Edit: Ring.
Đến lúc này, Giang Mộ Yên cuối cùng cũng hiểu được nguyên nhân vì sao hôm sinh nhật Vũ Khâm, khi Vân Ái Liễu đề cập đến chuyện Bùi Huyền sắp
cưới Vương Minh Châu thì tất cả mọi người đều bất ngờ, biểu tình lại có
vẻ vui sướng khi người gặp họa.
Đây đã không còn là một chút chênh lệch giữa ngoại hình đẹp và xấu
nữa mà căn bản chính là Hoàng tử Thiên nga cùng với cô nương Cóc a.
Giang Mộ Yên không tin là chính Bùi Huyền lại nguyện ý cưới Vương Minh Châu.
Khó trách Vũ Khâm dám khẳng định Vương gia sẽ không hối hôn. Dù sao ở thời đại này, một nữ nhân dù có tài hoa đi nữa nhưng nếu bộ dáng nàng
lại khiến người ta không dám khen tặng đến thế này thì chắc cũng rất khó gả đi được, huống chi còn là gả cho một thiếu gia tuấn mỹ con nhà giàu.
Vương gia có thể có được hôn sự với Bùi Huyền đã muốn là phúc tu luyện từ kiếp trước.
Lại nói, không phải Giang Mộ Yên muốn đánh giá người ta qua vẻ bề
ngoài nhưng chỉ bằng một cái nhìn, lại thêm cách nói chuyện của Vương
Minh Châu, nàng không cảm thấy Vương tiểu thư này sẽ là một tài nữ thi
từ ca phú, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông. Bởi vì trên người nàng ta không có một chút gì gọi là khí độ của người đọc sách. Giang Mộ Yên
thật sự có chút khó hiểu, không biết cái danh tài nữ của nàng là ở đâu
ra.
Bất quá ở đây dù sao cũng là trước cửa lớn Phỉ Thúy lâu, người đến
người đi, đã có không ít ánh mắt dừng trên người bọn họ. Tuy không phát
ra tiếng nghị luận quá lớn nhưng Giang Mộ Yên cũng biết mọi người xung
quanh đang đánh giá hai người họ.
Vì sợ bị người ta xem xét như bình hoa và khỉ, Giang Mộ Yên nhẹ giọng nói “Vương tiểu thư quá khách khí rồi. Nghe tài danh của Vương tiểu thư đã
lâu, vẫn muốn gặp mặt một lần. Hôm nay vừa vặn tướng công muốn đến quý
phủ gặp lệnh tôn, Mộ Yên liền năn nỉ tướng công mang ta đi theo, là muốn gặp Vương tiểu thư. Vừa khéo, tuy ở quý phủ không thấy nhưng cuối cùng
cũng gặp được. Có điều ở đây không phải nơi thích hợp nói chuyện, chúng
ta vào trước, tìm một nhã gian, vừa dùng cơm vừa tán gẫu thế nào?”
“Vậy đương nhiên rất tốt. Tân thẩm thẩm quả nhiên tâm tư tinh tế, Minh Châu lập tức đi an bày!”
Nói xong, thân thể to lớn như một quả cầu kia liền dùng một tốc độ
khiến Giang Mộ Yên thấy mà kinh ngạc chen vào Phỉ Thúy lâu, chạy về phía quầy. Khi còn cách một khoảng đã nghe nàng la lớn “Chưởng quầy, mau chuẩn bị một gian nhã phòng lớn cho tiểu thư ta, người ta muốn ăn cơm với thúc thúc, thẩm thẩm!”
Giang Mộ Yên nghe xong thì trên trán lại rớt thêm một giọt mồ hôi.
Thừa dịp Vương Minh Châu đang nói chuyện với chưởng quầy, nàng nhịn
không được nhíu mày nói “Vũ Khâm, hôn sự này chàng nghĩ có thể làm được sao? Ta không tin Bùi Huyền lại thích vị tiểu thư Vương gia này!”
Bùi Vũ Khâm lại chỉ thong dong mỉm cười, bình tĩnh nói “Ta
biết. Bất quá đây là quyết định của bản thân Huyền nhi, không ai ép nó.
Biết Vương Minh Châu như vậy nhưng nó vẫn đáp ứng hôn sự. Chẳng lẽ Yên
nhi cảm thấy Huyền nhi làm thế là vì xuất phát từ tình yêu với Vương
Minh Châu sao?”
Giang Mộ Yên đương nhiên hiểu được ý trong lời này của Bùi vũ
Khâm. Nhưng mà cho dù là hôn sự xuất phát từ lợi ích đi nữa thì lấy điều kiện của Bùi Huyền hoàn toàn có thể tìm được một nhà rất tốt, cũng
không nhất định phải là Vương Minh Châu mới được a!
Chẳng lẽ bởi vì Vương Minh Châu là thiên kim Ngự sử, có thể cho Bùi
Huyền một bước lên mây, không cần thi cử nên hắn mới gật đầu?
Đỡ dược ba mươi năm phấn đấu thật sự quan trọng như vậy sao? Ngay cả đại sự chung thân của mình cũng có thể mang ra để đánh đổi?
“Được rồi, Yên nhi, đây là quyết định của Huyền nhi, chúng ta làm
trưởng bối chỉ có thể tôn trọng, sau đó giúp nó xác định hôn sự này
thôi. Về phần cuộc sống sau này của chúng như thế nào, đó không phải vấn đề chúng ta có thể quản.
Ít nhất đổi một cách nghĩ thì tuy Vương Minh Châu không có dung mạo,
dáng người nhưng ít nhất cũng có tài học. Huyền nhi cũng đọc sách nhiều
năm rồi, hai người hẳn sẽ tâm linh tương thông ở một mức độ nhất định!
Huống chi ở thế giới này, gần như tất cả mọi người đều dựa vào mệnh
cha mẹ, lời bà mối mà thành thân, sau đó cả đời tương kính như tân. Tình huống như vậy chỗ nào cũng có, không phải tất cả đều không hạnh phúc
hết, đại đa số mọi người vẫn làm bạn cùng nhau qua cả đời.
Dù sao định nghĩa hạnh phúc tùy thuộc vào những gì chúng ta theo đuổi mà thôi! Hai người chúng ta đều theo đuổi tình yêu nên thà thiếu chứ
không ẩu, nhưng có được bao nhiêu người nghĩ như vậy? Hướng đến chỗ cao
là khát vọng của đại đa số mọi người, nàng hiểu chưa?”
Giang Mộ Yên sao lại không hiểu? Nhưng hiểu là một chuyện, nàng vẫn
cảm thấy cho dù là ở cổ đại hay hiện đại, sau khi nhìn thấy đại đa số
mọi người đều như vậy, trong lòng nàng vẫn không thoải mái.
“Thôi, không nói nữa. Xem ra Vương tiểu thư đã đặt phòng rồi, chúng ta lên lầu đi!”
“Yên nhi, đừng mất hứng, ta chỉ muốn nàng vui vẻ thôi!” Trên đường lên lầu, Bùi Vũ Khâm cũng không kiêng dè gì mà nắm chặt tay
Giang Mộ Yên, sau đó dùng âm điệu chỉ bọn họ mới nghe được nói một câu.
Giang Mộ Yên cảm thấy trong lòng ấm áp, bèn nghiêng đầu về phía hắn ‘ừ’ một tiếng, sau đó cũng nhẹ giọng nói “Ta rất vui vẻ, bởi vì nhìn thấy người khác mù quáng trong khi chúng ta có
tình yêu hạnh phúc, yên bình mà cảm thấy quý trọng vô cùng, cho nên
chàng yên tâm đi!”
“Vậy là tốt rồi!”
Bùi Vũ Khâm yên tâm, bàn tay nắm lấy Giang Mộ Yên cũng càng thêm ổn định, vững chắc.
Trong tiếng kẽo kẹt do cầu thang không ngừng phát ra, họ cuối cùng cũng lên đến lầu hai.
Vừa quẹo vào hành lang, bọn họ trùng hợp nhìn thấy Bùi Huyền cùng mấy người trẻ tuổi nhìn như thư sinh đi ra từ một gian nhã phòng, hình như
đang muốn xuống lầu. Hai bên không tránh khỏi chạm mặt ngay cầu thang.
Vẻ mặt Giang Mộ Yên và Bùi Vũ Khâm thì bình thường, nhưng Bùi Huyền
sau khi thấy bọn họ lại đi cùng cả Vương Minh Châu thì sắc mặt liền đen
như đang cật lực nhẫn nại gì đó, sau đó trở nên đỏ vì xấu hổ, rồi chuyển xanh, cuối cùng là trắng. Toàn bộ sắc mặt thay đổi như cái bảng pha
màu.
Tình cảnh này khiến Giang Mộ Yên thầm cảm thán không thôi. Rõ ràng
không thích Vương Minh Châu thì cần gì phải đáp ứng hôn sự này chứ? Giờ
mới chỉ nhìn thấy người thôi mà sắc mặt đã thay đổi như vậy rồi. Sau này thành thân, đối mặt mỗi ngày nữa thì phải làm thế nào?