Huyền Hệ Liệt

Quyển 11 - Chương 51

Buổi tối bệnh viện dị thường an tĩnh, Trầm Dương ngồi ở hàng ghế cuối cùng cầm một chén bánh chẻo sắp lạnh ngụm có ngụm không mà ăn.

Anh đang chờ, chờ người kia tới tìm mình, anh không biết gã lúc nào sẽ tới, cũng không biết gã sẽ xuất hiện hay không.

Thẳng đến khi chén bánh chẻo đã lạnh, Trầm Dương không muốn ăn tiếp, tiếng giày cao gót có tiết tấu từ xa lại gần.

Lòng bàn tay Trầm Dương chảy ra mồ hôi, nghe tiếng giày cao gót "lạc lạc lạc" càng ngày càng gần, cuối cùng một đôi giày màu đỏ xuất hiện trong tầm mắt anh.

Trầm Dương ngẩng đầu, thấy chủ nhân của nó —— Lý Lam, dĩ nhiên thật là cô!

Một khắc đó, lòng Trầm Dương không biết là cảm giác gì, có khó hiểu, có phẫn nộ, cũng có sợ hãi, anh cực lực ổn định tình tự, miễn cưỡng nở nụ cười, "Sao trễ vậy rồi, cô Lý còn ở bệnh viện?"


Lý Lam không đáp, nhìn Trầm Dương một lát, như đột nhiên nghĩ tới chuyện đáng vui vẻ gì, bỗng nhiên không đầu không đuôi quỷ dị cười.

Trầm Dương chỉ thấy tóc gáy dựng thẳng, căn bản không biết cô cười gì.

Cười đủ, Lý Lam khen ngợi: "Nhìn kỹ lại, túi da này không sai, sao tao nghĩ không ra điểm ấy, thật là ngốc!"

Trầm Dương không rõ ý cô, anh không biết Lý Lam trước mắt cũng không phải Lý Lam chân chính, càng không biết Nghiêm Triết đang đánh chủ ý thân thể của anh.

Nghiêm Triết thích Hạ Nhược Hải, không thuốc chữa, loại mê luyến điên cuồng như bệnh này căn nguyên ở một ngày mưa to bốn năm trước Hạ Nhược Hải từng tặng gã một cây dù.


Lúc đó, Hạ Nhược Hải không nhận ra Nghiêm Triết, thậm chí không thấy rõ nửa bên mặt tóc che phủ của gã, cậu sở dĩ tặng dù cho Nghiêm Triết, là vì nó đã hư, vào ngày mưa to đó, che một cây dù hư về nhà cũng sẽ ướt đẫm, con trai đôi khi không cố kỵ gì, Hạ Nhược Hải dứt khoát không bung dù, định thể nghiệm một phen thống khoái mưa xối lên đầu, vì vậy tặng nó cho Nghiêm Triết đụt mưa dưới mái hiên cửa hàng, dù sao dù đã hư, cậu tính ném, nếu có người dùng được cũng tốt hơn ném vào thùng rác.

Theo Hạ Nhược Hải, đây là một việc nhỏ bé không đáng kể, thậm chí quay đầu sẽ quên, thế nhưng đối Nghiêm Triết mà nói, lại quan trọng hơn sinh mệnh gã, vì đó là lần đầu tiên có người quan tâm gã, lần đầu tiên gã không thấy chán ghét trong mắt đối phương, lần đầu tiên có người nhiệt tình cười với gã...

Gã như điên theo sát Hạ Nhược Hải về nhà, nhìn cậu vào cửa, nhìn cậu bị chị mình nhéo lỗ tai đau mắng...

Từ nay về sau, gã như một biến thái mỗi ngày trốn ở chỗ bí mật nhìn trộm Hạ Nhược Hải, gã rất cẩn thận, tận khả năng không để Hạ Nhược Hải phát hiện, vì gã sợ, sợ người con trai duy nhất lộ ra nụ cười xán lạn với mình này sẽ ghét mình như những người khác, gã cố gắng duy trì giấc mộng ngọt ngào dễ vỡ, mộng này tốt đẹp như vậy, gã không cho phép ai tới phá hư, cho dù đó là chị của Hạ Nhược Hải.

Bị Hạ Nhược Lam chỉ vào mũi mắng gã tâm thần, mắng gã kẻ điên, mắng gã biến thái, gã có thể chịu được, thế nhưng gã không thể chịu được cô muốn dẫn Hạ Nhược Hải rời khỏi tầm mắt gã, Thần của gã là trụ cột khiến gã sống, gã không thể không có cậu, nếu Hạ Nhược Lam muốn dẫn Hạ Nhược Hải đi, gã sẽ khiến Hạ Nhược Lam vĩnh viễn không có cơ hội này——

Thế nhưng gã tính sai, Hạ Nhược Lam sớm mua nhà ở nơi khác, chờ khi gã ôm tâm tình mừng rỡ nhảy nhót cho rằng sau này chỉ có mình và Hạ Nhược Hải, đã phát hiện người đi nhà trống, Hạ Nhược Hải biến mất trong thế giới của gã.

Gã buồn khổ, gã khóc, oán khí trường kỳ đọng lại dưới đáy lòng bị bọn Đỗ Minh cùng phòng ngủ trêu chọc lập tức bạo phát như núi lửa, gã đỏ mắt như chó điên cắn người, khi bị mấy kẻ kia hợp lực ném xuống lầu, gã nghĩ, nhớ chỉ có trả thù, trả thù nhân tính xấu xí, trả thù những kẻ đã từng xin lỗi mình...