Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 37: Đại địa võ hồn (2)

Bên dưới viết lại quá trình luyện chế An Huyền dược.

- A, hoá ra là vậy, An Huyền dược quả nhiên nên luyện chế như vậy, chẳng trách ta mãi vẫn không luyện thành, ta thật ngu ngốc, thật là ngu ngốc, ha ha ha, ta thật là ngu ngốc!

Chu Hoa Dung nhìn thấy trình tự luyện chế xong thì giống như đang phát cuồng vậy.

Đám người Lô Duyệt đứng kế bên thì hắc tuyến đầy đầu, xong rồi, ngay cả Chu Đại Nhân cũng điên theo hội trưởng rồi.

- Ha, hoá ra Thiên Tâm đan còn có một vị linh dược như vậy, đúng thật, sao ta lại không nghĩ tới chứ.

- A, luyện chế như vậy, để ta ngẫm lại, quả thực là thần lai chi bút, mẹ nó, trên đời này lại có người thông minh tới vậy, trình tự thế này không phải thiên tài căn bản không thể nào nghĩ ra được.

Hai người Hoa La Huyên và Chu Hoa Dung vội vàng xem đáp án mà Diệp Huyền đã viết ra, đã hoàn toàn đắm chìm vào trong đó.

Xem hết năm tờ đáp án, hai người triệt để rung động, đặc biệt là hội trưởng Hoa La Huyên, thân ở vị trí càng cao thì càng nhìn xa hơn.

Lão còn có thể cảm nhận được rõ ràng điểm cao minh trong đáp án của Diệp Huyền hơn Chu Hoa Dung rất nhiều, đây căn bản là bút kỳ của một luyện dược đại sư đỉnh cấp, quả thực là trân bảo tuyệt thế.

Đừng nói là ở Lam Nguyệt, cho dù là những luyện dược sư cung đình cao cấp nhất ở vương thành, ở những phương diện nào đó chưa chắc đã hiểu thấu triệt như người đã viết ra những đáp án này.

Vị thiếu niên tên Diệp Huyền này, ta nhất định phải tìm cho bằng được.

Trong lòng Hoa La Huyên thầm quyết, trong đôi mắt đang loé sáng của lão ngoại trừ rung động ra thậm chí còn có chút sùng bái.

Mấy ngày tiếp theo toàn bộ hiệp hội luyện dược sư đều bắt đầu chuyển động.

Hai người Trần Giai và Chu Vũ trực tiếp bị khai trừ, hiệp hội luyện dược sư bắt đầu tiến thành bồi dưỡng huấn luyện lại tất cả công nhân viên của mình, còn Chu Hoa Dung thì trực tiếp tự mình toạ trấn ở trước quầy, sợ sau này Diệp Huyền tới lại xảy ra chuyện như hôm nay.

Về phần hội trưởng Hoa La Huyên thì trực tiếp vùi đầu ở phòng huấn luyện, căn cứ theo đáp án của Diệp Huyền để lại, luyện chế như say như mê.

Còn người gây ra mọi chuyện là Diệp Huyền thì hoàn toàn không biết được hành động tuỳ hứng của mình lại tạo thành chấn động lớn như vậy ở hiệp hội luyện dược sư, hắn mua được hiển hồn dược tề xong thì trực tiếp trở về ký túc xá.

Trong ký túc xá, Trần Tinh đang khoang chân tu luyện trên giường, bên ngoài cơ thể tản ra huyền khí ba động nhàn nhạt, nhìn thấy Diệp Huyền đi vào không khỏi mở mắt ra.

- A, Trần Béo, ngươi cư nhiên cũng biết tu luyện à.

Diệp Huyền chọc ghẹo.

Theo như hắn biết thì thiên phú của Trần Tinh cũng rất cao, chỉ là tên này quen lười nhác, rất ít khi bỏ thời gian cho việc tu luyện, cho nên vẫn luôn dừng lại ở cảnh giới tứ đạo huyền mạch, lấy thiên phú của gã bây giờ thì dù không vào cao cấp ban đi nữa, muốn đả thông lục đạo huyền mạch vẫn không thành vấn đề.

Trần Tinh giơ ngón giữa lên, tức giận nói:

- Huyền thiếu, còn không phải là bị ngươi ép sao, ‘phế vật’ như ngươi cũng đã đả thông tam đạo huyền mạch rồi, nếu như ta còn không cố gắng nữa thì sau này ra ngoài, toàn bộ sự chú ý của mỹ nữ đều tập trung vào ngươi hết, tam thiếu gia Trần gia như ta còn mặt mũi nào nữa chứ, chậc chậc, ta đã lập lời thề muốn tìm đủ hậu cung ba ngàn giai lệ đây.

- Có chí khí, cố gắng lên, đừng để tới lúc ta đả thông xong ngũ đạo huyền mạch rồi mà ngươi vẫn còn dừng lại ở tứ đạo huyền mạch.

Diệp Huyền cười hắc hắc, hắn biết rõ Trần Tinh một mực dừng lại ở cảnh giới tứ đạo huyền mạch, ngoại trừ do gã lười ra thì cũng là vì gã muốn ở lại cùng một ký túc xá với mình, bởi vì sau khi vào trung cấp ban thì cũng sẽ tiến hành đổi ký túc xá.

- Xế, vậy ngươi cứ chờ đi, Trần gia tam thiếu ta không tới nửa tháng nhất định có thể bước vào cảnh giới ngũ đạo huyền mạch, tới lúc đó Huyền thiếu ngươi cứ chờ mà bái phục ta đi.

Diệp Huyền không nói gì, đi vào phòng nhỏ trong ký túc xá, đây là phòng tu luyện riêng trong mỗi ký túc xá đều có, đóng cửa nhốt bản thân ở trong, Diệp Huyền uống hiển hồn dược tề.

Ực!

Dược dịch màu tím vừa vào trong thân thể của hắn thì một cỗ dược tính nồng đậm liền tan ra trong dạ dày của hắn, sau đó theo huyền khí trong cơ thể chậm rãi lan dần ra.

Kiếp trước thân là bát phẩm hồn hoàng và cửu phẩm luyện dược đại sư, Diệp Huyền đương nhiên biết rõ phải làm sao mới có thể phát huy dược hiệu của hiển hồn dược tề lên mức cao nhất, hắn thúc giục tam mạch huyền khí, đẩy dược lực của hiển hồn dược tề đến từng bộ phận trong cơ thể, khuếch tán từ từ, dần dần phát tác.

- Hiển hồn thuật!

Diệp Huyền khép chặt hai mắt, vận chuyển một loại hồn thuật đặc biệt độc môn mà hắn biết ở kiếp trước, một cỗ hồn lực đặc biệt ba động tản ra từ não hải của hắn, nhanh chóng lan ra khắp cơ thể.

Quan sát võ hồn bình thường đều cần luyện hồn sư đứng bên cạnh phụ trợ, nhưng Diệp Huyền kiếp trước thân là bát phẩm hồn hoàng, bản thân hắn có thể tự làm được việc này.

Bên trong đan điền của hắn ẩn ẩn nóng dần lên, một điểm đen nhỏ chậm rãi xuất hiện.

Lúc này, bộ dạng của hắc sắc võ hồn càng rõ ràng hơn những lần trước rất nhiều, Diệp Huyền nhìn rõ rồi, thứ này căn bản không phải điểm đen gì cả, mà là một xoáy nước trông như một cái hắc động, đang chậm rãi chuyển động, tựa hồ có thể thôn phệ tất cả, mỗi lần nó chuyển động thì đều có thể hấp thu một phần huyền khí bên trong cơ thể mình.

Võ hồn lốc xoáy có thể hấp thu huyền khí?

Diệp Huyền khẽ nhíu mày, kỳ thực số võ hồn có vẻ ngoài màu đen tại Thiên Huyền đại lục không phải ít, cường đại có hắc dạ võ hồn, tử vong võ hồn, âm ảnh võ hồn, yếu hơn thì có hắc lưu võ hồn, mặc thảo võ hồn, thiết mộc võ hồn, nhưng loại võ hồn có trạng thái như lốc xoáy thế này thì ngay cả người có kiến thức rộng rãi từ kiếp trước như Diệp Huyền cũng chưa từng thấy qua.

Nhưng có thể khẳng định, lốc xoáy võ hồn này vô cùng khủng bố, bởi vì linh hồn của Diệp Huyền có thể ẩn ẩn cảm nhận được một loại khí tức đáng sợ từ nó.

A.

Lúc Diệp Huyền đặt toàn bộ sự chú ý lên hắc sắc võ hồn này thì một tia dị tượng xuất hiện ở ngực đột nhiên dẫn tới sự chú ý của hắn.

Ở trước ngực của hắn, ngay khi huyền khí thôi động hiển hồn dược tề lướt qua thì cư nhiên lại bị cản lại một chút.