Huyền Hệ Liệt

Quyển 11 - Chương 9

Ngày mưa trời tối đặc biệt nhanh, bất quá 6 giờ, bầu trời đã tối sấm.

Một trận lạnh gió thổi qua, Hạ Nhược Hải nhịn không được hắt xì.

Trầm Dương nhìn thoáng sơ-mi ngắn tay trên người cậu, trách cứ nói: "Sáng nay bảo cậu mang áo khoác không nghe đúng không?"

Lại hắt xì, Hạ Nhược Hải ngượng ngùng nói: "Tôi thấy mặc nóng, cho nên không mang."

"Tôi thấy cậu căn bản là ngại phiền." Trầm Dương bất đắc dĩ lắc đầu.

Hạ Nhược Hải hắc hắc cười gượng.

"Cậu không nghe lời, cha Trầm phạt cậu đọc thơ đi, đọc mười bài." Vẫn canh cánh trong lòng việc mình bị phạt Văn Tiểu Quân lập tức đề nghị.

Hạ Nhược Hải không hảo ý nói: "Được, vậy Tiểu Quân cũng phải đọc mười bài."

Văn Tiểu Quân nhất thời không lên tiếng.

"Sao, còn muốn cậu đọc thơ không?/" Hạ Nhược Hải đắc ý hỏi.

Văn Tiểu Quân ủ rũ nói: "Dạ không."

Ai, cậu rất giảo hoạt, không thể trêu vào! Bị khi dễ nhiều lắm bé Văn Tiểu Quân rốt cục tổng kết ra giáo huấn.

Nhìn Văn Tiểu Quân sầu mi khổ kiểm, Trầm Liễu vui sướng khi người gặp họa, lén lút nói với Hạ Nhược Hải: "Anh Hải, chọn bài thơ khó tí cho Tiểu Quân."

Hạ Nhược Hải thật không ngờ Trầm Liễu cũng có lúc lòng dạ hẹp hòi, nhìn thằng bé khả ái vì mình chơi xấu mà đỏ mặt, vốn đã thích Trầm Liễu Hạ Nhược Hải càng thích, "Vậy đi, do em giám sát Tiểu Quân đọc thơ, em thích bài nào thì đọc bài đó, được không?"


"Thật?" Trầm Liễu mắt sáng rực.

"Thật, gạt người là con cún, tới, chúng ta ngoắc tay."

"Dạ!" Trầm Liễu cố sức gật đầu, cười không hảo ý.

Văn Tiểu Quân không phát hiện cậu mình thân nhất và Tiểu Liễu mình thích nhất đã ngầm đạt thành hiệp nghị, vẫn ở đó nhướng mày than thở.

Để ý tới Hạ Nhược Hải và Trầm Liễu mờ ám Trầm Dương không khỏi buồn cười, con anh lúc nào hư như vậy?

...

Vừa nghe đêm nay ăn lẩu, Văn Tiểu Quân lập tức quăng khổ sự đọc thơ ra sau đầu, kéo Trầm Liễu sôi nổi chạy trước, không ngừng mà nhét thứ mình thích vào xe mua sắm.

Chỉ là thằng bé quăng vào, tám chín phần mười đều bị Hạ Nhược Hải trả lại.

Kỳ quái là Văn Tiểu Quân dĩ nhiên không kháng nghị, vẫn vui tươi hớn hở không ngừng nhét đồ vào xe, sau đó bị Hạ Nhược Hải trả lại.

Trầm Dương không hiểu: "Hai người làm gì?"

Hạ Nhược Hải vừa để đồ vào giá, vừa trả lời: "Thỏa mãn dục vọng mua sắm của Tiểu Quân, tôi không hạn chế thằng bé nhét bất luận cái gì vào xe, thế nhưng mua hay không do tôi quyết định."

Trầm Dương trố mắt.

Bị Văn Tiểu Quân hun đúc, Trầm Liễu cũng rất tích cực nhét đồ vào xe, thẳng đến khi bỏ không được mới thôi.


Trầm Dương và Hạ Nhược Hải dở khóc dở cười, không thể làm gì khác hơn là chờ bọn nhỏ nhét đầy rồi trả mấy thứ không cần về giá.

Khi ra siêu thị, mưa rốt cục tạnh.

Văn Tiểu Quân và Trầm Liễu chủ động yêu cầu hỗ trợ xách đồ, Trầm Dương phân cho bọn họ một tí làm màu.

"Đừng chạy, đường trơn, coi chừng té."

"Cha nói đừng chạy, ngoan ngoãn đi." Trầm Liễu tóm lấy Văn Tiểu Quân như con khỉ nhảy về trước.

"Không phải, ở đó có gì phát sáng." Văn Tiểu Quân chỉ vào góc âm u nói.

Trầm Dương nhìn về phía Văn Tiểu Quân chỉ, quả nhiên, giữa bụi hoa ven đường có hai ánh lục yếu ớt.

Hạ Nhược Hải nhìn thoáng, không xác định nói: "Có lẽ là mèo hoang."

Trầm Dương bước lại đẩy ra bụi hoa, phát hiện hai ánh lục không phải mắt mèo, mà là mắt của một con búp bê.

"Không phải mèo, là búp bê."

"Búp bê?" Hạ Nhược Hải kinh ngạc.

Văn Tiểu Quân chạy tới nhặt lên, vì trời mưa, búp bê lại vứt trong bụi hoa rất bẩn, thằng bé dính đầy tay nước bùn.

"Búp bê này rất đẹp, vì sao bị vứt ở đây? Cậu, cháu mang về được không?"

Hạ Nhược Hải không thích búp bê, vì cậu nghĩ đôi mắt trống rỗng của nó khiến cậu nhìn khó chịu, cậu không muốn mang nó về, bất quá Văn Tiểu Quân thích, không thể làm gì khác hơn là cố mà làm gật đầu.

Đối con trai duy nhất của chị, chỉ cần không phải yêu cầu quá phận, Hạ Nhược Hải bình thường sẽ không cự tuyệt, đương nhiên, ngoại trừ lúc khi dễ thằng bé.

"Nhìn cháu kìa, bẩn muốn chết, tới đây, cậu giúp cháu lau khô."

Hạ Nhược Hải móc ra khăn tay ngồi xuống lau bùn trên tay Văn Tiểu Quân, dưới đèn đường mờ nhạt, cậu bỗng nhiên thấy đôi ngươi búp bê thằng bé ôm vào lòng chuyển động.

...