Huyền Hệ Liệt

Quyển 13 - Chương 44

Nam Cung Thiên đích xác ở Nam Cung gia, chỉ là ông không ở trên mặt đất, mà là ở hầm ngầm.

Phía dưới tòa nhà tráng lệ có một mê cung ngầm cực kỳ bí ẩn, bên trong giấu diếm bí mật của Nam Cung gia, hoặc có thể nói là bí mật của Nam Cung Thiên.

Lối vào mê cung này không ở hoa viên, cũng không ở phòng khách, mà là ở lầu ba, ở góc cổ thất xây từ thủy tinh to đùng kia.

Biết sự tồn tại của nó, cả Nam Cung gia chỉ có Nam Cung Thiên, Nam Cung Bích và Nam Cung Kỳ, thậm chí Nam Cung Đồng cũng không biết nhà mình có một mê cung ngầm như vậy, Hà Phỉ tự nhiên càng không.

Lúc này, Nam Cung Thiên trốn ở nơi sâu nhất mê cung, nơi ông cho rằng an toàn nhất Nam Cung gia.

Nhưng mà, nơi này thật là an toàn sao? Chí ít, Nam Cung Thiên cho rằng thế.

Mê cung này bản chất cũng là một cổ thất, cổ ở đây nuôi đã không phải thực vật, cũng không phải rắn sâu chuột kiến, mà là anh cổ.

Mỗi giống loài của thiên nhiên đều có khả năng truyền thừa, thực vật nở hoa kết quả, hoa tàn quả rụng, xuân đến nẩy mầm mọc ra đời sau; động vật hoặc sống mái giao phối, hoặc tự chuyển đổi giới tính dựng dục hậu đại. Sinh mệnh thể vừa chào đời tuy yếu đuối, song song cũng có năng lượng cực lớn, mọi người thường chỉ thấy mặt nhỏ yếu của sinh mệnh vừa chào đời, lại không thấy được dục vọng khát vọng trưởng thành mạnh mẽ của chúng, có đôi khi tinh thần thể còn cường đại hơn vật chất thể rất nhiều.

Người là có dục vọng, có người hy vọng vinh hoa phú quý, có người hy vọng mỹ lệ vô song, có người hy vọng hạnh phúc vui vẻ...

Có người có thể khống chế, có người thì không.

Làm một cổ sư, hy vọng của Nam Cung Thiên là trở thành Thẩm Phán Giả, Thẩm Phán Giả như đế vương, người ngoài có lẽ không rõ, nhưng làm cổ sư, mỗi người đều mong chờ mình trở thành đệ nhất, đệ nhất nhân quân lâm thiên hạ.


Thành công hay không, hậu thiên cố gắng quan trọng, thiên phú cũng quan trọng.

Nam Cung Thiên cảm thấy mình thiếu là chút thiên phú ấy, cho nên ông lựa chọn đường tắt.

Anh cổ, lấy thai nhi đã thành hình nhưng chưa đủ tháng sinh ra bồi dưỡng thành cổ.

Trong cái mê cung hệt như mạng nhện rắc rối phức tạp này mỗi điểm giao tiếp đều đặt một cái rương thủy tinh, trong rương nuôi anh cổ của các loại động vật, có rắn ấp trứng phân nửa, có ong độc chờ phá kén trong tổ, có ấu trùng sứa nằm trong thân thể mẹ... Mà giữa mê cung này đặt dĩ nhiên là trẻ sơ sinh, một đứa trẻ sơ sinh còn giữ cuống rốn.

Trẻ sơ sinh như vậy tổng cộng có chín, bên ngoài tám cái dựa theo phương vị bát quái Càn, Khôn, Tốn, Đoái, Cấn, Chấn, Ly, Khảm, mắt trận ở giữa cũng có một đứa, chỉ là đứa bé này đã không thể nói là người, có lẽ nói là quái vật sẽ càng chuẩn xác.

Đây là một đứa bé dị dạng, trán nó dồ ra, đôi ngươi chưa hình thành, chỉ có hai cái lỗ đen, miệng rất rộng, lỗ tai gập về trước, ngoài ra, nó chỉ có một bàn tay, thế nhưng chân có bốn.

Lúc này Nam Cung Thiên ngồi đó xuất thần nhìn chằm chằm đứa bé này.

Tất cả thành tựu hiện có của ông phân nửa là nhờ vào anh cổ, ông có thể trở thành hắc cổ sư, cũng là nhờ nó.

Thế nhưng nay ông lại sinh ra ý nghĩ hủy diệt nó, ông sợ báo ứng, ông nhớ tới vợ trước của mình, nhớ tới Lục Cúc Anh, nhớ tới Nam Cung Đường, anh cổ này là kết hợp thể của bọn họ.

Sự thật rằng Nam Cung Đường còn sống khiến ông không thể lãnh tĩnh, không thể không e sợ, ông thậm chí bắt đầu hối hận nhân từ của mình, không hoàn toàn trảm thảo trừ căn, lúc đầu khi Lục Cúc Anh chết nên giải quyết Nam Cung Đường, không nên bận tâm nó là huyết mạch của mình.


Kẻ làm việc lớn, lòng phải đủ ác.

Nam Cung Kỳ chết rồi, giờ chỉ còn lại ông.

Nam Cung Đường sẽ không tha cho ông.

Ánh nến lửa trắng chiếu vào rương thủy tinh rương phản xạ ra ánh lạnh sấm người, cảm giác như bị vô số oán linh thăm dò.

Nam Cung Thiên không khỏi run lên, một kẻ không biết sợ khi cảm giác được sự sợ hãi, là khôn cùng, là nghẹt thở.

Trong vắng vẻ vô thanh mà áp lực bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân rất nhỏ.

Bước chân từ xa lại gần, từ bốn phương tám hướng ập tới.

Nam Cung Thiên bật người đứng dậy, tới rồi sao? Là Nam Cung Đường sao? Sao nó lại biết nơi này?

Mồ hôi lạnh nhanh chóng ướt đẫm lưng.

Bước chân ngày càng vang, trái tim Nam Cung Thiên hầu như muốn vọt ra.

Cuối cùng một bóng người thon thả xuất hiện trên ánh nền của các rương thủy tinh.

Thấy người đến, Nam Cung Thiên thở ra một hơi, nhưng lập tức ông cảnh giác, xị mặt hỏi: "Sao bà vào đây?"

Hà Phỉ như một con rối không có linh hồn, bà không đáp, chỉ mở to đôi mắt trống rỗng đờ đẫn nhìn Nam Cung Thiên.