Huyền Giới Chi Môn

Chương 49: Hắc Ma Thập Tam Phong

*Tên chương có nghĩa là mười ba ngọn núi Hắc Ma ấy ạ.


"Có thể khiến Kim tiên tử tự mình xuất thủ đối phó tại hạ, Dư mỗ bị hắc ma xà cắn một miếng thì đã là cái gì? Chỉ hi vọng tiên tử về sau nhớ cẩn thận một chút, đừng quên đi đêm lắm rồi cũng sẽ có ngày gặp ma đấy!" Dư Thiên Cơ nhìn Kim Tiểu Thoa, trấn định lại rất nhanh. Hắn âm trầm nói xong hai câu, tay áo cuộn lên một cái, đột nhiên cuồng phong gào thét, thổi mạnh đến mức hai mắt của tất cả mọi người không thể mở ra nổi. Tiếp theo có một bàn tay cuốn lên, lộ ra một thứ như cái khay tròn, chớp lên một cái, thân hình liền biến thành một điểm sáng đột ngột biến mất hút trong gió...

Một tiếng roi thanh thúy.

Cuồng phong trong phòng đột ngột dừng lại.

Kim Tiểu Thoa chẳng biết tự lúc nào đã đứng trên mặt đất, trong tay xuất hiện một chiếc roi da đen nhánh, bên ngoài phủ đầy gai xanh.

Vị trí mà trước đó Dư Thiên Cơ vừa đứng đột ngột xuất hiện một vết roi rõ rành rành.

Thạch Mục thấy vậy thì không khỏi hít vào một hơi khí lạnh.

Mặt sàn này là dùng thiết mộc ngàn năm tạo thành nha, lúc trước Mã Phi Vân lấy dao găm đâm chọc điên cuồng cũng không xi nhê gì. Kết quả nàng này chỉ tiện tay vung một roi đã có thể lưu lại dấu vết sâu nhường ấy.

Có thế thấy được sự đáng sợ của ả.

"Ta ghét nhất thuật sĩ phong hành, vừa thấy không ổn liền chạy nhanh nhất, chẳng có tí thú vị nào." Kim Tiểu Thoa quệt miệng, cổ tay rung lên, chiếc roi da màu đen lập tức bay vòng trở lại, biến mất trong tay ả không thấy bóng dáng đâu nữa.

Theo bóng nàng xoay người, một khối ngọc bội nào đó trong tay áo vừa chạm vào liền vỡ. Lập tức có hắc khí cuốn lấy toàn thân ả, đột nhiên biến thành một nữ tử kiều diễm với dáng người cực kì nóng bỏng.

Gương mặt vẫn là khuôn mặt của Hàn Tương Tú lúc trước, thậm chí càng thêm xinh đẹp khiến người ta mê mẩn, nhưng dáng người lại trở nên đầy đặn cực kì, đặc biệt là đôi gò bồng đảo cực kì nảy nở, khiến người ta vừa nhìn liền miệng đắng lưỡi khô, rất khó có thể dời mắt khỏi đó. (TND, tưởng mình đang dịch sắc hiệp!!!)

"Ba người các ngươi cảm thấy so với lúc trước kia, ta giờ có phải hấp dẫn hơn hẳn không? Ha ha, ta nhớ rõ nha, hai người các ngươi lúc trước còn nhìn lén ta rất nhiều lần đấy!" Cặp mắt như làn thu thủy của Kim Tiểu Thoa chuyển động lúng liếng, liếc qua đám người Thạch Mục một cái, rồi tựa tiếu phi tiếu hỏi một câu.

Hai thiếu niên tóc xoăn miệng rộng đã choáng váng ngất ngây từ lâu, giờ nghe nàng ta nói như vậy thì sắc mặt đột nhiên tái đi.

Trong lòng Thạch Mục cũng triệt để bó tay, hắn cũng ngậm chặt miệng không nói.

Kim Tiểu Thoa thấy vậy, lập tức đổi sang bộ dạng cười mỉm vô hại.


Đúng lúc ấy, cuộc giao đấu bên ngoài lâu thuyền cũng dừng lại. Một lát sau, đại hán áo lam cùng một người áo đen đeo mặt nạ hổ.

"Kim sư muội, lần này thực sự phiền muội đến đây. Nếu không thì vị tinh giai thuật sĩ như Dư Thiên Cơ kia thực sự không phải kẻ mà hai người bọn ta có thể đối phó được. Đại hán áo lam vừa trông thấy Kim Tiểu Thoa thì đầy mặt tươi cười lên tiếng.

Người áo đen ở bên cạnh, mặc dù đeo mặt nạ không nói thêm gì, nhưng vừa nhìn thấy Kim Tiểu Thoa thì ánh mắt y liền không dời đi nữa, là một thứ ánh mắt nóng bỏng trần trụi.

"Ta đây cũng là phụng lệnh của sư phụ mới tới giúp các ngươi một phen thôi. Lần này Dư Thiên Cơ bị hắc ma xà của ta cắn một cái, khi trở về cho dù giữ được tính mạng thì cũng không tránh được một hồi bệnh nặng đâu."

"Nghe nói Dư Thiên Cơ từ lúc bắt đầu học pháp thuật của thuật sĩ phong hành đến giờ, cùng lắm mới chỉ có ba chục năm ngắn ngủi, đã có thể tiến cấp tới tinh giai thuật sĩ, thật sự là thiên tài thuật pháp số một số hai của cả ba nước chúng ta. Dù chỉ có thể làm chậm lại một nửa năm tu luyện của hắn thôi thì sư muội cũng đã lập được đại công cho bản môn rồi." Đại hán áo lam cười đáp lời.

"Hi vọng thực sự có thể trở ngại việc tu luyện của hắn thêm chút nữa. Cốt sư huynh, ngươi dùng loại ánh mắt này nhìn tiểu muội, phải chăng là rất muốn ta? Nếu như là vậy, sau khi trở về không bằng ngươi đến thẳng chỗ sư phụ ta cầu hôn đi?" Kim Tiểu Thoa trước đáp lại đôi câu như vậy, sau đó làn thu ba chuyển về phía người áo đen, làm như tùy ý cười nói.

"Kim sư muội nói đùa, ta vốn chỉ coi ngươi như muội muội ruột, sao dám mong ước xa vời như vậy chứ? Cốt Hổ đội mặt nạ, nghe thấy lời này của nàng thì lập tức giật mình dời ánh mắt mình đi, cuống quýt giải thích.

"Đồ nhát gan! Được rồi, mặc dù chúng ta có thể đuổi đi truy binh của Huyền Vũ Tông, nhưng bây giờ vẫn còn đang ở trong cảnh nội của Đại Tề, tuyệt đối không được lơ là. Bây giờ lập tức lên đường thôi! Chỉ có về tới nội môn, chúng ta mới có thể an tâm triệt để!" Kim Tiểu Thoa bĩu môi một cái, sau đó ra lệnh chẳng hề do dự.

Hai người đại hán áo lam tất nhiên là không có ý kiến gì.

Cho nên sau khi bọn họ thương lượng vài câu xong liền rời khỏi phòng, đại môn lại bị khóa lại một lần nữa.

Ba người họ từ đầu đến cuối cũng không thèm liếc đám người bọn Thạch Mục lấy một cái.

Thạch Mục thấy vậy thì thở phào một hơi, hai thiếu niên tóc xoăn miệng rộng cũng thả lỏng thần sắc.

Đúng lúc ấy, trong đám những thiếu nam thiếu nữ đã hôn mê bắt đầu có người rên rỉ, tựa hồ sắp tỉnh... Đúng là đan dược của Dư Thiên Cơ lúc trước có hiệu lực rồi.

"Thạch huynh đệ, hay là ngươi giải thích hết thảy cho những người khác đi. Xem ra chúng ta không đến Huyền Vũ Tông được, chỉ có thể gia nhập Hắc Ma Môn rồi. Cái này, nói không chừng lại là phúc mà không phải họa đấy!" Thiếu niên tóc dài mi thanh mục tú cười khổ một tiếng nói với Thạch Mục như vậy.

"Chuyện này không có vấn đề, chỉ là những chuyện liên quan đến Hắc Ma Môn, tại hạ muốn thỉnh giáo hai vị một chút. Ta thấy hai ngươi có vẻ không rối rắm lắm về chuyện gia nhập Hắc Ma Môn nhỉ." Thạch Mục trầm ngâm một lát rồi chậm rãi hỏi.

Thiếu niên tóc dài và đồng bọn của y liếc nhau một cái, hơi gật đầu rồi mở miệng nói thẳng:


"Chuyện của Hắc Ma Môn, không cần giữ bí mật với ai. Đó là một trong Song Môn, sánh vai với Phong Hỏa Môn của Viêm Quốc, thực lực gần như tương xứng với Huyền Vũ Môn. Về phần các quốc gia cướp đoạt đệ tử nhập môn của nhau, thì trước kia cũng đã từng xảy ra nhiều lần rồi..."

...

Nửa tháng sau.

Phía Bắc Viêm Quốc, trong một đầm lầy cực lớn được bao phủ đầy các loại chướng khí.

Đám người Thạch Mục cộng với khoảng trăm thiếu nam thiếu nữ nữ, chia nhau ra ngồi trong những cái giỏ trúc treo hai bên hơn mười sinh vật trông như những con trâu nước khổng lồ, chậm rãi đi trong nước bùn.

Hơn mười con trâu nước khổng lồ này, thân thể trông thì to lớn khác thường, nhưng bốn vó lại lóe lên ánh sáng màu vàng, đi lại trong đầm lầy mà không hề bị chìm lún, hệt như đi trên đất bằng vậy.

Hai người là đại hán áo lam và Cốt Hổ ở phía trước nhất, mỗi người cưỡi trên một con thằn lằn cực lớn, nhưng lại không thấy bóng dáng của cô ả Kim Tiểu Thoa đâu cả.

Một đoàn người yên tĩnh đến lạ thường, chỉ có thể nghe được tiếng oàm oạp do trâu nước khổng lồ bước trên nước bùn phát ra mà thôi.

Lúc này, phía trước đột nhiên xuất hiện một màn sương mù cực dày, thoạt nhìn còn thấy ngũ thải ban lan, diễm lệ dị thường.
*Ngũ thải ban lan: năm màu vang xanh đỏ trắng đen.

Đại hán áo lam nhìn thấy màn sương mù này lại thở phào một hơi, đột nhiên khoát tay một cái, hơn mười con trâu nước phía sau lập tức ngoan ngoan dừng lại.

Cốt Hổ ở bên cạnh kia lấy từ trong ngực áo ra một khối trúc bài màu tím, trong miệng nói lẩm bẩm gì đó một hồi rồi lập tức khua thẳng về phía màn sương mù phía trước một cái.

"Phù!" Một tiếng.

Một cột sáng màu trắng túa ra từ trên thân trúc bài, sương mù lập tức được tách ra, phía trước lộ ra một thông đạo nhìn như mặt đất thịt.

Đại hán áo lam thúc giục thằn lằn khổng lồ dưới chân, nghênh ngang dẫn đầu đi trước, trâu nước đằng sau cũng đi theo.

Cốt Hổ đi sau trót như định cản phía sau.

Hơn nửa ngày sau.

Trong một phiến rừng rậm có rất nhiều loại cây kì quái sinh trưởng, Thạch Mục cùng thiếu niên tóc dài được một lão giả áo đen thân hình cao lớn dẫn theo, nhảy thoăn thoắt từ đại thụ này sang đại thụ khác, như cơn gió không hề ngừng lại lấy một khắc.

Lúc ấy, hai mắt Thạch Mục có chút đăm chiêu nhìn về phía xa.

Ở phía bìa rừng cách đó không xa, có hơn mười ngọn núi đen trông như cột trụ chống trời, mơ hồ đứng sừng sững ở đó.

"Khà khà, hai tên nhóc các ngươi thấy rồi đó, phía trước chính là sơn môn của bản môn, Hắc Ma Thập Tam Phong. Chỉ cần đi vào trong này thì các ngươi đã là đệ tử của Hắc Ma Môn ta. Huyền Vũ Tông cũng không còn bất cứ quyền gì để đòi hỏi các người trở lại." Lão giả áo đen đột nhiên phát ra tiếng cười khiến cho người ta phải nổi da gà.

Phía sau lão, cách đó không xa, đột ngột xuất hiện mười mấy hắc y nhân không ngừng nhảy lên trên các ngọn cây, trong tay cũng dẫn theo những thiếu nam thiếu nữ khác.