Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 377: Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt [2]

Giờ Lâm Quỳnh Hoa đã bị bắt lại, nếu không chọc đến Giang Mộ Yên thì

có thể vị trí của nàng trong cái nhà này sẽ được nâng lên ngang với Lâm

Quỳnh Hoa trước kia cũng không chừng. Cho nên như vậy, nàng cần gì phải

phí sức làm chuyện không có lợi chứ?

Dù sao Giang Mộ Yên quản chuyện trong nhà, nếu không thật sự để bọn

họ đói chết là được rồi. Chính ý niệm này khiến trong lòng Vân Ái Liễu

nhất thời nổi lên ý phản chiến.

Nàng nghĩ Lí Tương Vân giờ đã hoàn toàn thất thế, Tần Hồng Diệp cũng

liên tiếp bại trận, không phải đối thủ của Giang Mộ Yên. Lâm Quỳnh Hoa

lại không có khả năng chuyển mình, chỉ còn lại chính nàng và Huyền nhi

là tương đối tốt.

Nếu như vậy, chỉ cần Giang Mộ Yên không làm ảnh hưởng đến mẹ con bọn

họ là được rồi, mấy quy củ đó, nàng cho Giang Mộ Yên chút mặt mũi, tuân

theo một chút thì có ngại gì?

Dù sao suy cho cùng thì Giang Mộ Yên cũng dễ sống chung hơn so với

Lâm Quỳnh Hoa. Hơn nữa tục ngữ nói rất đúng, kẻ thức thời là trang tuấn

kiệt, sao nàng không dứt khoát đứng về phía Giang Mộ Yên đi? Dù sao

trong nhà phú quý này cũng không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích

vĩnh viễn mà thôi. Chỉ cần lợi ích không đối nghịch với nhau thì ở bên

phe ai cũng không quan trọng.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận như vậy, Vân Ái Liễu đã thầm hạ quyết định

trong lòng, không giúp đỡ Tần Hồng Diệp mà ngược lại đứng về phía Giang

Mộ Yên.

“Phu nhân cũng biết trường hợp như thế này là không đến lượt

ta nói chuyện, nhưng vấn đề mấy thân thích nhà mẹ đẻ kia, thiếp thân

cũng không thể không có mấy phần lo lắng. Có điều phu nhân đã nói đến độ này rồi, cũng an bày chu đáo hết mọi chuyện như vậy, trong lòng thiếp

thân cũng đã rất an tâm, sao có thể có ý kiến gì nữa? Sau này cứ tiến

hành theo sự sắp xếp của phu nhân đi!”

Thái độ đột nhiên thân thiết của Vân Ái Liễu nhất thời khiến Tần Hồng Diệp giật mình mà trợn mắt nhìn. Nhưng thật ra Giang Mộ Yên lại không

cảm thấy ngoài ý muốn.

Cảnh tượng như vậy, tuy đời trước nàng chưa trải nghiệm qua nhưng trong TV cũng đã diễn nhiều, không có gì kỳ quái.

Tần Hồng Diệp sau khi sửng sốt một lúc thì hiển nhiên cũng đã hiểu

được lí do Vân Ái Liễu phản chiến, liền nhịn không được mà hừ lạnh một

tiếng.

Đúng là thiếp thất ti tiện thì chỉ có thể là thiếp thất, mới một chút đã không chịu nổi áp lực mà đầu hàng. Hừ, khó trách bao nhiêu năm

qua vẫn luôn bị Lâm Quỳnh Hoa ức hiếp. Người không có cốt khí như vậy,

không chỉnh chết nàng đã muốn là sai lầm lớn nhất của Lâm Quỳnh Hoa.

Trong lòng Tần Hồng Diệp ác độc nguyền rủa, Vân Ái Liễu tuy không

nghe được nhưng chỉ bằng một tiếng hừ lạnh ban nãy, nàng cũng đã biết

hành động lần này của mình cũng đã triệt tiêu hoàn toàn cơ hội duy nhất

có thể hợp tác với Tần Hồng Diệp.

Bất quá chim khôn tìm cây mà nấp, một người muốn sống tốt, mấu chốt

không phải người đó có bao nhiêu thủ đoạn hay bao nhiêu thông minh mà

nằm ở chỗ người đó có thể chọn đúng chiến tuyến ở thời khắc quan trọng

nhất hay không.

Trong cuộc tranh đấu giữa Tần Hồng Diệp với Giang Mộ Yên lần này,

nàng đoán gừng già là Tần Hồng Diệp chưa chắc đã đấu lại cỏ non là Giang Mộ Yên. Huống chi cho dù Giang Mộ Yên thua đi nữa thì sau lưng nàng

không phải vẫn còn một Bùi Vũ Khâm từ đầu đến giờ chưa từng mở miệng

sao?

Cho nên ngay từ đầu, Tần Hồng Diệp đã không có phần thắng rồi, nàng cần gì phải đi theo Tần Hồng Diệp làm vật hy sinh chứ?

“Nếu tam tẩu cũng không có ý kiến gì thì ngày mai ta sẽ cho người mang sách đến chỗ mọi người!”

“Khoan đã!”

Vấn là Tần Hồng Diệp!

“Nhị tẩu còn có thắc mắc gì nữa?”

Giang Mộ Yên cũng không hề tỏ vẻ giận dữ vì bị ngắt ngang lời nói mà chỉ bình thản hỏi lại.

“Ngươi nói số tiền tiêu vặt chuẩn hàng tháng sẽ được định mức lại, ta muốn hỏi một chút, ngươi định đặt tiêu chuẩn mới là bao nhiêu

bạc? Không phải chỉ có một trăm lượng thật chứ?”

Nhắc đến một trăm lượng bạc kia, Tần Hồng Diệp liền dậy lên một bụng

phẫn nộ cùng căm tức. Số tiền còn chưa đủ cho nàng tiêu hết một ngày mà

còn bảo xài suốt một tháng? Nếu Giang Mộ Yên dám gật đầu thì hôm nay Tần Hồng Diệp nàng có liều mạng, mất hết mặt mũi cũng muốn đấu tranh đến

cùng.

Vân Ái Liễu tất nhiên cũng để ý đến chuyện này, ánh mắt không nhịn được mà chuyển lên mặt Giang Mộ Yên.

Giang Mộ Yên mỉm cười, biểu tình có vẻ vô cùng chân thành nói: “Đương nhiên sẽ không chỉ có một trăm lượng. Ta đã thương lượng với Vũ

Khâm rồi, cảm thấy một trăm lượng tuy cũng đủ dùng nhưng Bùi gia chúng

ta suy cho cùng cũng là nhà hoàng thương, ăn mặc này nọ cũng phải chú

trọng hơn nhà bình thường một chút. Cho nên sau khi thương lượng, chúng

ta quyết định tiền hàng tháng của phu nhân các phòng là ba trăm lượng

một người.

Mà ba vị công tử bởi vì cũng đã trưởng thành, hẳn không thể

tránh khỏi mấy chuyện xã giao linh tinh bên ngoài. Cho nên hàng tháng

mỗi vị công tử có thể đến trướng phòng lãnh năm trăm lượng làm phí sinh

hoạt.

Về phần tiền công của đại nha hoàn các phòng thì mỗi người

hai lượng bạc, tiểu nha hoàn và đầy tớ, gia đinh thì ba đồng bạc* một

tháng, thống nhất đều là trướng phòng chi. Nếu có ai làm việc chăm chỉ,

thái độ nghiêm túc, tay chân lại lanh lẹ thì đến cuối năm có thể cho

thêm một chút bạc xem như lì xì thưởng.

*(R: mười đồng là một lượng nha.)

Đương nhiên, nếu hai vị tẩu tử cảm thấy nha đầu nào hầu hạ

chu đáo, muốn thưởng thêm thì số tiền này, phiền các tẩu tử tự mình bỏ

ra. Không biết an bày như vậy, nhị tẩu đã vừa lòng chưa?”

Tần Hồng Diệp tức muốn điên luôn rồi. Từ một trăm lượng biến thành ba trăm lượng còn muốn nàng vừa lòng? Nàng sao có thể vừa lòng đây?

“Giang Mộ Yên, ngươi nghĩ mình là đang bố thí cho ăn mày sao? Ba trăm lượng bạc? Ba trăm lượng bạc thì làm được cái gì? Ta một ngày

dùng bao nhiêu đó còn chưa đủ, ngươi lại muốn ta dùng cả một tháng,

không phải muốn để ta đói chết sao? Vậy ngươi trực tiếp bỏ đói để ta

chết luôn đi! Chúng ta chết hết thì ngươi mới vừa lòng mà!”