Huyền Giới Chi Môn

Chương 223: Bán đứng

Dịch: Deeno
Biên: nila32

“Lưu trưởng trấn, chuyện với Thú Sơn Tông là sao vậy?” Thạch Mục hỏi.

“Ài, nói ra thì rất dài dòng, Lâm Sơn Trấn của chúng ta…” Lão trưởng trấn lắc đầu, vừa đi vừa nói.

Thông qua trưởng trấn giảng giải, Thạch Mục đã hiểu thêm một chút về trung tâm đại lục. Hóa ra Lâm Sơn Trấn là một thị trấn nhỏ nơi biên giới của Tống quốc, một quốc gia nhỏ nằm phía đông của Lục Sơn Vương Triều. Thú Sơn Tông của Tống quốc tình cờ phát hiện ra Lâm Sơn trấn tựa lưng vào sườn núi, gần đây lại có một mỏ Linh Thạch nên mới phái người tới chiêu mộ dân cư trong trấn đi vào núi khai thác Linh Thạch.

Bởi vì Thú Sơn Tông trả thù lao cho những người vào đào mỏ rất cao nên những trai tráng trong trấn đều tranh nhau đi hết làm cho thị trấn có một thời gian khá thịnh vượng. Sau đó, dân cư trong trấn dần phát hiện ra những người đi đào mỏ chỉ có một phần bình an trở về, còn lại phần lớn đều chết một cách khó hiểu. Tuy rằng Thú Sơn Tông đều đền bù tổn thất cho những gia đình này rất lớn, hơn thế lại tăng thù lao khai khoáng thêm rất nhiều nhưng qua một thời gian, dân số trong trấn giảm mạnh, trai tráng cũng ngày thưa thớt thì không còn người nào muốn đi đào khoáng nữa.

Gần đây nghe nói Lục Sơn Vương Triều có một buổi lễ long trọng ba mươi năm mới tổ chức một lần. Những quốc gia, tông môn xung quanh đều cống hiến rất nhiều Linh Thạch lên trên vì thế nên mấy năm gần đây Tống quốc đều gióng trống khua chiêng thúc đẩy việc đào khoáng. Kết quả là những môn phái bên trong đều phái người tới lấy giá cao gấp hai lần lúc trước để thuê người, mạnh mẽ ép buộc người dân đi đào khoáng cho họ. Mặc dù Thú Sơn Tông chỉ là một tiểu tông phái trong trung tâm đại lục nhưng bên trong Tống quốc nhỏ bé này thì họ là một tông môn rất có địa vị, thế nên người trong trấn bị oan ức cũng không biết phải tìm đâu để giãi bày.



Vừa đi vừa nói chuyện hai người đã đi tới một tiệm cơm cao hai lầu gần đấy.

Trưởng trấn quay đầu nhìn về phía Thạch Mục thở dài một hơi rồi nói:

“Thạch đại hiệp, Thú Sơn Tông có rất nhiều cường giả, chỉ là người trông coi mỏ khoáng thôi cũng đã mạnh hơn so với Hướng sứ giả kia rất nhiều rồi, theo ta thì ngươi dùng cơm xong thì nên rời khỏi Lâm Sơn Trấn đi”

“Cảm ơn ý tốt của trưởng trấn” Thạch Mục đáp lại.

Lão trưởng trấn lắc đầu không nói gì thêm nữa, dưới sự dìu đi của nam tử gầy nhỏ kia đi vào quán ăn, Thạch Mục cũng bước theo sau đi vô.

Tiệm cơm nhìn có vẻ sạch sẽ nhưng mấy cái bàn đều đã cũ nát hết. Mặc dù chỉ là một vài món ăn dân dã nhưng nửa năm gần đây Thạch Mục cũng không có được ăn một bữa cơm ngon nào nên hắn cùng vơi Thải nhi ăn như cuồng phong bão táp, rồng thôn hổ yết*, sức ăn rất kinh người làm cho trưởng trấn ngạc nhiên không thôi.
*Rồng thôn hổ yết: ăn như rồng như hổ.

Ăn xong trưởng trấn kiên quyết không thu tiền cơm nên Thạch Mục cũng không dài dòng thêm. Cơm nước no nê xong Thạch Mục đi theo lời giới thiệu của trưởng trấn đến một khách sạn khá ổn ở đây. Kiến trúc của khách sạn cùng những tòa nhà khác tương đối giống nhau. Bên trong có ba gian phòng, hai gian kia đều trống không, không có người ở làm cho khách sạn này vô cùng an tĩnh, lạnh lẽo. Đối với điều này Thạch Mục khá là thỏa mãn.

….

Trên thị trấn, trong một cái sân khá là sang.


“Phụ thân, Bạch đại nhân chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này đâu, đợi đến khi hắn tìm đến cửa thì tên Thạch Mục kia chắc chắn không đánh lại được đâu. Chuyện này là do hắn gây ra, không khéo Bạch đại nhân giận chó đánh chúng ta thì phải làm sao bây giờ?” Nam tử gầy gò ngơ ngác nhìn lão trưởng trấn đang ngồi trên ghế nói.

“Trí nhi, cam chịu số phận đi. Người Lâm Sơn Trấn chúng ta hưng thịnh là nhờ núi, đến cuối cùng chết cũng chính vì điều này thôi.” Lão trưởng thôn đầu đầy tóc trắng lắc đầu than thở.

“Hài nhi có một biện pháp để cho trấn ta tránh được tai họa lần này” Nam tử kia đảo mắt nói.

“Biện pháp gì? Chẳng lẽ ngươi….” Lão trưởng trấn đứng phắt dậy, cánh tay chỉ vào mặt nam tử.

“Phụ thân, nếu như Bạch đại nhân đã không bỏ qua cho Thạch Mục kìa thì chúng ta hãy chủ động mật báo cho Bạch đại nhân về hành tung của hắn, cũng coi như là tỏ rõ lập trường rồi, chắc bọn hắn sẽ không truy cứu chúng ta nữa đâu. Mặt khác, ta từng nghe người ta nói trên người Thuật Sĩ đều mang theo Linh Thạch, tên Thạch Mục này là Thuật Sĩ thì chắc hẳn hắn cũng mang theo không ít Linh Thạch đâu. Đến lúc đó không chừng Bạch đại nhân cao hứng liền miễn cho trấn chúng ta phải đi đào khoáng thì không phải là bữa cơm trước mặt sao. Dù sao quanh đây cũng không chỉ có mỗi trấn của chúng ta, thiếu đi mười mấy người trấn ta thì cũng không sao cả.” Nam tử gầy gò nhỏ giọng nói.

“Không được, loại chuyện lấy oán trả ơn thế này sao chúng ta có thể làm, như vậy sẽ bị trời phạt đấy.” Lão trưởng trấn gạt đi ý nghĩ này.

“Phụ thân, việc này liên quan đến toàn bộ Lâm Sơn Trấn của chúng ta, trên trấn có rất nhiều người ngoài miệng thì không nói nhưng thực tế đều có suy nghĩ như vậy. Theo ta biết thì bọn A Minh đều đã chạy đến khu mỏ báo tin rồi.” Nam tử hạ giọng nói.

“Các ngươi…” Lão trưởng trấn đặt mông ngời xuống mặt ghế, tâm trạng nhất thời ảo não không nói nổi lời nào.

Nam tử gầy gò thấy cha mình không nói nữa thì khóe miệng khẽ mỉm cười yên tâm lui ra ngoài.

Ngay trong đêm đấy, ánh trăng sáng ngời, toàn bộ Lâm Sơn Trấn vốn có kiến trúc xinh đẹp từ bên ngoài giờ giống như khoác lên mình một lớp bạc nhẹ.

Lúc này Thạch Mục đang ngồi trong phòng trọ của mình, hai chân khoanh lại nhắm mắt tu luyện. Đột nhiên, trong lòng hắn khẽ rung động, một hình ảnh xuất hiện trong đầu hắn.

Đây là một nhóm mười sáu võ giả cầm trường thương mặc áo da thú vọt vào cửa lớn của khách sạn. Bên ngoài có một nam tử áo đen và một nam tử gầy nhỏ đang khúm núm.

Thạch Mục đứng dậy đẩy cửa phòng đi ra ngoài, đứng lẳng lặng bên trong khách sạn.

Sau một lát, có một bóng người lóe lên ngoài cửa, một người trung niên mặc áo da thú thân hình cao lớn đi đầu nhảy vào bên trong khách sạn. Gã nhìn thấy Thạch Mục đứng lẳng lặng trong sân thì khẽ nao nao trong lòng, bước chân hơi chậm lại tiến về phía Thạch Mục. Ngay sau đó, những người sau lưng gã lập tức trào lên, chia ra hai bên xung quanh tạo thành ba thương trận loại nhỏ, mỗi trận được hợp bởi năm người, bao vây Thạch Mục vào giữa. Khí tức trên người trung niên mặc áo bào da thú rất cường đại, hiển nhiên là một cường giả Tiên Thiên sơ kỳ. Còn những người vây quanh Thạch Mục thì có ba người dẫn đầu là Hậu Thiên hậu kỳ, còn lại đều là trung kỳ hết.

Trong số ba gã hậu kỳ có một gã Thạch Mục từng gặp rồi, chính là gã mắt tam giác, lúc này hắn đang đứng sau lưng Thạch Mục.

“Không nghĩ tới hóa ra các hạ là một võ giả Tiên Thiên, chẳng trách dám nhúng tay vào việc của Thú Sơn Tông chúng ta. Tại hạ là Bạch Thiếu Phong của Thú Sơn Tông, không biết tôn tính đại danh* của các hạ là gì.” Trung niên mặc áo bào da thú vừa nói vừa tiến lên một bước.
* Tôn tính đại danh: Đại khái là tên tuổi ấy mà.

Nghe thấy lời ấy, gã nam tử mắt tam giác khẽ run run.


“Ngươi thắng ta sẽ nói cho ngươi biết”. Thạch Mục nói.

“Tốt, một lời đã định.” Bạch Thiếu Phong cười to nói.

Vừa dứt lời, hắn đạp chân một cái, cả thân hình như mãnh thú gào thét nhào tới Thạch Mục. Trường thương trong tay lóe sáng lên ánh bạc, thân thương được một màu bạc dày đặc bao phủ mãnh liệt đâm về phía trước. Một con báo màu bạc dài hơn một trượng từ đầu thương bắn ra mang theo một luồng khí hung sát nhắm thẳng hướng Thạch Mục đánh tới.

Đồng thời ba cái tiểu thương trận xung quanh cũng lóe sáng màu xanh, trên đầu mỗi mũi thương đều phát sáng rồi nhanh chóng tụ lại một điểm ở giữa, một đầu sói màu xanh dần hiện ra từ đó. Trận pháp xoay chuyển, ba đầu sói xanh lao lên xé gió vây công Thạch Mục từ ba phía, khóa hết tất cả đường lui của hắn.

Thạch Mục đứng yên một chỗ không nhúc nhích, tay trái sáng lên ánh sáng trắng, phía ngoài cơ thể hiện lên một tầng hộ thuẫn màu xanh, đồng thời tay phải hắn đưa về phía sau rút Vẫn Thạch Hắc Côn ra. Hắc Côn trong tay hắn nổi lên một tầng sáng xanh nhạt. Thạch Mục vung tay lên, bóng côn trùng trùng hiện ra đánh về phía con sói bên trái đang lao tới. Ngay giây phút ấy, hắn quay đầu há miệng phun ra năm luồng khí trắng vào bóng sói bên phải.

Oanh!

Con báo màu bạc chạm vào vòng sáng bảo hộ của hắn liền biến thành ngân quang sáng lóa, hộ thuẫn màu xanh nhạt bị ngân quang rung động liên hồi, ánh sáng của nó cũng mờ đi không ít nhưng vẫn không bị tiêu tán đi. Lúc này, bóng côn trùng điệp và năm tia bạch khí cũng đánh tan đi hai đầu sói bên trái phải rồi.

Âm thanh va chạm vang lên liên tiếp.

Hai đầu sói bị nổ tung, mười bóng người điều khiển phía sau giống như bị quả tạ lớn đánh bay ra bên ngoài, ngã lăn ra đất bất tỉnh. Cùng lúc đó, bóng sói cuối cùng cũng nhào tới sau lưng Thạch Mục.

“Oanh” một tiếng lớn vang lên.

Hai màu xanh trắng hòa quyện vào nhau, tiếng sói tru gầm lên rồi tắt ngỏm, vòng sáng bảo hộ lại nhạt đi rất nhiều, gần như trong suốt nhưng vẫn không tan.

Lúc này, Thạch Mục quay người, miệng hé mở bắn ra năm đạo bạch khí nữa.

Ầm!

Thương trận của tên mắt tam giác đứng ngay gần đó nên bị đánh cho tan tác, người trong trận đều bị đánh bay ra ngoài, té xuống đất ngổn ngang, bất tỉnh. Lúc này, Thạch Mục cảm giác được đỉnh đầu có pháp lực dao động, giữa không trung xuất hiện vòng sáng đen lan tỏa bao phủ lấy hắn bên trong như một cái lòng thú.

Cùng lúc này, Bạch Thiếu Phong cũng động thủ, lao về phía Thạch Mục. Trường thương trong tay hắn sáng lên màu bạc chói lòa, đầu thương to ra gấp năm lần, ngân quang xẹt qua đâm xuyên vào cái lồng màu đen nhắm thẳng vào Thạch Mục.

Thạch Mục hiện giờ bị nhốt trong lồng, không thể nào tránh né nổi. Nhưng hắn hét lớn một tiếng “ Sát!”

Đoản côn trong tay hắn sáng lên màu xanh chói lòa, cánh tay vung lên, tầng tầng lớp lớp côn biến ảo trước mặt hắn giống như bảy ngọn núi lớn chồng chất lên nhau đón lấy ngọn thương màu bạc đang đâm tới kia. Bóng côn đầu tiên chạm vào đầu thương lập tức phát ra một lực lượng kinh khủng, màu xanh chói mắt, ngọn thương màu bạc bị rung lên kịch liệt. Không chờ đợi gì, bóng côn thứ hai thứ ba cũng nối gót đánh tới.

“Oanh, long long” tiếng nổ lớn vang lên.

Ngọn thương màu bạc cuối cùng cũng tán loạn, man lực theo cán thương truyền đến làm Bạch Thiếu Phong hít thở không thông, liên tiếp lùi về phía sau ba bước mới ngừng lại được. May mà có lồng thú màu đen cản lại khiến đối phương không thể truy kích, còn bốn ngọn núi xanh tạo bởi bóng côn đập thẳng vào cái lồng đen kia.

“Oang! Oanh! Đùng! Đùng” những tiếng nổ liên tiếp vang lên.

Bóng côn nổ tung tạo một luồng sáng xanh chói lòa làm cho lồng đen rung lắc không thôi. Ngay lúc này, vô số phù văn màu đen lưu chuyển chớp tắt một hồi làm cho cái lồng lại ổn định lại.

“Ha ha, ngươi bị Khốn Thú Phù giam cầm rồi, nếu không có thực lực cỡ Tiên Thiên hậu kỳ trở lên thì đừng hòng nghĩ cách thoát khỏi.” Bạch Thiếu Phong ổn định lại thân mình, cười lên ha hả.