi đến, liền trực tiếp lui lại, giao công việc cho thủ hạ, sau đó hóa thành một đạo lưu quang, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến Tinh Diệu Lâu.

- Lão đệ!

Chung Khuê trực tiếp lợi dụng quyền hạn, từ thông đạo cửa sau của "Tinh Diệu Thương Hội", đi tới đại môn, liếc mắt một cái đã thấy được Dương Thiên Lôi hình dáng có một tia cải biến. Sau khi cảm ứng khí tức trên thân của Dương Thiên Lôi, Chung Khuê lập tức hưng phấn mở to hai mắt, hô lớn.

- Chung lão ca, ngươi đúng là bận rộn nha!

Dương Thiên Lôi vừa cười vừa nói.

- Lão đệ, chớ trách, lão ca khi nghe được tin ngươi đến, liền vội vàng chạy đến đây. Đi, đi nào, chúng ta vào trong nói! Ngươi tới quá kịp lúc rồi, ha ha!

Chung Khuê trực tiếp kéo Dương Thiên Lôi đến cửa sau của "Tinh Diệu Thương Hội", tiến vào bên trong Tinh Diệu Lâu.

- Tiên thiên cấp tám! Thật không nghĩ tới, mới một năm thôi, lão đệ dĩ nhiên đã vượt qua lão ca ta rồi..Thực là đáng mừng ah!

Chung Khuê cảm thán, trên mặt tràn đầy vui sướng. Chung Khuê có thể có được ngày hôm nay, hoàn toàn là do gặp được quý nhân Dương Thiên Lôi. Dương Thiên Lôi càng mạnh, chỗ tốt hắn đạt được sẽ càng nhiều.

- Vận khí mà thôi.

- Ngươi không cần khiêm tốn, không nói chuyện này nữa, nói vào chính sự, lần này ngươi tới vửa đúng lúc. Vốn Tinh Diệu phát hiện ra di tích số bốn mươi bảy, lão ca đang muốn báo cho ngươi, chỉ là nghe được tin tức ngươi đang tu luyện bên trong hải vực, nên đành thôi. Đúng rồi đệ muội cùng sư phụ Vân Dao của nàng cũng tới, tạm thời đều ở trong đại sảnh, Trảm Không Kiếm Phái các ngươi đã phái tới hơn một trăm người, dẫn đầu chính là mười vị cao thủ Tiên Thiên cấp tám của Thiên Đan Phong các ngươi. Môn phái cùng với thế gia khác đều đã phái đến không ít đệ tử thiên tài, Tạo Hóa Môn Bộ Kinh Thiên, Vu gia bảo Vu Thanh Nhã…Nói chung là cạnh tranh kịch liệt ah!

- Không phải chứ?

Dương Thiên Lôi lập tức kinh hỉ, tâm không nhịn được vui sướng, chẳng lẽ các vị lão bà đại nhận lại tề tụ đúng lúc này? Hắn hỏi tiếp:

- Lão ca, di tích số bốn mươi bảy này là ở chỗ nào? Như thế nào cần nhiều người cùng đi như vậy?

Nghe được lời của Dương Thiên Lôi, Chung Khuê trợn mắt nhìn Dương Thiên Lôi, im lặng một lúc mới nói:

- Lão đệ a! Ngươi có thể dành một chút thời gian, nhiều ít đều được, bổ sung tri thức cùng thưởng thức cơ bản được không? Ngươi bây giờ dù sao cũng là Tiên Thiên cấp tám, cũng có thể coi như một vị cao thủ tiền bối rồi...

- Khục khục.....

Dương Thiên Lôi lập tức xấu hổ, gãi gãi đầu.

- Di tích, có rất nhiều loại, ngươi cũng tinh tường di tích do Thần Đạo cao thủ để lại là thường thấy nhất, cũng là thứ mà tu luyện giả mơ ước nhất, muốn đạt được nhất. Bất quá loại di tích này có quy mô khá nhỏ, hơn nữa còn cần cơ duyên cùng số mệnh cực lớn mới có thể đạt được. Có thể chính thức khiến tu luyện giới chấn động chính là một ít đại di tích! Án theo thời đại được chia thành ba loại Thượng Cổ đại di tích, Viễn Cổ đại di tích, cùng với Hồng hoang đại di tích lâu đời nhất.

- Lần này Tinh Diệu chúng ta phát hiện được một Viễn cổ đại di tích đã phong ấn trên một trăm triệu năm, tồn tại vô số cơ duyên cùng số mệnh!

- Ách... Loại đồ tốt này sao Tinh Diệu các ngươi lại không độc chiếm một mình? Từ từ tìm kiếm, sớm muộn gì cũng có thể khám phá được hết, các ngươi vì sao lại mở ra cho cả tu luyện giới tham gia vào?

Dương Thiên Lôi nghi hoặc hỏi.

- Lão đệ... Ngươi phải biết rằng, bất luận phong ấn của một đại di tích nào, ít nhất cũng phải qua mấy trăm năm, thậm chí hơn một ngàn năm mới mở ra một lần. Hơn nữa thời gian cũng phi thường ngắn, nhiều thì mấy chục ngày, ngắn thì chỉ từ ba đến năm ngày! Hơn nữa, có thể lấy được chỗ tốt trong đó hay không, đều phải trông chờ vào số mệnh cùng cơ duyên của mỗi người. Cũng không phải thứ mà một người có thể độc chiếm! Di tích số bốn mươi bảy này, sẽ mở ra trong một thời gian nữa, Truyền Tống Trận đã sớm chuẩn bị tốt rồi, chỉ chờ đến thời điểm nó mở ra, liền có thể đi vào! Thời gian mở ra, chỉ có sáu ngày!


Chung Khuê giải thích nói.

- Một vấn đề cuối cùng, tại sao không có Thần Đạo cường giảtham dự?

- Khục khục...Thần Đạocường giả sao lại quan tâm đến loại tiểu di tích này? Bước vào Thần Đạo, là có thể xé rách hư không, có thể ngao du giữa các tinh cầu, vô số Viễn Cổ di tích, Hồng Hoang di tích, Tinh Cầu di tích....đối diện với tuyển chọn cùng kỳ ngộ vô số kể.

Chung Khuê nói.

- Thì ra là thế?

Dương Thiên Lôi nhẹ nhàng nói.

- Tốt rồi, lão đệ! Thời gian không nhiều lắm, lão ca còn đang bận việc, ngươi theo đệ muội các nàng ở cùng một chỗ hay là vẫn chờ ở nội môn?

- Đương nhiên là đến chỗ Tử Hàm rồi!

Dương Thiên Lôi nóikhông chút do dự .

Từ lần từ biệt lần trước tại "Tinh Diệu Thương nghiệp hiệp hội", Dương Thiên Lôi cùng Trương Tử Hàm đã hơn nửa năm không có gặp nhau. Trong thời gian hơn nửa năm này, không thể nghi ngờ, vô luận thân hay là tâm Dương Thiên Lôi đều đặt trên người vị nữ nhân đầu tiên này, Tử Hàm muội muội là người khiến hắn nhớ da diết nhất.

- Tốt, lão đệ, đi theo ta!

Chung Khuê nói.

Hai người thông qua thông đạo chuyên dụng dành cho nhân viên công tác. Một lát sau, đã đi thẳng tới trong đại sảnh. Toàn bộ đại sảnh đồng dạng cũng chật kín người. Bất quá khách quan mà nói, những người ở đây so với đám đông hỗn loạn bên ngoài đại sảnh thì an tĩnh hơn nhiều. Bát đại môn phái cùng tất cả thế gia đệ tử, đều xếp thành những đội ngũ riêng biệt, khoanh chân ngồi ở khu vực mà "Tinh Diệu Thương nghiệp hiệp hội" đã bố trí riêng, nhẹ nói chuyện. Toàn bộ đại sảnh, khoảng chừng ba mươi đến bốn mươi đội ngũ, mỗi đội ngũ nhiều thì hai trăm đến ba trăm người, ít thì hơn mười người.

Phía trước một ít đội ngũ có hai mươi, ba mươi người trẻ tuổi giống như hạc giữa bầy gà đứng trước cười cười, nói nói. Những người này, nam có nữ có, trên mặt mỗi người đểu mang đến cho người ta cảm giác tài trí hơn người, nhuyễn giáp cùng vũ khí trên người không có bất kỳ thứ nào thấp hơn thượng phẩm linh khí. Mà ngay cả đạo khí số lượng cũng không ít.

Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mấy ngàn người, bọn họ vẫn bình thản ung dung trò chuyện với nhau. Hiển nhiên, những người trẻ tuổi này đều là nhân vật phong vân của các đại môn phái cùng thế gia. Bất quá, bọn họ không ngờ đứng thành một vòng tròn, lấy một vị thiếu niên cao lớn nhất làm hạch tâm của đội hình. Thiếu niên cao lớn này, không phải ai khác đúng là đương kim nhân tài trẻ tuổi kiệt xuất nhất của tu luyện giới, Bộ Kinh Thiên!

- Lão ca, ngươi còn bận việc của ngươi, ta tự mình đi được!

Dương Thiên Lôi quét mắt nhìn về phía đại sảnh, quay sang nói với Chung Khuê ở bên cạnh.

- Tốt, lão đệ! Đây là truyền tống tạp. Đợi đến thời điểm mở ra, bằng vào cái này liền có thể tiến vào. Lão ca cũng không quản ngươi!

Chung Khuê trực tiếp đưa một tấm thẻ truyền tống trị giá trăm vạn Thuần Dương đan cho Dương Thiên Lôi, sau đó nhanh chóng rời đi.

- Bộ Kinh Thiên? Chậc chậc, Chân Thần khí! Nếu để cho hắn biết sư muội não tàn mà hắn sủng nịnh nhất bị... Chậc chậc!

Dương Thiên Lôi liếc Bộ Kinh Thiên như hạc đứng giữa bầy gà, trong đầu không kìm được hiện ra ý nghĩ tràn ngập tà ác. Dương Thiên Lôi đứng ở trong một góc khuất, ánh mắt lướt qua đám đông, một lát sau liền phát hiện ra chỗ của đội ngũ Trảm Không Kiếm Phái. Liếc mắt mội cái đã thấy được gương mặt cực kỳ thân quen của Tử Hàm muội muội thân yêu, Hương Hương, Vân Dao phong vận thùy mị, cùng với một ít nữ đệ tử bên người nàng hắn từng gặp qua tại Ma vực lần trước, còn có Thiên Đan Phong thập đại cao thủ, Linh Lung đã lâu không thấy mặt..... Đợi chút..

Khiến cho Dương Thiên Lôi có chút ngoài ý muốn chính là, Thần Đạo cao thủ chuyển thế trọng sinh tiểu la lị Hoàng Niếp Niếp, không ngờ tu vi lúc này của nàng đã đạt tới Tiên Thiên cấp ba. Dường như cũng đã trưởng thành hơn không ít, tuy rằng vẫn nhỏ, gầy như trước, nhưng bộ ngực lúc này đã phi thường rõ ràng, như một nụ hoa vừa nhú.

Theo ánh mắt chuyển động, Dương Thiên Lôi thấy được trọn vẹn hơn ba trăm thành viên của Vu gia bảo cách sau đó mấy đội ngũ, hơn nữa đều là cao thủ có tu vi phía trên Tiên Thiên cấp năm! So với một ít người Trảm Không Kiếm Phái, Dương Thiên Lôi ngược lại quen thuộc những người này hơn một chút, dù sao hắn đã từng gặp qua bọn họ ở yến hội của Vu gia bảo! Đứng ở đầu đội ngũ đương nhiên là mấy người, Vu Thanh Nhã, Vu Tiểu Ức...

- Thân ái....


Trên mặt Dương Thiên Lôi hiện lên một nụ cười vô cùng hèn mọn, bỉ ổi. Vẫn đứng ở trong một góc khuất, bỗng nhiên truyền âm với ba người Trương Tử Hàm, Sở Hương Hương cùng Vu Thanh Nhã. Hắn cũng không có đi vào bên trong đại sảnh, nên không khiến bất luận người nào chú ý. Tuy rằng gần đó cũng có người thấy hắn, bất quá cũng chỉ cho là một nhân viên công tác của "Tinh Diệu Thương nghiệp hiệp hội", nếu không ai có thể vào thời điểm này, từ bên trong thông đạo chuyên dụng tiến đến đây?

Cơ hồ là cùng một lúc, Trương Tử Hàm, Sở Hương Hương cùng Vu Thanh Nhã, đồng thời tràn ngập kinh hỉ mở to hai mắt nhìn.

- Đừng kích động....Ca đi ra đây...Ấy, ấy.. ngồi xuống đừng kích động...

Nhìn dáng vẻ kích động cùng hưng phấn của tam nữ, Dương Thiên Lôi vội vàng đắc chí trấn an nói, bất quá thanh âm vẫn phiêu miểu hư vô, khiến cho tam nữ căn bản là không có cách nào tập trung tìm được phương vị của hắn. Cho nên cũng không có cách nào truyền âm lại.

Dương Thiên Lôi nhìn đám người đông nghịt nhưng lại xếp thành đội ngũ chỉnh tề, bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Tuy hắn không muốn hấp dẫn sự chú ý của người khác, nhưng ngoại trừ đội ngũ phía trước có lối ra ngoài, phía sau đã chật kín người căn bản là không có biện pháp nào lách qua. Chỉ có thể từ phía trước đi đến!

Khi Dương Thiên Lôi từ trong góc khuất đi đến chỗ công khai, lập tức khiến cho những người ở phụ cân chú ý.

- Tỷ, người nhìn gì vậy?

Vu Tiểu Ức cảm thấy Vu Thanh Nhã khác thường, lập tức tò mò hỏi.

- Thiên Lôi!

Vu Thanh Nhã cố nén xúc động muốn đứng lên, thấp giọng nói. Truyện Sắc Hiệp

- Thiên Lôi?

Vu Tiểu Ức nhìn vẻ mặt tràn ngập kích động, đôi mắt xinh đẹp hàm tình của Vu Thanh Nhã, ngốc nghếch nghiêng đầu thì thầm. Chỉ là vừa mới nhắc lại, hắn liền lập tức tỉnh ngộ, "xoát" một tiếng quay đầu nhìn theo ánh mắt của Vu Thanh Nhã, khi hắn thấy được khuôn mặt soái đến thiên địa bất dung, lập tức há hốc mồm nhảy dựng lên.

- Đại ca!

Từ trước đến nay không biết đến mất mặt là gì, lại càng không biết cái gì gọi là khiến người khác chú ý, lòe thiên hạ...Nói chung là đối với Vu Tiểu Ức hết thảy đều là phù du, trong đại sảnh người đông nghịt, hô lên một tiếng hưng phấn dị thường, không khác gì tiếng sói tru vang vọng khắp thiên địa, lấy tốc độ kinh người, phi thường kích động xông về phía Dương Thiên Lôi.

Hành động kinh thiên địa khiếp quỷ thần của Vu Tiểu Ức lập tức hấp dẫn ánh mắt của mấy ngàn người xung quanh. Bất quá hắn vẫn không có một chút cảm giác nào, khiến cho Dương Thiên Lôi thiếu chút nữa đập đầu xuống đất.

- Mẹ nó, không phải từ lúc ca tới đây đều rất cẩn thận sao? Phải biết rằng, lớn lên quá đẹp trai không phải là cái tội của ca, nhưng sao lại khiến cho người khác hâm mộ ghen ghét vậy...Chẳng lẽ, ca sai rồi...ngươi xem, ca đã thu liễm tất cả khí tức trên người mình...

- Đại ca, nhớ huynh chết mất thôi…

Vu Tiểu Ức lập tức vọt tới trước mặt Dương Thiên Lôi, một lần nữa mục hạ vô nhân lớn tiếng nói, vừa nói vừa dang hai tay ra, bộ dáng này hoàn toàn là muốn ôm Dương Thiên Lôi một cái thật chặt. Lúc này, ánh mắt của mọi người đều đã tập trung trên người Dương Thiên Lôi.

- Vu thiếu gia...Người này là?

- Dương Thiên Lôi! Đệ tử Trảm Không Kiếm Phái, Dương Thiên Lôi!

- Đúng đúng, hắn chính là người cùng Bát diện linh lung Tiểu Bạch Long Thương Huyền Bác ước chiến, Dương Thiên Lôi ah!

Đám đông lập tức truyền ra tiếng nghị luận xôn xao, Dương Thiên Lôi sớm đã danh chấn thiên hạ, tuy rằng chỉ nghe kỳ danh chứ chưa bao giờ gặp mặt, nhưng giờ phút này, rất nhiều người đã sớm nhận ra Vu gia tiểu thiếu gia một mực ngồi bên cạnh Vu Thanh Nhã, Vu Tiểu Ức.

Thông qua xưng hô cùng cử động của Vu Tiểu Ức, những người sớm đã biết quan hệ giữa Dương Thiên Lôi cùng Vu gia bảo, lập tức nghĩ tới thiếu niên trước mắt này là ai.

- Ngừng!

Dương Thiên Lôi trực tiếp đưa tay ngăn Vu Tiểu Ức lại, khuôn mặt giật giật nói:

- Nói nhỏ thôi, ca đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, nói nhỏ thôi, hiểu không?

- Ặc..Đại ca là ta kích động thôi mà...

Vu Tiểu Ức lập tức xấu hổ gãi gãi đầu, thanh âm vẫn to đến kinh người, hơn nữa còn cố ý hương đến đám người Bộ Kinh Thiên nói:

- Đại ca, tỷ tỷ so với ta còn kích động hơn đây này! Nàng cứ tưởng ngươi đã chết rồi, cơm không muốn ăn nước không muốn uống, cả người gầy đi một vòng đây này!

- Vu Tiểu Ức!

Một tiếng kêu khẽ mang theo lửa giận bỗng nhiên truyền đến, Vu Tiểu Ức căn bản là không cần quay đầu lại, lập tức rụt cổ lại, nhanh như chớp trốn ở sau lưng Dương Thiên Lôi, trực tiếp biến Dương Thiên Lôi thành tấm lá chắn!

Vu Thanh Nhã tư thế hiên ngang, khuôn mặt đỏ bừng, vô cùng kiều diễm. Dù nàng biết rõ bản thân tức giận, hơn nữa lại còn chạy ra như thế này thực sự là quá mức tổn hại hình tượng.