Huyện Lệnh Rất Bận!

Chương 19: Nữ nhân thay đổi thất thường

Hách Liên Minh Kính sau khi lấy lại tinh thần, lập tức đứng lên.

"Hiền đệ ngươi...."

"Sở huynh, ngu đệ đột nhiên nghĩ tới trong nha môn còn có việc, đi trước, sau khi Sở huynh dùng xong thiện đến phủ ngu đệ chúng ta lại ôn chuyện." Hách Liên Minh Kính nói xong cũng chạy ra ngoài.

"Cái này..." Trác Trường Thanh thấy Quận chúa cùng Hách Liên Minh Kính đều đi, có chút không biết làm sao nhìn Sở Liên Phong. "Tướng quân.."

"Vô ngại, nếu hiền đệ có chuyện thì cứ đi, chờ một hồi ta lại đi tới phủ của hắn ôn chuyện."

Sau khi Mộ Dung Hi Nguyệt ra cửa, giả bộ không được nữa, đôi mi thanh tú nhíu chặt, có chút thống khổ vén tay áo lên. Hách Liên Minh Kính thấy Mộ Dung Hi Nguyệt, đuổi theo.

"Ngươi..." Mộ Dung Hi Nguyệt rất kinh ngạc nhìn Hách Liên Minh Kính đuổi tới.

Hách Liên Minh Kính không nói nhiều, nắm tay mới vừa bị phỏng của Mộ Dung Hi Nguyệt lên.

"A!" Mộ Dung Hi Nguyệt bị đau kêu một tiếng.

Quả nhiên, trên cổ tay xuất hiện một mảng phỏng đỏ lớn vô cùng nổi bật trên làn da trắng nõn. Hách Liên Minh Kính mi vũ hơi nhăn.

"Ngươi làm gì vậy?" Mộ Dung Hi Nguyệt kêu lên.

"Rõ ràng cũng rất đau, mới vừa rồi sao không nói ra, giấu làm gì!" Hách Liên Minh Kính có chút tức giận nói.

"Ta nào có?" Mộ Dung Hi Nguyệt không thừa nhận.

Hách Liên Minh Kính cũng không có tâm tình cùng nàng tranh chấp, phân phó người làm đi lấy một bầu nước ấm.

Cũng không để ý lễ nghi thứ tự chủ tớ cái gì, cùng Mộ Dung Hi Nguyệt ngồi ở trong kiệu.

"Này, ngươi làm gì vậy, mau đi ra..." Mộ Dung Hi Nguyệt thấy Hách Liên Minh Kính ngồi vào trong kiệu, vốn kiệu đã nhỏ, sau khi thêm một người lập tức trở nên chật chội, không có một chút khe hở nào ngồi sát vào nhau, làm cho để cho Mộ Dung Hi Nguyệt có chút không được tự nhiên.

Hách Liên Minh Kính không để ý tới Mộ Dung Hi Nguyệt hô lớn với kiện phu "Khởi kiệu."

Kiệu phu thấy đại nhân lên tiếng nào dám chậm trễ, lập tức nâng kiệu lên đi.

"Ngươi... Ngươi làm gì?" Mộ Dung Hi Nguyệt thấy Hách Liên Minh Kính đột nhiên nắm cánh tay mình, theo bản năng rụt lại.

"Đừng động!" Hách Liên Minh Kính giữ tay nàng lại kéo đến cửa sổ kiệu. Sau đó lấy nước ấm đổ lên chỗ bị phỏng trên tay Mộ Dung Hi Nguyệt.

"Kêu ngươi đừng động!" Hách Liên Minh Kính thấy Mộ Dung Hi Nguyệt không nghe lời muốn lùi về, trợn mắt nhìn Mộ Dung Hi Nguyệt một cái.

"Hung dữ cái gì chứ!" Đáng tiếc Mộ Dung Hi Nguyệt thích mềm không thích cứng, thấy Hách Liên Minh Kính không giải thích liền hung dữ với mình, đem tay rút về.

"Nếu như ngươi muốn tay bị nổi bọc nước thì liền động đi."

Lần này Mộ Dung Hi Nguyệt ngoan ngoãn đưa tay cho Hách Liên Minh Kính.

Hách Liên Minh Kính một tay thận trọng khẽ xoa chỗ phỏng, tay kia từ từ đổ nước ấm.

"A, thật là đau!"

"Ta xoa nhẹ vậy mà cũng đau sao?"

"Ngươi nói sao?"

"Ta đã dùng lực rất nhỏ, ngươi sợ đau như vậy sao vừa rồi bị phỏng ở yến hội lại không nói tiếng nào?"

"Đó là trong yến hội, bây giờ rất đau, ngươi nhất định là cố ý" Mộ Dung Hi Nguyệt bị đau liền đánh Hách Liên Minh Kính hai cái.

"Được rồi, được rồi, ta sẽ nhẹ tay hơn nữa thưa Đại tiểu thư." Hách Liên Minh Kính đầu hàng.

Đau lòng xoa xoa thổi thổi sát miệng vết thương. Nhờ ánh trăng, thấy một bên mặt hoàn mỹ của Hách Liên Minh Kính một lòng một dạ vì mình xoa tay, ôn nhu thổi.

Trừ cha, cho tới bây giờ chưa từng có người quan tâm như vậy mình. " Ầm, bịch, bịch,.." ngực truyền tới một trận tiếng tim đập. 3

Hách Liên Minh Kính ngẩng đầu, thấy Mộ Dung Hi Nguyệt nhìn mình, hỏi "Lại làm ngươi đau sao?"

Mộ Dung Hi Nguyệt chống lại con ngươi sáng chói của Hách Liên Minh Kính, mặt đột nhiên nóng lên, lấy tay rút trở về, quay đầu sang chỗ khác, không nhìn Hách Liên Minh Kính.

Đại tiểu thư bị gì nữa vậy?

Đáng ghét, vừa rồi lúc nhìn hắn ngực lại khó hiểu đập lợi hại, thật là mất thể diện. Mộ Dung Hi Nguyệt cắn môi, vì hành động vừa rồi của mình mà phiền muộn. Cũng may bây giờ là buổi tối, nếu bị tên Hách Liên Minh Kính kia thấy được, liền muốn độn thổ.

Ý thức được nàng cùng Hách Liên Minh Kính đang ngồi sát với nhau, khiến lòng đột nhiên truyền tới cảm giác nóng, Mộ Dung Hi Nguyệt cứng rắn chừa lại một cái khe hở, chẳng qua là theo dao động của cổ kiệu hai người lại sát nhau, cảm giác nóng bỏng dần dần lan rộng toàn thân, cái này làm cho Mộ Dung Hi Nguyệt một trận khẩn trương, người cũng có chút cứng ngắc.

"Đại tiểu thư, ngươi thế nào?" Hách Liên Minh Kính cảm giác người Mộ Dung Hi Nguyệt có chút cứng ngắc.

"Không có sao!"

"Thật không có chuyện gì sao? Ngươi hình như hơi nóng." Hách Liên Minh Kính có chút quan tâm xít tới đưa tay lên muốn thăm dò nhiệt độ cơ thể của Mộ Dung Hi Nguyệt

"Ai nha, nói rồi bổn tiểu thư không có sao, ngươi phiền quá đấy." Mộ Dung Hi Nguyệt thấy Hách Liên Minh Kính đến gần liền đẩy ra.

Hách Liên Minh Kính thở dài một cái "Ai, quả nhiên người trong lòng chính là không giống nhau a, đãi ngộ khác biệt lớn thật."

"Cái gì người trong lòng đãi ngộ khác biệt chứ?"

"Không phải sao, ngươi ở trước mặt Sở Liên Phong liền tiểu điểu y nhân, dáng vẻ tiểu thư khuê các, ở ta trước mặt liền hung ba ba, một bộ dáng cọp cái, đây không phải là đãi ngộ khác biệt là cái gì?" Hách Liên Minh Kính hơi quyệt miệng mang điểm ủy khuất nói.

"Ngươi nói nhăng nói cuội gì đó." Bị người khác nhìn thấu tâm tư, có chút tức giận nói.

"Đừng có chối, ta lại không phải kẻ ngốc, Đại tiểu thư ngươi thích Sở Liên Phong kia đi."

Mộ Dung Hi Nguyệt không để ý tới Hách Liên Minh Kính đem đầu chuyển tới cửa sổ, nhìn bên ngoài.

Mình chính là thích Sở đại ca không phải sao, làm sao sẽ đối với hắn.... Đúng, mới vừa rồi nhất định là xuất hiện ảo giác, đúng vậy là ảo giác.

Thấy Mộ Dung Hi Nguyệt không để ý tới mình, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ. Hách Liên Minh Kính trong lòng thở dài một cái, quả nhiên nữ nhân là loài động vật dễ thay đổi, mỗi lúc mỗi khác. Ai!!! Ủa, không đúng a, mình cũng không phải là nhân sao, làm sao lại không đoán ra tâm tư Đại tiểu thư?

Trong lúc nhất thời, trong kiệu cực kỳ yên lặng.

Cho đến kiệu phu kéo rèm, mới phá vỡ yên lặng trong kiệu "Đại nhân, tiểu thư, đến nơi rồi."

Đại tiểu thư như nhặt được đại xá, nhanh chóng xuống kiệu.

"Công tử, hai người về rồi sao?" Giang Liên Nhi thấy Hách Liên Minh Kính và Mộ Dung Hi Nguyệt về sớm như vậy có chút kỳ quái hỏi.

"À, xảy ra chút chuyện nên về trước, Liên Nhi em đi lấy chút thuốc đến cho Đại tiểu thư đi."

"Mộ Dung tiểu thư bị gì vậy?"

"Ta không có sao, chẳng qua là vô tình bị phỏng một chút."

"A, vậy ta đi lấy thuốc đây." Giang Liên Nhi vội vàng chạy đi.

"Ta trở về phòng đây." Mộ Dung Hi Nguyệt đi vào phòng mình.

Sau khi Giang Liên Nhi đem dược cao đưa cho Mộ Dung Hi Nguyệt liền bị Hách Liên Minh Kính kéo qua một bên.

"Liên Nhi, cái tên Sở Liên Phong đó là người nào a, cùng ta rất quen sao?"

Nhìn biểu tình nghi hoặc của Giang Liên Nhi, Hách Liên Minh Kính nói "Công tử nhà ngươi không phải mất trí nhớ sao?"

"Nga, Liên Nhi đem chuyện này quên mất. Sở Liên Phong là tướng quân trẻ tuổi nhất Bắc quốc ta, hai mươi mốt tuổi liền được phong làm tứ phẩm Phiêu Kỵ tướng quân, hơn nữa dáng người anh tuấn ở kinh thành có rất nhiều đại gia khuê tú đem làm đối tượng thầm thương trộm nhớ.

Công tử, lúc ngài vào triều, thấy Sở Tướng quân, cùng Sở Tướng quân mới gặp mà như đã quen từ lâu. Vì vậy liền kết làm huynh đệ, sau đó công tử ngươi chống đối Hàn lâm viện sĩ, lúc bị cách chức, Sở Tướng quân còn đích thân tiễn biệt ngài nữa."

"Nga, nguyên lai ta cùng hắn là huynh đệ kết nghĩa à, khó trách vừa thấy được ta liền hiền đệ, hiền đệ."

"Kia Liên Nhi, em đi chuẩn bị chút ít thức ăn cùng mấy bầu rượu đi."

"Công tử, ngài muốn rượu làm gì?" Giang Liên Nhi vừa nghe Hách Liên Minh Kính muốn rượu, mặt đầy khẩn trương nhìn công tử nhà nàng.

"Em đừng lo lắng, không phải ta uống, lát nữa Sở Tướng quân tới đây, rượu này là chuẩn bị cho hắn."

"Ôi, hù chết Liên Nhi." Giang Liên Nhi thở phào nhẹ nhõm.

Nghe tiếng vó ngựa bên ngoài, Hách Liên Minh Kính cũng biết Sở Liên Phong đã tới.[/size]