“Huống chi ta và Yên nhi yêu nhau, nàng sẽ không muốn đi theo ngươi. Cho nên ngươi cần gì phải phí công như vậy?”
“Hừ! Ngươi dựa vào cái gì mà dám khẳng định sau khi Mộ Yên
tỉnh lại lần này sẽ không cảm thấy thất vọng vì ngươi đã không thể bảo
hộ nàng an toàn? Ngươi làm sao có thể khẳng định nàng sẽ không chịu theo ta?”
Hướng Nhật nhất thời cười lạnh một tiếng, không cho là đúng. Hắn nghĩ Mộ Yên chỉ là bị cửu thiếp của Bùi Dạ Tập làm bị thương đầu lần trước
nên mới tạm thời mất trí nhớ thôi. Mà giờ, sau khi đã trải qua một lần
sống chết, khi tỉnh lại lần nữa, có thể nàng đã khôi phục trí nhớ. Đến
lúc đó, khi Mộ Yên biết mình vậy mà lại gả cho Bùi Vũ Khâm, nàng không
đi theo hắn mới là lạ.
Đối với suy nghĩ chắc chắn như vậy của Hướng Nhật, người biết rõ nội
tình là Bùi Vũ Khâm tất nhiên đã định liệu trước rồi. Nhưng hắn cũng
không phải hoàn toàn an tâm.
Điều khiến hắn bất an thật ra cũng không khác Hướng Nhật lắm. Đó
chính là hắn chắc chắn Yên nhi yêu hắn, nhưng nếu lỡ như sau khi hôn mê
tỉnh dậy trong thân thể đó lại là một Yên nhi thứ ba thì sao? Khi đó hắn phải làm thế nào mới phải?
Cho nên sắc mặt Bùi Vũ Khâm cũng trở nên đăm chiêu.
Ngay lúc này, một giọng nói suy yếu nhưng ẩn chứa ý chí kiên định đột nhiên vang lên “Vũ Khâm tướng công nói đúng. Ta, ta sẽ không đi cùng ngươi.”
Tiếng này vừa cất lên, cả ba người Bùi Vũ Khâm, Hướng Nhật, và cả
Thương Tử Đồng liền đồng loạt chuyển mắt lên giường, đồng thanh hô:
“Yên nhi, nàng tỉnh rồi?”
“Mộ Yên, nàng tỉnh rồi?”
“Tiểu tẩu tử, tẩu đã tỉnh!”
Bùi Vũ Khâm là người đầu tiên trở lại bên giường, ngồi xuống nhẹ
nhàng nắm một bàn tay của Giang Mộ Yên. Ánh mắt hắn vui sướng, môi mấp
máy như có vô vàn lời muốn nói nhưng khó có thể cất nên lời. Nước mắt
cũng không chịu thua kém mà rơi xuống.
Thật tốt quá! Ông trời không đối xử tệ với hắn! Yên nhi lại lần nữa
trở về bên cạnh hắn, không bị đổi thành một thê tử xa lạ nào khác!
Hắn thật sự rất thỏa mãn! Yên nhi của hắn cuối cùng cũng tỉnh lại rồi!
“Ngốc! Sao, sao lại khóc. Không phải ta đã tỉnh rồi sao? Chỉ là ngủ hơi lâu thôi mà, chàng đừng lo lắng!”
“Yên nhi, thật xin lỗi!”
“Chúng ta là phu thê a, nói cái gì mà thật xin lỗi chứ? Được
rồi, ta không sao, chỉ là hơi suy yếu, dưỡng vài ngày thì tốt thôi. Đừng có mặt mày bí xị như vậy nữa, vui vẻ lên một chút, chàng biết ta thích
nhất là thấy chàng cười mà!”
“Yên nhi!”
Bùi Vũ Khâm cố gắng cười một cái với nàng. Tuy không đến mức cứng
ngắc nhưng vẫn mang vẻ không tự nhiên, rất gượng ép. Giang Mộ Yên biết
chắc chắn Bùi Vũ Khâm đã phải chịu áp lực và hối hận đến mức khó có thể
tưởng tượng trong khoảng thời gian nàng hôn mê nên giờ thấy nàng tỉnh
mới có thể thất thố như vậy. Nhất thời, Giang Mộ Yên cố gắng dùng sức
nắm lại tay Bùi Vũ Khâm, mỉm cười, dùng giọng điệu tự nhiên nhất, như
mỗi sáng sớm bọn họ chào nhau, mà bỉnh thản nói “Vũ Khâm, hôm nay chàng cười thật khó coi quá!”
“Yên nhi!”
“Tiểu tẩu tử, thật tốt quá, nếu tẩu còn không chịu tỉnh, chỉ
sợ Bùi đại ca muốn nhảy sông mât thôi. Còn tên kiêu ngạo muốn cướp vợ
người ta này nữa, chắc chắn sẽ xuống tay độc ác với Bùi đại ca.”
Lời Thương Tử Đồng tất nhiên đã khiến tầm mắt Giang Mộ Yên chuyển đến trên mặt Hướng Nhật.
“Hướng Nhật, cảm tạ thâm tình ngươi dành cho Giang Mộ Yên,
nhưng mà ta đã không còn là Giang Mộ Yên trước đây nữa rồi. Giờ ta đã có một trượng phu ta yêu, cũng yêu ta, ta chỉ muốn cùng với chàng thôi.
Ngoại trừ chàng, ta sẽ không cùng bất kỳ ai rời khỏi nơi này, rời khỏi
nhà của chúng ta!
Cho nên, ngươi đi đi, đừng chấp nhất những gì đã qua mà cố
chấp với cái cây tên Giang Mộ Yên này nữa. Buông tất cả những gì có liên quan đến Giang Mộ Yên rồi đi tìm hạnh phúc mới của chính ngươi đi!”
Hướng Nhật tất nhiên là không thể chấp nhận những gì Giang Mộ Yên
nói. Nhưng khi đối mặt với nàng, hắn lại không thể bày ra sự lạnh lùng,
hung hăng như khi đối mặt với Bùi Vũ Khâm được. Ngược lại, hắn chỉ cảm
thấy thật tổn thương.
“Mộ Yên, nàng thay đổi rồi! Nàng thật sự đã quên những ký ức, những ước định trước đây sao? Mộ Yên, không thể được, nàng hiểu không?
Nếu không phải vì nàng thì bao nhiêu năm qua, ta cần gì phải
như vậy? Mộ Yên, theo ta đi đi. Nếu ta không thể tìm lại trí nhớ trước
kia cho nàng thì liền mang nàng đi tìm sư phụ ta. Sư phụ ta là Phi Hoa
Tu La, người nhất định sẽ có cách!”
Thấy Hướng Nhật còn khăng khăng cố chấp, Giang Mộ Yên đã trải qua một lần sinh tử cũng không định giấu diếm hắn nữa, bèn dứt khoát nói thẳng
ra “Hướng Nhật, đừng nói sư phụ ngươi là Phi Hoa Tu La, cho dù
là Tu La thật sự có ra đây cũng không thể nào khiến ta nhớ lại những ký
ức mà ngươi nói. Bởi vì ta căn bản không phải Giang Mộ Yên trước đây.
Tuy cũng gọi là Giang Mộ Yên nhưng ta là một linh hồn mới trọng sinh
đến, ngươi hiểu không?
Ta và Giang Mộ Yên trong lời nói, trong trái tim, trong trí
nhớ mà người biết kia hoàn toàn không phải một người. Ta chỉ dùng thể
xác của nàng mà thôi.
Nói dễ hiểu một chút chính là nàng đã chết, thân thể bị nàng
vứt bỏ này được ta nhập vào, cho nên ta sống, cho nên ta không biết
ngươi, không biết tất cả những chuyện liên quan đến Giang Mộ Yên trước
kia, ngươi hiểu chưa? Cho nên buông ta, cũng buông chính ngươi đi, đừng
khăng khăng cố chấp nữa!”