Huyền Hệ Liệt

Quyển 11 - Chương 19

Không xong, không xong, ngủ quên!

Hạ Nhược Hải ném đồng hồ báo thức sang bên, luống cuống tay chân bò dậy.

"Tiểu Quân, Tiểu Liễu, rời giường, thầy, thầy, rời giường, muộn rồi!"

Di? Người đâu?

Khi Hạ Nhược Hải đỉnh một đầu rối bời nhảy lên nhảy xuống, tiếng cười to thanh thúy của Văn Tiểu Quân từ phòng khách truyền đến: "Cậu là heo, bọn cháu đều đã dậy rồi! Ha hả!"

Hạ Nhược Hải vọt tới phòng khách nhìn, bọn nhỏ đều bên bàn ăn sáng, Trầm Dương mỉm cười nhìn cậu: "Mau đi đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng, bằng không sẽ muộn."

Hạ Nhược Hải đại quẫn.

Văn Tiểu Quân làm mặt quỷ, pha trò: "Cậu là heo, mặt trời phơi mông mới rời giường."

Hạ Nhược Hải hừ một tiếng, nói xạo: "Hôm nay trời đầy mây, không có mặt trời, cái gì mặt trời phơi mông, Tiểu Quân cháu dùng từ không thỏa đáng."

Văn Tiểu Quân gãi đầu, mặt đỏ, quay đầu hỏi Trầm Dương: "Cha Trầm, trời đầu mây không thể dùng mặt trời phơi mông sao?"

Trầm Dương sờ đầu thằng bé, "Đừng nghe Nhược Hải nói lung tung, cháu dùng từ không sai."

"Cậu thối!" Văn Tiểu Quân quay đầu muốn tìm Hạ Nhược Hải tính sổ, cậu thối của thằng bé từ lâu chạy đi đánh răng.

Văn Tiểu Quân siết chặt nắm tay nhỏ, tố khổ với Trầm Liễu bên cạnh: "Tiểu Liễu, cậu là đại phôi đản."

Trầm Liễu ừ một tiếng, không ngẩng lên đáp lại: "Cậu là tiểu bại hoại."


Văn Tiểu Quân ai oán, "Tiểu Liễu, cậu làm chi không để ý tôi? Cậu khi dễ tôi, cậu không giúp tôi, chúng ta là thanh mai trúc mã, hẳn phải cộng đồng đối phó kẻ địch."

Trầm Liễu chớp mắt, "Thế nhưng anh Hải không khi dễ tôi, hơn nữa, anh Hải là cậu của cậu, sao lại nói là kẻ địch, cha, con nói đúng không?"

"Đúng vậy, Tiểu Liễu nói đúng." Trầm Dương về phe con mình.

"Tiểu Quân là ngu ngốc." Trầm Liễu cho ra kết luận.

Văn Tiểu Quân trợn tròn mắt.

Nhìn Văn Tiểu Quân ra vẻ đáng thương đại thụ đả kích, Trầm Dương bỗng nhiên rất hiểu Hạ Nhược Hải vì sao luôn trêu cợt cháu ngoại trai này, chỉ vì biểu tình của Văn Tiểu Quân rất khôi hài.

"Thầy, sao anh không gọi tôi rời giường?" Hạ Nhược Hải như thật như giả oán giận.

Trầm Dương cười cười, "Tối qua cậu thức khuya, tôi định để cậu ngủ thêm tí, miễn cho hôm nay đi học không tinh thần, sau đó lại mượn cớ trốn học."

Trầm Dương vừa nói vậy, Hạ Nhược Hải bỗng nhiên nhớ tới mình tối qua hình như ôm Trầm Dương ngủ trên sô pha, thế nhưng hôm nay tỉnh lại là trên giường, vậy——

"Thầy, tối qua, tối qua——"

"Tôi ôm cậu về phòng, thật không ngờ cậu bộ dáng gầy teo còn rất nặng." Trầm Dương thoải mái mà nói, tránh khỏi Hạ Nhược Hải xấu hổ.

Thấy thái độ Trầm Dương tự nhiên, Hạ Nhược Hải thầm thở một hơi, "Thầy chê tôi nặng, đánh thức tôi nha."

"Chỉ là vài bước đường, cũng không mệt."


"Cha, nói gì vậy, sao con nghe không hiểu?" Trầm Liễu hiếu kỳ hỏi.

Hạ Nhược Hải ôm lấy Trầm Liễu, hôn mặt nó một cái, cười nói: "Nói Tiểu Liễu nặng, anh Hải sắp ôm không nổi."

"A! Cậu xấu, không được hôn Tiểu Liễu của cháu!" Văn Tiểu Quân oa oa gọi.

Hạ Nhược Hải càng muốn hôn, liên tiếp hôn mấy cái, chọc Văn Tiểu Quân giận đến hai mắt đẫm lệ.

Nhìn Hạ Nhược Hải bướng bỉnh cười to, Trầm Dương không khỏi nhớ tới câu "Thầy ơi, tôi thích anh" tối qua nghe, thằng bé thích mình, vậy mình đâu, đối Hạ Nhược Hải là cảm tình thế nào?

Trầm Dương mê võng.

...

Trầm Dương tiện tay đặt bao công văn lên bàn, nhìn đồng hồ, cũng là lúc lên lớp.

Uống một ngụm nước, anh cầm sách giáo khoa và giáo án đóng cửa phòng làm việc lại.

Vì nghĩ câu nói mớ tối qua của Hạ Nhược Hải, Trầm Dương có chút không yên lòng, ở chỗ rẽ không cẩn thận đụng một người, cả hai ngã xuống.

Trầm Dương cuống quít kéo người nọ dậy, thì ra là Lý Lam khoa lịch sử.

Lý Lam là đại mỹ nhân, đối tượng theo đuổi của rất nhiều giáo sư nam trong khoa.

Trầm Dương vội hỏi cô có sao không.

"Không sao cả. Thầy Trầm nghĩ chuyện gì nhập thần như vậy? Một người to đùng như tôi cũng không thấy?" Giọng Lý Lam dễ nghe êm tai, cảm giác như thiên âm.

Trầm Dương thuận miệng nói: "Nghĩ chuyện học sinh thôi."

Lý Lam ừ một tiếng, gật đầu, sắc mặt không thế nào tốt nói: "Thì ra anh đã biết chuyện học sinh của mình, tôi đang tính đi nói cho anh."

Trầm Dương ngẩn ra, "Chuyện học sinh của tôi? Học sinh của tôi xảy ra chuyện gì?"

Lý Lam kinh ngạc, "Anh chưa biết, anh——" Thân thể Lý Lam run nhè nhẹ, "Anh có một học sinh đã chết."