Huyền Hệ Liệt

Quyển 4 - Chương 11

"Thế nào? Có phát hiện không?"

Thượng Quan Hiên yên lặng nhìn Tiêu Xuân Thu không đáp.

Tiêu Xuân Thu kỳ quái, vươn tay lắc a lắc trước mặt anh.

"Hồi hồn? Nghĩ gì?"

Thượng Quan Hiên hoàn hồn, nói: "Tạm thời không phát hiện."

"Ai, tìm không ra manh mối, vậy phải tra thế nào?" Tiêu Xuân Thu có chút nhụt chí.

"Cậu lát nữa đi đâu?"

"Anh tôi hẹn đi ăn."

"Tôi cũng đi."

"Hách?" Tiêu Xuân Thu choáng váng.

Thẳng đến bệnh viện, Tiêu Xuân Thu mới hồi phục từ kinh ngạc, anh quay đầu hỏi: "Anh tôi ăn với tôi, cậu đi theo làm gì?"


"Cậu đừng quản." Thượng Quan Hiên một bộ biểu tình "chuyện của tôi không cần cậu lo".

Tiêu Xuân Thu chán nản, anh cười nhạt: "Thượng Quan Hiên, cậu tốt nhất nói rõ, hiện tại là tôi ăn với anh tôi, không phải ăn với anh cậu."

"Tôi biết."

"Cậu biết cái quỷ!" Tiêu Xuân Thu gầm rú.

Thượng Quan Hiên quay đầu, quét nhìn Tiêu Xuân Thu tức giận, không đâu ra đâu nói: "Ở đây là bệnh viện, mời chú ý âm lượng, cho dù cậu là cảnh sát, cũng không có quyền được miễn."

Tiêu Xuân Thu tức chết, hận không thể xông lên tóm lấy Thượng Quan Hiên đánh một trận, đáng tiếc, không có gan.

...

Tiêu Xuân Hạ nghi hoặc nhìn Thượng Quan Hiên lão thần tự tại, kéo Tiêu Xuân Thu sang bên nhỏ giọng hỏi: "Hai đứa thế nào như trẻ sinh đôi, đi đâu cũng có nhau?"

Tiêu Xuân Thu sắc mặt thối thối, "Anh, đừng dùng từ đó hình dung, ai biết thần kinh nào của cậu ta không đúng, em nói đi ăn với anh, cậu ta đòi theo, em không có cách? Lại không thể dùng vũ lực."

"Cho dù dùng vũ lực, anh nghĩ em cũng không phải đối thủ của cậu ta."


Tiêu Xuân Thu phiền muộn.

"May là hôm nay Tiểu Khả không tới, bằng không anh sợ lát nữa ăn, sẽ câm như hến."

"Không khoa trương vậy." Thượng Quan Hiên đột nhiên ngắt lời.

Anh em Tiêu gia hoảng sợ, nhất trí quay đầu chằm chằm Thượng Quan Hiên.

Thượng Quan Hiên bất mãn, "Hai người biểu tình gì? Đặc biệt cậu, Tiêu Xuân Thu! Tôi có kinh khủng như vậy sao? Tôi rất trầm mặc ít lời sao? Nhìn anh em cậu, một bộ ăn với tôi còn thê thảm hơn ngồi tù!"

Tiêu Xuân Thu nuốt nước bọt, thành thật nói: "Ăn với cậu, như đứng đống lửa, ngồi đống than."

Thượng Quan Hiên giận hầu như ói máu, đồ vô lương tâm, mình tốt với cậu ta, cậu ta lại tránh như rắn rết, vô tâm vô phế.

Tiêu Xuân Thu nhìn sắc mặt Thượng Quan Hiên âm tình bất định, lo sợ, anh uỷ khuất nói: "Tôi ăn với anh tôi, cậu tự nhiên đi theo, tôi vốn có thể tố khổ, cậu ở, tôi không ý tứ nói xấu cậu."

"Cậu về nhà thoải mái nói với anh cậu không được sao?"

"Không phải không được." Do dự một chút, Tiêu Xuân Thu nói: "Thượng Quan Hiên, tôi nghĩ cậu gần đây cổ cổ quái quái. Cậu lúc trước tuy thích quản tôi, gần đây lại quản nhiều lắm, hoả khí cũng lớn, cậu có phải thời kỳ mãn kinh?"

Nhìn Thượng Quan Hiên sắc mặt xanh mét, Tiêu Xuân Hạ nghẹn cười đến mức thống khổ, anh giờ mới biết em trai mình đôi khi rất hài hước.

Tỉ mỉ ngẫm lại, Thượng Quan Hiên hình như vô cùng bảo bối em trai anh, cho dù như Tiểu Khả nói, Thượng Quan Hiên thích Tiêu Xuân Thu, thế nhưng dựa theo tính cách, không nên là cách bảo bối gần như lão gà mái này, Thượng Quan Hiên khẩn trương vậy, có phải chỉ vì thích?

Tiêu Xuân Hạ nhìn thoáng Thượng Quan Hiên mặt hiện "ngũ sắc đan xen", nghi hoặc.

Huyền Diệu Khả vừa vào nghe một câu "cậu có phải thời kỳ mãn kinh", không khỏi thất thanh cười to.