Huyền Giới Chi Môn

Chương 51: Hắc Viêm Lệnh



Nghe được cự hán nói như vậy, thần sắc đám thiếu nam thiếu nữ ở đây mỗi người mỗi khác. Có người giật mình, vui sướng đan xen, lại có người mặt đầy sợ hãi.

Riêng Thạch Mục, trong lòng hắn cũng là hơi hơi vui vẻ.

"Bổn môn tuy rằng cổ vũ các đệ tử tranh đấu lẫn nhau, nhưng vẫn có không ít môn quy muốn các ngươi phải tuân thủ. Chút nữa ta dẫn các ngươi đi nhận đồ, lúc đó mỗi người sẽ được phát một quyển sổ tay ghi môn quy. Ta khuyên các ngươi tốt nhất là nên ngoan ngoãn học thuộc lòng nó, nói không chừng sẽ có lúc nhờ đó mà cứu được một mạng nhỏ của các ngươi. Mặt khác, bởi vì là đệ tử mới nhập môn, còn chưa có đủ năng lực đi tranh đoạt với đám đệ tử cũ, cho nên mỗi người các ngươi đều có một kỳ miễn đấu, thời hạn là một năm. Có nghĩa là trong một năm mới nhập môn này, các ngươi không cần chủ động tham gia các kỳ thi đấu lớn, nhỏ của bổn môn. Người khác cũng không thể chủ động khiêu chiến các ngươi dù với bất cứ lý do gì. Nếu có kẻ ép buộc các ngươi, các ngươi cứ việc tìm đến Chấp Pháp Đường. Sẽ có người thay các ngươi ra mặt. Đương nhiên, nếu đám ngươi tự nguyện, hoặc là không có chứng cứ gì mà dám chạy tới Chấp Pháp Đường khiếu nại lung tung thì lại là chuyện khác nữa." Lúc Chu Cuồng nói tới câu sau cùng, trên mặt gã lộ ra nét thâm ý sâu sắc.

Các thiếu nam thiếu nữ ở đây đều là tinh anh được lựa chọn để gia nhập Huyền Vũ Tông, mỗi người tự nhiên đều không ngu ngốc. Hầu như trong nháy mắt, tất cả đều nghe hiểu ý tứ trong lời nói của cự hán. Sắc mặt không ít người lại một lần nữa đại biến.

"Đệ tử của bổn môn nói chung chia ra làm ba cấp bậc: Giáp, Ất, Bính. Mỗi cấp bậc đều có một bảng danh sách xếp hạng riêng. Đẳng cấp không giống nhau, xếp hạng không giống nhau thì nhận được tài nguyên tu luyện tự nhiên cũng khác nhau một trời một vực. Ở kỳ thi đấu nhỏ ba tháng một lần, chỉ có thể khiêu chiến cùng cấp. Tại kỳ thi đấu một năm một lần mới có thể khiêu chiến vượt cấp. Ban đầu tất cả đệ tử mới nhập môn đều là đệ tử cấp Bính, cấp thấp nhất. Ngoài ra, nếu sau này có ai trong các ngươi rơi xuống gần chót trong bảng xếp hạng cấp Bính, lại có suy nghĩ vò đã mẻ lại sứt, nghĩ rằng không phấn đấu nữa cũng không sao thì ta khuyên các ngươi nên bỏ lối suy nghĩ này đi. Bởi vì bổn môn ngoại trừ đám đệ tử bình thường ra, còn có vô số hạ nhân, tạp dịch. Trong số đó cũng không thiếu gì hạng người bất phàm. Vào kỳ thi đấu lớn mỗi năm một lần, trong môn đều từ đám hạ nhân, tạp dịch này chọn ra ba mươi người mạnh nhất thay thế ba mươi tên đệ tử xếp hạng cuối cùng của cấp Bính. Hắc hắc, một năm sau, có khi trong các ngươi đã có người đánh mất thân phận đệ tử bình thường, trở thành một kẻ hạ nhân không chút địa vị nào ấy chứ." Chu Cuồng miệng khẽ nhếch, chứa một tia ác ý nói.

Thạch Mục nghe đến đó, trong lòng rùng mình. Loại quy định này của Hắc Ma Môn, thật sự là rất ngoan độc. Có loại quy định nghiêm khắc thế này, đám đệ tử dù lười biếng đến cỡ nào cũng phải liều mạng dốc sức tu luyện, gia tăng thực lực của chính mình.

Những thiếu nam thiếu nữ khác nghe xong, lại thêm một vài người mặt bắt đầu phát xanh.

"Tốt rồi, những gì có thể khuyên bảo các ngươi ta đều đã nói cả. Còn chi tiết về các kỳ thi đấu nhỏ, kỳ thi đấu lớn mỗi năm một lần, xếp hạng thành tích hay việc khiêu chiến các ngươi quay về tự đọc lại môn quy liền rõ ràng. Dựa theo quy định, ta hiện tại có thể trả lời kỹ càng cho các ngươi ba cái vấn đề. Ai muốn hỏi? Có thể mở miệng." Cự hán sờ sờ cái cằm, nói như vậy.


"Ba vấn đề, tại hạ trước muốn biết một điều: tu vi bây giờ của Chu sư huynh là gì? Là đệ tử cấp bậc nào? Xếp hạng ra sao?" Một tên thiếu niêm đứng trong đám người, trước tiên lớn tiếng hỏi.

Thạch Mục nghe được câu hỏi này, lập tức trở nên chăm chú. Người này hỏi như vậy, cũng coi như là có chút tâm cơ. Ít nhất nếu Chu Cuồng trả lời, từ đó liền có thể đoán được trình độ đại khái của đệ tử Hắc Ma Môn.

"Hắc hắc, vấn đề này hỏi thật hay, ta cũng không sợ nói cho các ngươi biết. Ta là Hậu Thiên trung kỳ, đệ tử cấp Ất, xếp hạng thứ bốn mươi chín." Chu Cuồng nghe hỏi xong, cười hắc hắc, không ngờ lại rất thoải mái nói ra cảnh giới cùng tu vi của mình.

"Bổn môn có khoảng bao nhiêu đệ tử? Ở các cấp, danh ngạch đệ tử mỗi cấp có bao nhiêu?" Một thanh âm thanh thuý vang lên, là một vị thiếu nữ nhìn có chút nhút nhát, e lệ.

"Đệ tử các cấp của bổn môn nếu tính hết thì nhân số rất lớn. Đệ tử cấp Giáp có mười tên, địa vị tương đương với đệ tử chân truyền ở các môn phái khác. Đệ tử cấp Ất thì có một trăm lẻ tám tên. Còn về đệ tử cấp Bính sao? Ta cũng không cẩn thận điều tra nữa. Trước kia có khoảng hơn ngàn người. Nhưng dạo gần đây bổn môn mở rộng sơn môn thu nạp đệ tử, hai năm qua chắc cũng phải tăng lên gấp đôi đi." Cự hán sờ lên cái cằm, nhìn như tùy ý trả lời.

Sau khi hai vấn đề đều nhận được hồi đáp, đám người lại trở nên rối ren xao động. Tất cả đều đang ngẫm lại ý vị trong câu trả lời của cự hán.

"Chu sư huynh, ta muốn hỏi một chút. Trong môn không có chiếu cố đặc thù nào dành cho Huyết mạch giả sao? Dù sao võ giả huyết mạch có ưu thế thiên phú hơn hẳn võ giả bình thường là điều quá rõ ràng." Thạch Mục bỗng nhiên mở miệng.

Lời này vừa mới nói ra, có vài người tinh thần nhất thời chấn động, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào Chu Cuồng.

"Chiếu cố đặc thù? Ngươi có biết, trong mười ba vị Phong chủ cấp Tiên Thiên, tám Đại trưởng lão, hai vị phó môn chủ của bổn môn, có bao nhiêu người là võ giả huyết mạch không? Chỉ có ba người mà thôi. Mà người có thực lực mạnh nhất bổn môn hiện nay, Đại trưởng lão-người đã tiến nửa bước vào Địa giai trong truyền thuyết, cũng không phải là một gã võ giả huyết mạch. Lúc trước tư chất của Đại trưởng lão cũng vô cùng bình thường, Đại trưởng lão đã từ một đệ tử bình thường, đi từng bước một cho tới ngày hôm nay. Đương nhiên, ưu thế thiên phú của Huyết mạch giả, bổn môn cũng sẽ không làm như không thấy. Vào kỳ thi đấu lớn diễn ra mỗi năm một lần, các tiền bối Tiên Thiên của bổn môn sẽ thường xuyên hiện thân tuyển ra kẻ có tư chất hơn người thu làm đệ tử thân truyền, có không ít Huyết mạch giả được chọn, từ đó một bước lên trời. Ngoài ra, bổn môn còn thiết lập Huyết Kinh Các, chuyên dành cho Huyết mạch giả. Bên trong cất chứa một vài công pháp, võ kỹ đặc thù chỉ Huyết mạch giả mới tu luyện được. Hơn nữa lượng Ma Viêm Lệnh cần để đổi lấy những công pháp, võ kỹ này chỉ bằng một nửa so với võ công bình thường." Cự hán sau khi khoát khoát tay chặn lại, nhàn nhạt trả lời.


"Thì ra là thế, đa tạ sư huynh đã giảng giải." Thạch Mục gật gật đầu, ngậm miệng không nói nữa.

Mấy người khác cũng ghi nhớ kỹ ba chữ Huyết Kinh Các vào trong lòng.

"Ba vấn đề ta đã trả lời xong. Các ngươi có thấy cái nhà đá bên kia không? Đó chính là chỗ ở của đệ tử mới nhập môn. Hiện bên đó có hơn một nửa là trống không. Lát nữa các ngươi có thể tuỳ ý chọn một gian ở lại. Còn bây giờ thì theo ta đi nhận lấy quần áo cùng phần tài nguyên trong một năm của đệ tử nhập môn." Chu Cuồng giơ tay chỉ về một khu vực cách ngọn núi xa nhất, đầy những kiến trúc thấp bé rồi nói như vậy. Sau đó nhấc Lang Nha Bổng lên, quay người hướng một con đường đi đến.

Nửa khắc đồng hồ sau.

Tại phía trước một toà lầu các không lớn lắm đứng một đám thiếu nam thiếu nữ, hiện trong tay ai cũng đang ôm một cái bọc không nhỏ, Chu Cuồng đứng ở trước mặt bọn họ, lạnh lùng nói ra:

"Trước khi đi, ta lại cho các ngươi một lời khuyên cuối cùng, cũng là cảnh báo. Là đệ tử, vô luận thuộc đẳng cấp nào đi chăng nữa thì vật trọng yếu nhất trong tất cả các tài nguyên luôn là Hắc Viêm Lệnh. Hiện tại các ngươi mỗi tháng chỉ được lĩnh một miếng Hắc Viêm Lệnh. Có nó, các ngươi mới có thể đến Tàng Kinh Các đổi lấy công pháp võ kỹ mình muốn học. Nếu không có nó, về sau ở Hắc Ma Môn cũng chỉ có nước bị người khác giẫm đạp lên mà thôi."

Sau khi nói xong lời này, cự hán nhấc Lang Nha Bổng gác lên đầu vai, không lưu luyến gì đi nhanh về phía xa.

Một đám thiếu nam thiếu nữ thấy vậy, không khỏi nhìn nhau, mắt to trừng đôi mắt nhỏ.

Thạch Mục sờ thoáng qua thứ đồ vật nào đó có hình dáng dài, mảnh khảnh trong cái bọc mình đang cầm, trên mặt hắn như có điều suy nghĩ. Thân hình khẽ động, trước tiên đi về hướng khu nhà đá mà Chu Cuồng đã chỉ lúc nãy.

Những người khác thấy như vậy, bừng tỉnh đại ngộ. "Xoạt xoạt" một cái, cả đám cũng cùng nhau di chuyển. Thậm chí có vài người vì quá gấp gáp, trực tiếp chạy chậm qua.