“Hắn nói rất đúng. Bùi Ngu và Lâm Quỳnh Hoa đã rời khỏi Bùi
gia. Dạ Tập cũng bởi vì ta mà ra tự lập môn hộ. Tần Hồng Diệp và mẹ con
Bùi Huyền lại vì ta mà bị đẩy đến Tây viện. Những chuyện này tuy không
phải ta trực tiếp gây ra nhưng không thể phủ nhận rằng đều có liên quan
đến ta.
Trong cảm nhận của bọn họ, ta chính là hung thủ khiến Bùi gia chia năm xẻ bảy, người một nhà lại không thể ở cùng nhau như hiện nay.
Oán hận trong lòng họ đối với ta đâu chỉ có một chút.
Chuyện hôm nay tuy là vô tình nhưng cũng khiến Bùi Huyền cảm
thấy mất mặt, khó xử. Ta bức một Bùi Huyền thành thật, đôn hậu thành bộ
dạng đáng sợ như vừa rồi, có phải ta đã làm quá rồi không?”
Giang Mộ Yên nhịn không được bắt đầu kiểm điểm lại những hành động mình đã làm từ sau khi đến thế giới này tới giờ.
Nàng đã sớm hiểu rằng một người sống trên đời là không thể nào
được tất cả mọi người yêu thích. Nhưng nếu sống mà để đại bộ phận mọi
người chán ghét, xem mình như cái đinh trong mắt thì cũng có nghĩa là
nàng làm người quá thất bại rồi.
Bùi gia xem như một xã hội thu nhỏ. Mà trong nhà này, ngoại trừ Vũ
Khâm, Hồng Nguyệt và Thanh Thư là đứng bên nàng, giúp đỡ, chăm sóc, che
chở nàng thì hình như tất cả những người khác đều không thích nàng.
Đương nhiên có thể là do sự xuất hiện của nàng phá hủy mộng đẹp của
rất nhiều người, giấc mộng được đến vinh hoa phú quý. Nhưng nàng không
hề làm chuyện gì chân chính tổn thương đến bọn họ a. Ngược lại, người
năm lần bảy lượt bị tổn thương chính là nàng, chẳng lẽ như vậy còn chưa
đủ sao?
Bọn họ muốn tài phú của Bùi gia, muốn địa vị được mọi người tôn kính. Còn nàng, nàng chỉ muốn bảo hộ người mình yêu, như vậy là sai sao?
Giang Mộ Yên cảm thấy vô cùng hoang mang.
Không phải nàng đang hối hận sau những cố gắng mấy ngày nay, nàng chỉ thấy lo sợ, bất an mà thôi. Nếu trong đầu những người đó vẫn không
ngừng cho rằng nàng là trở ngại của bọn họ, vẫn cố ý đối phó với nàng
nữa thì một ngày nào đó, Vũ Khâm sẽ vì bảo hộ nàng mà khiến toàn bộ Bùi
gia cuối cùng chỉ còn hai người họ.
Nếu thật sự có ngày đó, liệu Vũ Khâm có cảm thấy cô đơn cùng hối hận
hay không? Hối hận vì đã buông bỏ tất cả những thân nhân khác của chàng
chỉ vì một mình nàng?
Bùi Vũ Khâm không biết trong đầu Giang Mộ Yên đang nghĩ đến chuyện
gì, hắn chỉ biết rằng hắn không thích vẻ u buồn, thương cảm giống như
đang sầu bi vô tận trên mặt Yên nhi lúc này chút nào.
“Yên nhi, nàng không có làm gì sai hết, mỗi câu nàng nói đều
chính xác, người làm sai vốn là Bùi Huyền. Nó làm tổn thương lòng tự
trọng của một nữ tử trước mặt mọi người, hơn nữa còn nói dối, vốn không
phải phẩm hạnh nên có của một người đọc sách. Mấy câu nàng nói nó đều
đúng.
Càng quá đáng là chính nó không những không tự kiểm điểm lại
hành vi của mình mà còn nói những lời tổn thương đến nàng như vậy, lại
càng sai. Mà Yên nhi nàng, nếu nàng tức giận vì Bùi Huyền, ta cũng không hề cho rằng nàng như vậy là hẹp hòi. Nhưng nếu nàng hoài nghi không
biết chuyện mình làm có sai hay không thì ta lại không đồng ý.
Chuyện Lâm Quỳnh Hoa, tin chắc không ai không biết người sai
là ả. Nàng cuối cùng lại không nhẫn tâm trừng trị, ngược lại còn để Ngu
nhi dẫn ả đi. Lòng dạ rộng rãi như vậy, mọi người chắc chắn đều hiểu,
không khen nàng đại nhân đại lượng thì thôi, sao có thể oán hận nàng?
Mà Tần Hồng Diệp và Vân Ái Liễu, tuy chuyển đến Tây viện
nhưng những gì nên có, nên cho, bọn họ nào thiếu thứ gì? Ngay cả mấy
khúc vải hiếm ta đưa riêng cho nàng, nàng cũng bảo Thanh Thư và Hồng
Nguyệt mang một phần đến Tây viện, còn muốn sao nữa?
Làm người phải biết có chừng mực chứ không phải lòng tham
không đáy, chỉ muốn những thứ không thuộc về mình. Yên nhi, đây là đạo
lý nàng giúp ta hiểu được. Trong lòng ta biết rất rõ vì sao bọn họ lại
nhắm vào nàng như vậy, đơn giản đều là nhìn chằm chằm vị trí gia chủ
tiếp theo của Bùi gia này thôi! Nhưng bọn họ có ai biết chủ vị nhà này
há đã là chuyện tốt?”
Bùi Vũ Khâm nhịn không được lộ ra mấy phần mệt mỏi “Phải biết gây dựng sự nghiệp dễ, giữ vững sự nghiệp mới là khó. Không phải ta
luyến tiếc gia sản ngàn vạn này, một ngày nào đó ta cũng sẽ chết, cũng
sẽ mệt, mặc kệ là mệt mỏi hay chết đi, những tài phú này ta không thể
mang theo, đều lưu lại cho hậu nhân. Nhưng giờ ta vẫn còn sống, sống rất khỏe mạnh, bọn họ đã muốn tranh giành ngay dưới mắt ta rồi sao?
Đúng là lòng người không đáy! Cho nên Yên nhi, nàng đừng bất
an, đừng tỏ vẻ đau buồn như vậy. Chúng ta không làm gì sai hết, sai là ở bọn họ. Chúng ta không có lỗi với người khác, đều là người khác có lỗi
với chúng ta!”
Trong mắt Bùi Vũ Khâm đột nhiên lộ ra mất phần đau thương, sâu xa, giống như đã quyết tâm “Yên nhi, lần trước ta đã hỏi nàng nếu chúng ta không ở Phỉ Thúy thành nữa,
nàng có bằng lòng theo ta đi đến địa phương khác sống không. Hiện tại ta rất nghiêm túc hỏi lại một lần nữa, chân trời góc biển, có phải Yên nhi đều nguyện ý đi cùng ta?”
“Vũ Khâm, chàng định làm gì?”
Giang Mộ Yên bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không thích hợp. Gần như
lập tức, vẻ hoang mang trên mặt nàng biến mất, chỉ còn lại sự lo lắng,
thân thiết, nàng sợ Vũ Khâm sẽ làm chuyện gì dại dột.
“Yên nhi, nàng chỉ cần trả lời ta là được.” Bùi Vũ Khâm không đáp, ngược lại kiên trì muốn nghe được câu trả lời từ miệng Giang Mộ Yên trước.
Giang Mộ Yên tuy cảm thấy lo lắng trong lòng nhưng vẻ mặt vẫn kiên định như trước, nàng gật đầu “Phải, chàng đi đâu ta liền đi theo đó. Chúng ta sinh tử cũng không rời!”