Nếu lúc trước không nghe lời bà ta, cứ dùng kế hoạch cũ của mình thì
nói không chừng giờ này sát thủ đã sớm xử lý Giang Mộ Yên rồi. Cho dù có bị Bùi Vũ Khâm phát hiện thì nàng cũng coi như đã đạt mục đích.
Nhưng giờ thì sao?
Tiện nhân Giang Mộ Yên kia chỉ bị mất một đứa con, mạng cũng được cứu về rồi. Mà nàng, vốn có cơ hội tốt giờ lại bị bà già chết tiệt nhũ mẫu
này làm hỏng mất.
Lâm Quỳnh Hoa thật muốn ngửa mặt lên trời thét dài! Đây có xem như ông trời không giúp nàng hay không?
Vốn tưởng chỉ cần loại bỏ Giang Mộ Yên là từ nay về sau mọi việc sẽ
được như ý muốn. Không ngờ Giang Mộ Yên này giống như có đến chín cái
mạng vậy, giết thế nào cũng không chết nổi.
Nàng hận! Nàng thật sự rất hận a!
Hận đến cực điểm, Lâm Quỳnh Hoa lại phá lên cười “Haha, như thế nào? Nhũ mẫu, bà đây là ăn cháo đá bát, bị ai mua chuộc mà bán đứng chủ tử đã theo bao nhiêu năm sao?”
“Nhị phu nhân, lão nô có bị ai mua chuộc hay không, trong
lòng ngài rất rõ ràng, lão gia cũng vậy. Giờ mọi chuyện đã đến nước này
rồi, có chống chế nữa cũng vô dụng thôi.”
Nhũ mẫu thấy Lâm Quỳnh Hoa đã chết đến nơi mà còn tưởng mình có thể thoát tội thì nhịn không được mà lắc đầu “Ngài bảo lão nô mướn người ở đâu, cho người đó bao nhiêu bạc, sau đó
người nọ lại mướn thêm ai khác đến Đại Tuệ tự, lão nô đều rõ ràng hết.
Lão gia, lão nô nguyện ý khai hết, chỉ cầu lão gia cho lão nô được chết
tử tế!”
Nhũ mẫu không đợi Lâm Quỳnh Hoa nói tiếp đã quỳ xuống dập đầu với Bùi Vũ Khâm, bắt đầu kể lại mọi chuyện, từ mướn người giá họa đến hãm hại
Giang Mộ Yên thế nào, ngay cả nguồn gốc của tam tuyệt thảo và hậu quả nó gây ra cũng khai hết toàn bộ.
Mọi người nghe xong thì vẻ mặt đều hoảng sợ, phát lạnh không thôi.
Thì ra Lâm Quỳnh Hoa vẫn luôn cất giấu thứ độc ác như vậy làm đòn sát thủ, may mà lần này chỉ dùng với Giang Mộ Yên, nếu dùng với bọn họ thì
cho dù bọn họ có mấy cái mạng cũng chết không rõ.
Trong lòng Tần Hồng Diệp, Vân Ái Liễu và Lí Tương Vân không hẹn mà
cùng nghĩ như vậy, sau đó đồng loạt cảm thấy mồ hôi lạnh túa ra sau
lưng.
Mà Bùi Ngu vốn tưởng thúc thúc Bùi Vũ Khâm nói oan cho nương hắn, giờ nghe nhũ mẫu của mẫu thân nói vậy, có căn cứ rõ ràng, chi tiết. Nếu còn nói đó là lời bịa đặt, giá họa thì bản thân Bùi Ngu cũng cảm thấy quá
miễn cưỡng.
Khó trách Bùi Huyền không gấp, khó trách Bùi Phong không vội, khó
trách tất cả mọi người không ai nôn nóng, thì ra hung thủ là mẫu thân
hắn.
Nhất thời, Bùi Ngu chỉ cảm thấy trong lòng bi ai không thôi, hắn đã không muốn nhìn vẻ mặt của mẫu thân nữa rồi.
Bùi Ngu bước lên mấy bước, quỳ trước mặt Bùi Vũ Khâm, dập mạnh đầu “Thúc thúc, xin người tha cho nương một mạng đi. Chỉ cần người chịu cho nàng
một con đường sống, từ nay về sau, mẫu tử con nhất định sẽ rời khỏi Bùi
gia đi thật xa, cam đoan vĩnh viễn không trở lại, cũng không mang một
đồng nào của Bùi gia đi hết.”
“Ngu nhi, con làm gì vậy? Ai cho con cầu hắn? Ta không có
tội, ta cũng không có sai. Con đừng nghe mấy câu gièm pha của người ta
liền nhận định là nương con có tội. Con đứng lên cho ta. Giang Mộ Yên nó sẩy thai là xứng đáng, là nó không hay ho, có liên quan gì đến ta…..”
“Nương, người im đi!”
Bùi Ngu lớn như vậy, đây cũng là lần đầu tiên hắn lớn tiếng với mẫu
thân mình. Bởi vì nếu để nàng nói tiếp, hắn sẽ không còn mẹ nữa, rốt
cuộc là nàng có hiểu hay không?
“Ngu nhi, con đứng lên trước đi. Thúc thúc không phải người
không rõ lí lẽ. Ta biết chuyện này không liên quan đến con, cũng biết
con là người tốt. Nhưng lời của Lâm Quỳnh Hoa nương con nói, con cũng
nghe rồi đó. Chuyện đã đến nước này mà ả còn không biết hối cải, vẫn
khăng khăng một mực là mình không có sai. Người như vậy, ta sao có thể
tha thứ được đây?
Triển Tịch Nghênh Phong, giam ả lại trước cho ta. Không có lệnh của ta thì bất luận kẻ nào cũng không được gặp!”
Bùi Vũ Khâm vừa nói xong, Triển Tịch và Nghênh Phong liền bước lên
nắm lấy hai vai Lâm Quỳnh Hoa, Lâm Quỳnh Hoa lập tức dùng sức giãy dụa.
“Ta không đi, buông ra! Làm càn, hai kẻ tay sai các ngươi.
Bùi Vũ Khâm, ngươi làm vậy là sao? Ngươi khi dễ cô nhi quả phụ chúng ta
sao?
Ta biết ngươi đã sớm không vừa mắt chúng ta. Mặt ngoại ngươi
ôn lương khiêm cung*, hòa khí với mọi người, trên thực thế ngươi ước gì
chúng ta cút đi sớm một chút, để lại tài sản Bùi gia để ngươi đưa hết
cho con ngươi có phải không?
*(R: ôn lương khiêm cung: ôn nhuận, lương thiện, khiêm tốn.)
Ta nói cho ngươi biết, ngươi sẽ không được như nguyện. Dù gì
ta cũng là nhị tẩu của ngươi, Bùi Vân Phảng có chết hai trăm năm đi nữa
cũng là đại ca ngươi chứ nói gì hắn chỉ chết mới hai chục năm. Ngươi
không thể đối với ta như vậy.”
“Mang đi!”
Bùi Vũ Khâm cũng không có tâm tình nghe nàng kêu gào nữa. Theo tính
tình của hắn thì khi biết hung thủ là nàng, hắn đã muốn lập tức bầm thây vạn đoạn ra rồi. Giờ không xử lý nàng ngay không phải bởi vì hắn nhân
từ, cũng không phải nể mặt Bùi Ngu nên buông tha, mà là bây giờ Yên nhi
còn chưa tỉnh.
Lâm Quỳnh Hoa khiến Yên nhi của hắn phải chịu khổ như vậy, tội lớn vô cùng. Nếu hắn xử lý Lâm Quỳnh Hoa dễ dàng quá thì khi Yên nhi tỉnh, hắn phải ăn nói sao với nàng đây?
Cho nên, lúc này tạm giữ lại mạng của Lâm Quỳnh Hoa cũng chỉ là để sau này ả phải thống khổ hơn mà thôi.
Trong lòng Bùi Ngu, Bùi Phong, Bùi Huyền, và cả Hướng Nhật đều biết
rõ ý của Bùi Vũ Khâm. Vẻ mặt bốn người cũng hoàn toàn khác nhau.