Huyền Hệ Liệt

Quyển 11 - Chương 13

Thần thanh khí sảng Huyền Huyễn vuốt cằm đánh giá các tiểu động vật xếp hàng trên sô pha, tự hỏi phải làm sao bắt chúng tận khả năng phát huy công dụng.

Nơi ánh mắt cậu xẹt qua, tiểu động vật không một cái không dựng tóc gáy, có loại rùng mình đại họa lâm đầu.

"Tiểu Nguyệt, chúng nhỏ như vậy, có thể làm gì? Không thêm phiền đã tốt rồi, còn trông cậy giúp đỡ." Nguyệt Vũ bên cạnh nhịn không được nói.

Ừ ừ... Bọn sóc chuột không ngừng gật đầu.

Nguyệt Vũ anh nói quá đúng, tuy lời không thế nào êm tai.

Huyền Huyễn nở nụ cười, xán lạn mà giảo hoạt khiến các tiểu động vật thấy như bị rận bò qua trên đầu, vừa đau vừa ngứa.

"Không thêm phiền đã tốt rồi? Chuyện này dưới sự lãnh đạo anh minh của tôi có thể nào xảy ra?"

Tê! Bọn tiểu hồ ly tập thể run lên.

"Tiểu Thỏ Tử có thể biến thành người, lại có thể bay, cho nên mày phụ trách lau cửa sổ và tủ âm tường, sô pha phòng khách, bất quá khi lau cửa sổ cẩn thận đừng bay ra ngoài dọa người."

Tiểu Thỏ Tử gật đầu.

"Cả nhà Tiểu Lục, ngô, phụ trách giặt khăn lau, xà điêu phụ trách vận chuyển. Về phần ba đứa Tiểu Hoa——" Huyền Huyễn hắc hắc hai tiếng, "Bọn mày phụ trách lau nhà."


Nguyệt Vũ lau mồ hôi, khiêm tốn thỉnh giáo: "Bọn Tiểu Lục giặt khăn lau thế nào, bọn Tiểu Hoa lại lau nhà thế nào?"

"Đơn giản, bọn Tiểu Lục là rắn, cuốn lấy khăn lau là có thể vắt, về phần bọn Tiểu Hoa, bọn mày lại đây, tao dạy cho."

Sóc chuột, tiểu hồ ly và cún Đen cọ cọ sát sát lết đến bên chân Huyền Huyễn.

Cậu trải khăn lau trên đất, đặt cún Đen vào, phân phó sóc chuột và tiểu hồ ly, "Rồi, bọn mày kéo Tiểu Hắc chạy là được, khi mệt thì đổi lại, Tiểu Hắc kéo hai đứa mày."

Sóc chuột, tiểu hồ ly và cún Đen hai mắt đăm đăm, vậy cũng được?!

"Thế nhưng Tiểu Nguyệt, chỉ sợ bọn Tiểu Hoa kéo không nổi Tiểu Hắc?" Nguyệt Vũ yếu ớt nói.

"Vậy đổi lại Tiểu Hắc hợp tác với xà điêu, Tiểu Hoa hợp tác với tiểu hồ ly, giặt khăn, vận chuyển do bọn Tiểu Lục toàn quyền phụ trách."

Các tiểu động vật trái nhìn phải, phải nhìn trái, cảm thấy trước mắt tối sầm, lôi điện đan xen.

Sóc chuột nhảy lên sô pha, xèo xèo nhìn Huyền Huyễn gọi.

"Tao và Nguyệt Vũ làm gì? Bọn tao phải giặt chăn, giặt rèm cửa sổ, vệ sinh nhà bếp, phòng tắm, buồng vệ sinh, phòng ngủ, muốn đổi với bọn tao không?"


Sóc chuột lập tức lắc đầu.

"Ha hả, cố gắng làm, đêm nay mời bọn mày ăn tiệc." Huyền Huyễn cười ha hả nói.

Các tiểu động vật ỉu xìu, nếu để chúng chọn giữa ăn tiệc, tổng vệ sinh và không ăn tiệc, không làm việc, chúng tuyệt đối giơ móng vuốt, giơ ngón chân, thậm chí giơ đuôi chọn cái sau.

Chúng là pet, lại vì sao biến thành tiểu lao công miễn phí? Có pet bi thảm như chúng sao?

Tuy không tình nguyện, thế nhưng dưới dâm uy của Huyền đại sư, bọn sóc chuột chỉ đành khổ ha ha làm việc.

...

Vừa nghe sẽ đi thăm anh sóc, Văn Tiểu Quân và Trầm Liễu hưng phấn, bọn họ vẫn nhớ thương sóc chuột của Huyền Huyễn.

Tuy Hạ Nhược Hải từng dẫn bọn họ vào tiệm pet, định nuôi một con sóc, thế nhưng hai đứa bé đều không thích, nói chúng thiếu xinh đẹp, thiếu khả ái.

Quả thật, so với sóc chuột, sóc ở tiệm pet thiếu linh khí.

Nghĩ tới có thể tìm sóc chuột chơi, Văn Tiểu Quân và Trầm Liễu cố ý mang theo đồ ăn vặt mình thích, chuẩn bị đưa cho nó.

Nhìn bọn nhỏ hưng phấn, Hạ Nhược Hải nhỏ giọng hỏi Trầm Dương: "Thầy, anh đã hỏi Huyền Huyễn có nhà không chưa, nếu không có, bọn Tiểu Quân chẳng phải rất thất vọng?"

Trầm Dương vỗ đầu, "Tôi không nghĩ tới điểm ấy, nếu đã ra ngoài, không thể làm gì khác hơn là thử thời vận."

Một nhà Trầm Dương rất biết chọn ngày, tự động đưa lên cửa làm người vệ sinh cho Huyền đại sư, ha hả...