Huyền Giới Chi Môn

Chương 97: Gieo xuống tiêu ký

Thạch Mục vừa nghĩ đến đây, ngoảnh lại nhìn hai cự thú đang chém giết trên không trung, ánh mắt nhanh chóng quét qua mọi nơi tìm kiếm sinh vật có thể hạ tiêu ký.

Nhưng mà trên mặt đất xung quanh hắn ngoại trừ vài quái trùng trắng trắng mập mập đang nhúc nhích thì chỉ là một ít hài cốt nằm lả tả, không còn sinh vật nào khác hoạt động.

Những côn trùng này lớn cỡ chén ăn cơm nhỏ, có lẽ chui từ dưới mặt đất lên cắn nuốt những hài cốt nằm lả tả trên mặt đất kia.

“Chẳng lẽ chỉ có thể tìm một con côn trùng để hạ tiêu ký hay sao…” Hắn có chút im lặng nghĩ đến.

Ngay khi Thạch Mục đang lo lắng thì từ phía trước truyền đến một tiếng nổ mạnh ầm vang, hai quái thú khổng lồ vốn đang dây dưa cùng một chỗ thoáng cái đã tách ra, thi khuyển ba đầu khổng lồ chẳng biết tại sao lại bị đánh bay.

Cốt điểu màu đen hơi lung lay đứng dậy, quay đầu nhìn một bên cánh bị gãy, trong mắt lửa giận đại thịnh, trong miệng phát ra một tiếng kêu bén nhọn rồi mở lớn phun ra một đám gió lớn màu vàng.

Ầm ầm!

Một cỗ lốc xoáy màu vàng vừa thô vừa to bỗng nhiên ngưng tụ ra hung hăng oanh kích lên người thi khuyển ba đầu đang rơi xuống mặt đất, lại một lần nữa cuốn bay thân hình nó ra ngoài.

Đại quân khô lâu gần đó bị lốc xoáy màu vàng ảnh hưởng đến, qua một hồi cát bay đá chạy bị cuồng phong cuốn lên trời, điên cuồng ném về bốn phương tám hướng.

Rầm rầm rầm!

Hơn mười khô lâu binh sĩ vừa vặn rơi cách Thạch Mục không xa, rơi xuống nát bấy biến thành một bộ xương trắng bóng trên mặt đất, nhưng mà trong đó có một bộ khô lâu có vẻ hơi may mắn không hoàn toàn bị vỡ vụn, chẳng qua chỉ bị vỡ mất một đoạn cánh tay, lung lay đứng dậy.

Thạch Mục nhìn thấy vậy thì mừng rỡ, không chút do dự điều khiển thần thức phóng tới bộ khô lâu không trọn vẹn kia, trên đường đi không thể chờ đợi thêm liền thúc giục Câu Linh Thuật, một phù văn màu trắng nhàn nhạt tức thì lóe lên chui vào bên trong khe hở trên đầu lâu, khắc sâu lên thần hồn.

Khô lâu tàn khuyết có lẽ bởi vì ngã quá thảm nên lục diễm trong hốc mắt chập chờn lắc lư giống như sắp tắt, không chút chống cự tiếp nhận tiêu ký thần thức của Thạch Mục.

Thạch Mục vừa theo xuống tiêu ký thì thần thức bỗng nhiên tựa như hoảng hốt một hồi, lập tức ầm ầm tiêu tán hóa thành một ngũ sắc quang đoàn trong suốt, dùng tốc độ không thể tưởng tượng nổi kích bắn về phía xa.


Bích diễm trong mắt khô lâu cụt tay hơi lóe lên, quanh thân phát tán khí tức bạo ngược, thoáng một cái đã biến mất vô tung vô ảnh.

Nó ngẩn ngơ đứng tại chỗ, có chút mờ mịt nhìn về phía hai đại quân khô lâu đang liều mạng chém giết phía xa.

Một lát sau, khô lâu cụt tay chợt xoay người, từng bước một rời khỏi chiến trường.



Bên trong mật thất dưới mặt đất chỗ ở của Cúc Bàn Tử, Thạch Mục đang khoanh chân ngồi bỗng nhiên thân thể chấn động một cái, hai mắt đột nhiên mở ra, thần thức rõ ràng đã quay về thân thể.

Hắn thở một hơi thật dài, tinh thần lực do hao tổn quá độ nên có hơi chút mỏi mệt, bất quá trong mắt hắn lộ ra một tia mừng rỡ.

Trong lần đầu tiên thăm dò vị diện khác đã thành công hạ xuống tiêu ký thần thức, mặc dù chỉ là một khô lâu bình thương nhưng so với côn trùng gì đó thì tất nhiên là đã mạnh hơn nhiều, đã vượt hơn so với mong muốn.

Thạch Mục lặng yên vận chuyển Uẩn Thần Thuật, tinh thần hao tổn bắt đầu chậm rãi khôi phục.

Một lát sau, thân thể to mập của Cúc Bàn Tử ở đối diện chấn động mạnh một cái, cũng thức tỉnh lại. Trên khuôn mặt mập mạp kia cũng tràn đầy thần sắc vui mừng, hiển nhiên lần này cũng có được thu hoạch lớn.

“Nhìn bộ dáng Cúc sư thúc thì tựa hồ cũng thu hoạch được rất nhiều a!” Thạch Mục đứng lên, cười ha hả.

“Hắc hắc, coi như cũng được a! Tâm tình ngươi tựa hồ cũng không tệ, không lẽ trong thời gian ngắn như vậy thực sự đã thành công hạ xuống tiêu ký thần thức sao?” Cúc Bàn Tử thu hồi bộ dáng tươi cười, có chút kinh ngạc nói.

“Đệ tử đã thành công giao xuống tiêu ký thần thức lên một khô lâu.” Thạch Mục cũng không giấu giếm, thản nhiên nói.

“Hảo tiểu tử, xem ra ngươi cũng rất có thiên phú hồn sư nha, mặc dù khô lâu chỉ là một trong những sinh vật cấp thấp nhất ở trong Tử Linh Giới, nhưng với trình độ thuật sĩ học đồ như ngươi cũng không phải thi pháp thành công được.” Cúc sư thúc sờ sờ cằm, tấm tắc kêu kỳ lạ với Thạch Mục.

“Có thể là do vận khí không tệ a.” Thạch Mục cười nhẹ một tiếng.


Cúc sư thúc cười hắc hắc một tiếng, cũng không hỏi nhiều hơn nữa, đem đám khí cụ bày trận dưới mặt đất cẩn thận thu về.

Mấy khối trung phẩm linh thạch khảm nạm ngoài rìa trận pháp hiện giờ hào quang đại giảm, xem ra linh lực bên trong tiêu hao không sai biệt lắm.

Thạch Mục thấy vậy không khỏi líu lưỡi.

Những linh thạch kia chính là trung phẩm linh thạch a, mức độ ẩn chứa linh lực tinh tuần không phải linh thạch hạ phẩm có thể so sánh được, kết quả lần thí nghiệm này của Cúc sư thúc gần như đã tiêu tốn sạch linh lực trong đó.

Cuối cùng hắn cũng hiểu ra, vì sao mọi người đều nói thuật sĩ là một chức nghiệp đốt tiền rồi.

“Nhìn thần sắc của ngươi, có phải muốn thử triệu hoán khô lâu kia rồi a?” Cúc Bàn Tử đột nhiên nghĩ tới cái gì, tự tiếu phi tiếu hỏi lại một câu.

“Sư thúc minh giám, mong sư thúc có thể đem triệu hoán chi pháp phần sau truyền thụ.” Thạch Mục vốn đang sững sờ, sau đó xin lỗi trả lời.

Cúc Bàn Tử cũng không nói gì cả chỉ nhẹ gật đầu dẫn theo Thạch Mục ra khỏi thạch thất, đi ra gian phòng phía ngoài.

Cúc Bàn Tử lại để cho Thạch Mục đợi một hồi mới lấy ra một cuốn sách hơi mỏng từ trong phòng, cùng một bình sứ hơi mờ đưa cho Thạch Mục.

Trong bình sức chứa đầy một loại chất lỏng màu vàng nhạt, hiện tại còn có chút bong bóng khí bốc lên, mơ hồ còn có một cỗ mùi chua xót thẩm thấu ra ngoài.

“Phương pháp triệu hoán đều ghi rõ trong cuốn sách nhỏ này, trong bình là nọc độc của Hóa Kim Tích. Ngàn vạn lần phải nhớ kỹ, lúc sử dụng phải cực kỳ cẩn thận, chỉ cần dính một chút lên người thôi cũng có thể làm cho xương cốt của ngươi lập tức tiêu tán đi hết đấy!” Cúc sư thúc thần sắc nghiêm nghị nhắc nhở.

“Đa tạ sư thúc đã chỉ điểm.” Thạch Mục cẩn thận thu hồi cái chai lại, lập tức lật mở cuốn sách nhỏ ra.

Phía trong có ghi chép phương thức bố trí một trận pháp triệu hoán, pháp trận này thoạt nhìn cũng không quá phức tạp, Thạch Mục miễn cưỡng có thể hiểu được, chẳng qua tài liệu bố trí trận pháp cũng không hề ít, hơn nữa giá trị lại xa xỉ.

Ở cuối cuốn sách còn có một pháp thuật tên là Thông Linh Quyết, Thạch Mục nhìn qua một chút, có lẽ là một loại pháp quyết khế ước nào đó.

“Cúc sư túc, cái này chính là Thông Linh Quyết ư?” Ánh mắt Thạch Mục lóe lên hỏi lại.

“Bên trên là trận pháp triệu hoán đem sinh vật dị giới triệu hoán đến giới này, nhưng nếu muốn biến nó thành linh sủng thì cần phải dùng Thông Linh Quyết để ký kết pháp khế nô bộc với sinh vật bị triệu hoán đến, bằng không đến lúc đám thần thức tiêu ký lúc trước tán loạn mất sẽ không còn cách nào cảm ứng được đối phương nữa. Một khi ký kết pháp khế, lần sau triệu hoán đối phương đến đây cũng không cần phải bố trí trận pháp nữa, chỉ cần dựa vào lực lượng của pháp khế cũng có thể trực tiếp triệu hoán nó đến đây. Nhưng nếu muốn sinh vật dị giới lưu lại bên người lại cần tiêu hao tinh thần lực không ngừng, còn tùy thuộc vào thực lực mạnh yếu của đối phương thì độ tiêu hao tinh thần lực cũng khác nhau. Nếu như một khi ngươi tiến giai lên Linh giai Thuật sĩ liền có thể giống như ta đem một ít sinh vật nhỏ yếu giữ lại bên người thời gian dài để sai sử.” Cúc Bàn Tử giải thích thêm một chút.

“Thì ra là thế…” Lần này Thạch Mục lại phải giật mình rồi.

“Nhưng mà ta phải nhắc nhở ngươi, sinh vật dị giới đa phần rất bướng bỉnh, muốn làm cho nó ký kết pháp khế nô bộc với ngươi cũng không phải là chuyện dễ dàng. Nếu không còn chuyện gì khắc thì ngươi hãy rời đi a! Ta còn có chuyện quan trọng phải làm.” Cúc sư thúc nhắc nhở thêm một câu rồi không khách khí hạ lệnh đuổi khách, quay người đi vào bên trong.

Thạch Mục hơi cúi khom người cảm ơn một câu, sau đó thu sách lại, quay người rời khỏi nơi đây.