Huyền Hệ Liệt

Quyển 11 - Chương 37

Từng sợi tơ gần như trong suốt rậm rạp trói buộc vào tứ chi Bành Hiểu, một đầu tơ khác, có cột vào lan can sân thượng, có cột vào cửa, có thậm chí kéo dài cột vào cửa sổ dưới lầu...

Nhìn Bành Hiểu tựa như kén trùng bị cố định trên vòng bảo hộ, Tống Tiếu Ngự và Trầm Dương chỉ thấy đỉnh đầu bị rót một thùng nước lạnh, sợi rét nhè nhẹ đâm vào tim phổi, nhịn không được không ngừng rùng mình.

Tống Tiếu Ngự vươn tay, tính sờ vào chúng, thế nhưng chạm chỉ là không khí, anh không khỏi kinh dị, "Mấy sợi tơ này là gì?"

Huyền Huyễn ngồi trước thi thể Bành Hiểu cẩn thận nghiên cứu, "Tôi không rõ lắm, thật kỳ dị, dĩ nhiên có thể xuyên qua nhân thể, thế nhưng không thấy vết thương."

Cậu vừa nói, vừa kéo sợi tơ quấn quanh ngón tay Bành Hiểu, bỗng dưng ánh mắt chợt lóe, một cái xoay người nhảy xuống.

Tống Tiếu Ngự và Trầm Dương sợ hãi, vội lao qua, đâu còn bóng Huyền Huyễn.

"Huyền Huyễn, Huyền Huyễn!" Tống Tiếu Ngự gấp đến độ kêu to.

"Tôi ở phía dưới." Huyền Huyễn từ cửa sổ dưới lầu nhô đầu ra.

Tống Tiếu Ngự lau mồ hôi, thật là bị vị Huyền đại sư này hù chết.

"Cậu ở dưới làm gì, có phát hiện gì sao?"

"Ừ." Huyền Huyễn lên tiếng, "Hiện tại bàn tay Bành Hiểu có phải đang động?"

Theo mấy sợi tơ dẫn dắt, bàn tay Bành Hiểu trên dưới trái phải di động, chốc lát sau, một chữ "chết" sôi nổi mà hiện.


Tống Tiếu Ngự cảm thấy yết hầu khô khốc, thẳng đến khi Huyền Huyễn hỏi lại lần thứ hai, anh mới hồi phục tinh thần trả lời.

"Quả thế." Huyền Huyễn lười leo thang lầu, trực tiếp bò lên bằng cửa sổ.

Nhìn Huyền Huyễn vẻ mặt dễ dàng, Tống Tiếu Ngự than thở, hiếu kỳ hỏi: "Có phải thiên sư đều không chỗ sợ hãi, thân thủ mẫn tiệp như cậu?"

Huyền Huyễn cười, "Vậy anh nói có phải mỗi cảnh sát đều thâm tàng bất lộ như ông chú Hồ?"

Tống Tiếu Ngự lập tức lắc đầu, nói thầm: "May là quái thai chỉ có một, bằng không rất đả kích người."

Huyền Huyễn lẩm bẩm: "Tôi còn nghĩ đã lợi hại đến mức làm được toàn bộ tự động, thì ra vẫn cần nhân công."

Trầm Dương và Tống Tiếu Ngự nghe không hiểu, "Toàn bộ tự động? Nhân công? Ý gì?"

"Khi các anh thấy Bành Hiểu viết huyết thư, hung thủ ngay dưới lầu dựa vào mấy sợi tơ này khống chế."

Nghe vậy, Tống Tiếu Ngự phản xạ tính nhìn xuống, đương nhiên, hung thủ sớm đã chạy trước khi Huyền Huyễn đến.

"Vậy thanh âm cũng là hung thủ làm? Hẳn không thể nào? Di, không đúng, Bành Hiểu không nói gì." Tống Tiếu Ngự rốt cục phát hiện vấn đề này.

Đỗ Minh và Tôn Trí trước khi chết đều gọi tên Trầm Dương, thế nhưng Bành Hiểu không có, chỉ lưu lại một câu "Trầm Dương, mày đáng chết!"

Huyền Huyễn hỏi: "Là ai nghe Đỗ Minh và Tôn Trí gọi tên Trầm Dương?"


"Nghiêm Trạch nghe Đỗ Minh nói, Bành Hiểu nghe Tôn Trí nói."

"Hiện tại Bành Hiểu đã chết, nói cách khác chỉ có Nghiêm Trạch có thể chứng minh thi ngữ."

"Thi ngữ?"

"Thi thể có thể nói, là thi ngữ."

"Chỉ có Nghiêm Trạch có thể chứng minh thi ngữ, này có vấn đề gì?" Trầm Dương chần chờ hỏi.

"Rất có vấn đề, vì không bài trừ Nghiêm Trạch nói dối, hoặc là huyễn thính."

"Vì sao cậu cho vậy?" Tống Tiếu Ngự không giải thích được.

"Vì tôi không tin tử thi có thể nói, mà không có thi biến."

Tống Tiếu Ngự nhìn chằm chằm Huyền Huyễn một hồi, "Tôi bỗng nhiên hiểu Tiêu Xuân Thu vì sao luôn tìm cậu hỏi ý kiến."

Huyền Huyễn nhướng mày, "À, vì sao?"

"Kỳ thật không phải vì cậu khác hẳn thường nhân, mà là vì mỗi lần nan đề tới tay cậu luôn giải quyết dễ dàng, cảm giác như thần tiên. Tôi tự nhận sức quan sát không sai, chỉ là vì chúng tôi vô tri, tri thức hạn hẹp, người đối những chuyện vượt qua sự lý giải của mình, luôn âm tầm kính nể, cảm thấy đáng sợ, do đó hạn chế sự theo đuổi chân tướng, mà cậu thì khác, cậu là dùng thái độ hoài nghi nhìn mọi chuyện, quỷ dị trong mắt cậu không hề quỷ dị, vì thế cậu tự nhiên thấy nhiều hơn, nghĩ nhiều hơn người ngoài, ngô, tôi đang nghĩ có cần cần học tập cách tư duy này của cậu không." Tống Tiếu Ngự rất nghiêm túc nói.

"Được, trả học phí." Huyền Huyễn nói giỡn.

Tống Tiếu Ngự bật cười, nghiêm túc hỏi: "Vậy cậu nghĩ Nghiêm Trạch là huyễn thính, hay nói dối?"

"Nói dối."

...