Huyền Hệ Liệt

Quyển 10 - Chương 30

Trần Nặc siết chặt tay, tinh thần có chút hoảng hốt.

La Minh vừa lái xe, vừa thỉnh thoảng dùng khóe mắt chú ý anh.

Đèn đỏ sáng.

Xe dừng, ngón tay La Minh gõ tay lái, như lơ đãng nói: "Đừng lo lắng, mẹ cậu nói không chừng còn sống."

An ủi thình lình xảy ra khiến Trần Nặc kinh ngạc, sửng sốt một lát mới nói: "Cảm ơn —— cảm ơn."

La Minh vươn tay vỗ vai anh, cười cười.

Bình thường anh luôn quắc mắt trừng trừng, rất ít có một mặt ôn nhu, La Minh như vậy khiến Trần Nặc thấy rất không thích ứng, trong lòng bỗng nhiên có một loại ấm áp kỳ quái.

Vì che giấu mất tự nhiên của mình, Trần Nặc hỏi: "Chúng ta trước đi đâu hỏi?"

"Tùy tiện, không khác."

Trần Nặc mở văn kiện trên cùng, "Vậy nhà Trần Bình."

"Địa chỉ?"

"Đường Phạm Dương số 28 tòa nhà 5 phòng 403."


La Minh phanh gấp, suýt nữa đánh lên lan can đường đi bộ, thất thanh hỏi: "Cậu nói ở đâu?"

Đối phản ứng quá lớn của anh, Trần Nặc có một hồi ngây người, nửa ngày sau mới lập lại địa chỉ, bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Đây không phải tòa nhà sát vách chỗ tôi ở sao?"

Sắc mặt La Minh trắng bệch, chỗ quỷ quái kia nào có đường vào? Hơn nữa xem phản ứng hôm qua của Huyền Huyễn, không đi mới tốt.

Nhìn ra dị thường, Trần Nặc mẫn cảm hỏi: "Có vấn đề gì sao?"

La Minh lấy lại bình tĩnh, châm chước một hồi, quyết định nói thật: "Chỗ cậu ở, hôm qua tôi và Huyền Huyễn tới, là một mảnh đất hoang, căn bản không thể nào có người ở."

Trần Nặc thất kinh, "Đất, đất hoang? Sao có thể? Thế nhưng tôi, tôi vẫn ở đó? Điều đó không khả năng——"

La Minh đè lại vai Trần Nặc, nghiêm túc hỏi: "Cậu thật sự vẫn ở đó? Lẽ nào cậu không cảm thấy chỗ đó, ách, rất cổ quái?"

"Không sai, tôi ở đó." Trần Nặc gật đầu, thế nhưng giây tiếp theo anh bắt đầu không xác định, có chút mờ mịt nói: "Tôi nhớ không rõ lắm."

"Nhớ không rõ lắm? Sốt hồ đồ?" La Minh thất thố kêu to.

Trần Nặc hoảng loạn nói: "Tôi quả thật không nhớ gì, tôi vẫn nghĩ mình ở đó, tôi biết chỗ đó có rất nhiều đa, nhà cũng cũ, thang lầu chập hẹp, thường có nhện len lõi giữa các kẽ, thế nhưng không biết vì sao, khi cậu hỏi tôi có phải vẫn ở đó không, trong đầu đột nhiên có thanh âm nói cho tôi biết, tôi không phải ở đó, chí ít trước đây không phải, tôi lúc nào dọn tới? Trước đây ở đâu? Sao tôi không có ấn tượng gì? Vì sao sẽ vậy, tôi——"

Trần Nặc càng nói càng thấy sợ, anh có cảm giác kinh khủng ký ức của mình là giả tạo.

La Minh thấy anh hung ác cố sức đánh đầu mình, rất sợ anh đem mình đánh choáng, vội bắt lấy tay Trần Nặc không cho lộn xộn, "Cậu không muốn sống nữa sao, tự sát cũng đừng như vậy!"


Ánh mắt Trần Nặc bắt đầu tan rã, điều chỉnh tiêu cự thật lâu mới nhìn thấy La Minh, tỉnh tỉnh mê mê hỏi: "Cậu là La Minh?"

"Nói nhảm, bằng không cậu nghĩ là ai?" La Minh giận mắng.

"Tôi là ai? Tôi là người thế nào?" Trần Nặc kinh hoàng thất thố siết chặt tay La Minh, như một người đột nhiên mất đi ký ức, bắt lấy kẻ duy nhất biết quá khứ của mình.

Trần Nặc phản ứng quá mức khác thường, căn bản không phải giả, La Minh không khỏi khẩn trương, "Cậu là Trần Nặc, cậu, cậu không nhớ rõ sao? Thật không nhớ rõ?"

Không thể nào? Vừa nãy còn êm đẹp, sao có thể trong nháy mắt không nhớ rõ mình là ai?

"Không nhớ, tôi không nhớ."

Trần Nặc nhịn không được khóc, anh quả thật không nhớ được gì, chỉ nhớ rõ La Minh, nhớ rõ mình có thể dựa vào cậu ấy, tín nhiệm cậu ấy.

Anh sợ, sợ La Minh biến mất chỉ còn mình mình, anh kinh hoảng sống chết ôm La Minh không buông, hoảng sợ thét chói tai: "Cậu đừng đi, đừng đi, đừng rời khỏi tôi!"

La Minh suýt nữa bị Trần Nặc đột nhiên tinh thần thất thường siết chết, "Khái khái, cậu trước buông, buông tay, buông tay..."

Vậy mà Trần Nặc như phát điên càng ôm càng chặt, chết sống không buông, vì tự cứu, không kế để dùng La Minh không thể làm gì khác hơn là đánh ngất anh.

La Minh không kịp đẩy ra Trần Nặc ngất trên người mình, hai mắt trắng dã ngồi thở dốc trên ghế lái.

Con bà nó! Suýt nữa bị mưu sát!

Thật vất vả suyễn một hơi, La Minh mới có khí lực đỡ Trần Nặc đã ngất nằm sang bên.

Nhìn Trần Nặc môi trắng bệch thân thể run rẩy như bị ác mộng, ngẫm lại ngôn hành cử chỉ kỳ quái như tinh thần thác loạn vừa nãy của cậu, La Minh không khỏi dựng thẳng tóc gáy, lập tức không quản vụ án gì, lúc này, đưa thầy đồ đi bệnh viện khám mới là quan trọng nhất.

Một người, sao có thể đột nhiên nhớ không rõ mình là ai, hoàn toàn mất trí nhớ? Chẳng lẽ di chứng lần sốt cao kia?

Cho dù hôn mê, Trần Nặc cũng vô thức dựa vào La Minh, La Minh trấn an vỗ lưng anh, nhận mệnh nói: "Cho dù cậu thật sự mất trí nhớ, tôi cũng phụ trách chiếu cố cậu, ai, số khổ nha."