Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 530: Diễn trò [4]

Edit: Ring.

Càng đừng nói đến mùi thuốc tràn ngập khắp phòng, hiển nhiên là đã uống thuốc được một thời gian rồi.

Mà bên giường, một nữ tử tóc như mây, nhìn không rõ mặt lại đang cúi đầu im lặng rơi nước mắt. Nếu không phải Vương Ngự sử thấy bả vai nàng run run thì chắc còn chưa biết nàng đang khóc.

Nữ tử này hiển nhiên chính là Bùi Giang thị, kế thất của Bùi Vũ Khâm.

Vương Ngự sử thấy bộ dáng cả nhà thê thảm như vậy thì cũng không đành lòng: “Tiên sinh a, mới chỉ mấy ngày không gặp thôi mà sao ngài… ngài lại bệnh thành như vậy?”

“Một lời khó nói hết a!”

Bùi Vũ Khâm tựa hồ cũng cảm khái, sau đó hình như lại nghĩ đến chuyện gì thương tâm nên lại ho một tràng dài.

Đợi đến khi hắn bình ổn lại thì cũng đã qua thời gian một chén trà nhỏ.

“Yên nhi, nàng… nàng ra ngoài một lát đi. Ta… ta có chuyện nói với Vương đại nhân.”

“Dạ, tướng công!”

Giang Mộ Yên lập tức nhu thuận sắm vai một kế thất đáng thương trong nhà phú quý thật hoàn hảo, nàng cúi đầu chậm rãi bước ra ngoài.

Tuy từ đầu tới cuối không lớn giọng nói câu nào nhưng những gì nên để Vương Ngự sử nhìn thấy, nàng đều thể hiện rõ hết. Thí dụ như sự tiều tụy hay nước mắt và vẻ ủy khuất trên mặt.

Vì thế, một màn kịch lại được người Bùi gia diễn y như thật.

Một canh giờ sau, khi Vương Ngự sử bước ra từ phòng Bùi Vũ Khâm, sự thoải mái cùng đắc ý lúc đến của hắn đã sớm mất tăm, chỉ còn lại đầy bụng tâm sự cùng những suy nghĩ sâu xa. Khiến Giang Mộ Yên tránh trong góc tối nhìn mà cười thầm không ngừng, mà đám người Bùi Dạ Tập thì chỉ bĩu môi.

Chỉ bằng đám người này sao có thể đấu lại lão quỷ Giang Mộ Yên không biết thật ra đã sống bao nhiêu năm kia? Bùi Dạ Tập cũng không tin đời trước nàng mới hai mươi tám tuổi. Hắn thấy nàng còn gian trá hơn lão hồ li trong ngoài khác biệt là cha hắn đến mấy chục lần. Cha hắn cũng sắp ba mươi bảy rồi, nữ nhân này mà chỉ có hai mươi tám thôi sao?

Hừ, thiên tài mới tin!

~

Lại nói, Vương Ngự sử vừa ra khỏi Bùi gia, gần như là lập tức về phủ thay quan bào rồi lên xe ngựa vào cung cầu kiến Thiên Tử.

Mà lúc này trên long án của Đông Vân đế đang bày hai báo cáo của các mật thám mà Đông Vân quốc xếp vào Tây Lãnh và Bắc Ngung. Trên đó viết từ đầu xuân, hai nước đã bắt đầu có những dị động bất thường, hình như đang chuẩn bị tiến hành chuyện lớn gì đó. Thậm chí mùa xuân năm nay, Bắc Ngung đế còn dùng hai mươi vạn lượng đến Nam Tinh quốc mua một vạn con tuấn mã về.

Mọi người đều biết trong tứ quốc, chỉ có Bắc Ngung là có biên giới hai bên giáp biển, còn lại một mặt là miễn cưỡng giáp với Đông Vân và Tây Lãnh. Hơn nữa xem tình huống thì rõ ràng là giáp với Đông Vân nhiều hơn.

Mà Bắc Ngung đế cố tính lại thời điểm mấu chốt này bỏ tiền mua một vạn con tuấn mã. Tuy trên danh nghĩa là để huấn luyện thị vệ hoàng cung nhưng tới một vạn tuấn mã lận a, sao có thể chắc chắn là đó không phải đại biếu cho một vạn chiến mã?

Như vậy Bắc Ngung đế đang chuẩn bị làm cái gì? Có khi nào là đang dòm ngó, muốn gây bất lợi cho Đông Vân quốc hay không?

Dù sao nếu so khí hậu thì trong tứ quốc, Đông Vân là thuận lợi nhất. Nhưng nếu so địa thế dễ thủ khó công thì Đông Vân cũng là chiếm ưu thế ít nhất.

Bản thân Đông Vân đế dã tâm rất lớn, lấy bụng ta suy bụng người nên cũng cảm thấy nhất cử nhất động của người khác đều cổ quái. Bởi vậy hắn gọi hết lục bộ thượng thư đến tiểu thư phòng nghị sự. Mọi người đều đang đoán xem Bắc Ngung đế và Tây Lãnh đế rốt cuộc muốn làm cái gì.

Đang lúc rối rắm, hoàn toàn không biết ý đồ hai nước kia thì tiểu thái giám đến bẩm báo nói Vương Ngự sử cầu kiến!

Đông Vân đế nhướn mày, biết Vương Ngự sử đã đến Bùi gia, giờ tới đây sợ là đi phục mệnh. Bất quá hắn bây giờ cũng không đếm xỉa tới chuyện Bùi gia nữa. Cái tên Bùi Vũ Khâm khó chơi kia muốn thế nào thì cứ như vậy đi. Chờ hắn điều tra rõ ràng hướng đi của hai nước Tây Lãnh và Bắc Ngung rồi mới quay đầu kiếm cớ xử lý Bùi gia của hắn sau. Lần này khiến hắn đường đường là Thiên Tử mà lại phải mất mặt như vậy, hắn sao có thể để Bùi gia tiếp tục tồn tại cho được?

Nhưng mà nghĩ lại, Vương Ngự sử này bình thường cũng là người hay có nhiều chủ ý. Dù sao chúng thần trước mắt thảo luận đã nửa ngày mà vẫn chưa có kết luận chính xác, còn không bằng gọi hắn vào nghe thử suy nghĩ của hắn xem thế nào.

Chính vì ý niệm này nên cuối cùng Vương Ngự sử cũng được triệu vào chứ không bị từ chối đứng chờ ngoài cửa.

Kết quả, Đông Vân đế còn chưa kịp nói chuyện hai tin tức kia cho Vương Ngự sử nghe thì Vương Ngự sử đã mang những gì hắn vừa nói chuyện với Bùi Vũ Khâm ở Bùi gia bày ra trước một bước.

Lúc này, đừng nói quần thần nghe vậy thì nghẹn họng nhìn trân trối mà sự nhẫn nại vốn chẳng có bao nhiêu của Đông Vân đế cũng chính thức xài hết.

Long án bị đập một cái thật mạnh, rung rung khiến trà trong chén cũng đổ ra ngoài.

“Làm càn! Bùi Vũ Khâm này thật sự là ăn gan hùm mật gấu rồi, còn dám đòi triều đình đưa tiền? Hắn thật nghĩ hắn có chín cái đầu sao? Hay là triều đình của trẫm thiếu Bùi gia của hắn thì liền sập?”

Thì ra chuyện Vương Ngự sử nói không phải gì khác, hắn quanh co lòng vòng quy kết sự ‘khó xử’ không thể mở cửa buôn bán của Bùi Vũ Khâm bây giờ cho vấn đề không có tiền.

Đương nhiên, sự ‘khó xử’ đó cũng không phải tự Vương Ngự sử nghĩ ra mà là Bùi Vũ Khâm vừa kịch liệt ho khan vừa nói cho hắn.