Huyền Hệ Liệt

Quyển 11 - Chương 5

Nghe Trầm Liễu lớn tiếng nói mình đáng ghét, Văn Tiểu Quân đầu tiên ngây ra như bị sét đánh, kế không báo động khóc lớn, "Đừng ghét mà, không thích thì không thích, thế nhưng đừng ghét mà, ô ô ô... cậu, cậu..."

Văn Tiểu Quân nhào vào lòng Hạ Nhược Hải thương tâm khóc rống.

Hạ Nhược Hải cho rằng thằng bé "có tiếng mà không có miếng" như bình thường, nên không lưu ý, có lệ nói: "Được rồi, được rồi, cháu cũng không sợ xấu hổ, lần đầu gặp mặt đã—— ai nha, cháu khóc thật——"

Cảm giác trước ngực ướt đẫm Hạ Nhược Hải cuống quít ôm lấy Văn Tiểu Quân, vừa nhìn, thật thê thảm, khuôn mặt đều khóc ướt.

Văn Tiểu Quân khóc đến nấc lên, mũi cũng đỏ. Thằng bé chôn khuôn mặt ướt sũng vào cổ Hạ Nhược Hải, "C, cậu, cậu, có thể khiến Tiểu Liễu đừng ghét cháu không, cậu ấy có thể không thích cháu, thế nhưng đừng ghét cháu mà, ô ô ô..."

Hạ Nhược Hải nhịn không được trợn trắng, ghét và không thích có gì khác nhau?

Hai cha con Trầm Dương, Trầm Liễu bị cảm tình nhiệt liệt của Văn Tiểu Quân phát tiết triệt để sợ ngây người.

Tuy nói con nít khóc là khóc, như mưa mùa hạ, nói rơi là rơi. Thế nhưng vì cin mình nói ghét mà khóc thương tâm như vậy, thật là, thật là rất kinh người.

Miệng Trầm Dương mở lại khép, đã quên muốn nói gì.

Trầm Liễu cầm nước trái cây hai mắt đăm đăm trừng Văn Tiểu Quân, phỏng chừng là bị thằng bé dọa, thần thái mang theo một phần vô thố, một phần kinh ngạc, còn có một phần dại ra.

Hạ Nhược Hải rất nhanh phục hồi tinh thần, không biết buồn cười hay tức giận, không biết là giáo dục của mình có chuyện, hay Văn Tiểu Quân trời sinh cảm tình phong phú, cư nhiên vì lý do này mà khóc thành vậy


Bất quá, Văn Tiểu Quân kỳ thực rất dễ dỗ, chỉ cần đúng bệnh hốt thuốc.

"Ngoan, ngoan, đừng khóc, bằng không Tiểu Liễu sẽ càng ghét cháu."

Quả nhiên, Hạ Nhược Hải nói xong, Văn Tiểu Quân lập tức dừng khóc, còn đem nước mắt đọng trên mặt lau trên quần áo Hạ Nhược Hải, giả dạng mình chưa từng khóc.

Hai cha con Trầm Dương, Trầm Liễu lần nữa sợ ngây người, lật mặt thật nhanh!

Nhìn biểu tình của Trầm Dương, Hạ Nhược Hải khóe miệng rút rút, tận lực lễ phép nói: "Khiến anh chê cười."

Trầm Dương thu hồi kinh ngạc, "Không sao, trẻ con, tương đối thật tình."

Vừa khóc một hồi, Văn Tiểu Quân ngại ngùng nhìn Trầm Liễu, dán lỗ tai Hạ Nhược Hải cầu xin: "Cậu, hỏi giúp cháu Tiểu Liễu còn ghét cháu không?"

Nghe lời này Trầm Dương hiếu kỳ hỏi: "Nếu Tiểu Liễu vẫn ghét cháu đâu?"

Văn Tiểu Quân hít hít mũi, nước mắt rưng rưng nói: "Vì sao ghét cháu, cháu rất đau lòng."

Hạ Nhược Hải dùng khăn tay lau khô mặt thằng bé, rất không khách khí nói: "Ghét không cần lý do."

"Cậu, sao không an an ủi cháu, còn bỏ đá xuống giếng, cậu không lương tâm." Văn Tiểu Quân lên án.


Bàn tay Hạ Nhược Hải run lên, suýt nữa ném cái khăn xuống, "Những lời này cháu học từ đâu?"

"TV."

"Sau này không cho xem TV."

Văn Tiểu Quân thấy Hạ Nhược Hải không giúp mình hỏi Trầm Liễu còn ghét mình không, vì vậy quay đầu xin Trầm Dương giúp đỡ, "Chú Trầm ơi, chú giúp cháu hỏi Tiểu Liễu còn ghét cháu không, cháu không muốn cậu ấy ghét cháu."

Thấy thằng bé ra vẻ đáng thương, Trầm Dương có chút không đành lòng, cúi đầu hỏi con trai, "Tiểu Liễu, con rất ghét cậu ấy sao?"

Trầm Liễu ngẩng đầu nhìn Văn Tiểu Quân đỏ đôi mắt thỏ nhìn mình, một lát, mới nói: "Quỷ khóc nhè, không phải con trai, không thích."

Nghe vậy, Hạ Nhược Hải rất không lương tâm cười ha ha.

Vậy mà Văn Tiểu Quân vui vẻ, "Không phải ghét là được, tôi sau này không khóc, có thể thích tôi không?"

Trầm Liễu nhăn đôi mày nhỏ, có chút khổ não nói: "Không biết."

Văn Tiểu Quân giãy khỏi Hạ Nhược Hải còn cười to, cẩn thận dựa cạnh Trầm Liễu, chớp mắt to hỏi: "Cậu sẽ tới nhà tôi ở sao?"

Trầm Liễu lắc đầu, quay sang nhìn Trầm Dương: "Cha ơi, chúng ta sẽ ở lại đây sao?"

Văn Tiểu Quân cơ linh, vừa thấy quyền quyết định trên tay Trầm Dương, lập tức kéo Trầm Dương: "Chú ơi, ở lại đi, ở lại đi."

Hạ Nhược Hải đáy lòng cũng hy vọng Trầm Dương có thể ở lại, lập tức chỉ huy Văn Tiểu Quân: "Tiểu Quân, dẫn chú đi xem ba căn phòng, xem chú thích cái nào?"

Văn Tiểu Quân nhảy xuống sô pha, kéo Trầm Dương bỏ chạy: "Chú ơi, cháu dẫn chú đi xem phòng, nếu ba cái đều không thích, của cháu và cậu cũng có thể cho chú và Tiểu Liễu ở."

Rất tốt! Hạ Nhược Hải trong lòng vì Văn Tiểu Quân cổ vũ.